Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 181

“Ngươi dám đánh ta?!” Châu Châu giận dữ nhào tới, hai người loạn thành một đống.

A Tinh và bọn thị vệ áo xám thấy vậy, vội vàng xông lên, muốn tách hai người ra. Nhưng Dạ Lạc Dao đang tức điên, nào chịu buông ra! Châu Châu cũng vì chuyện phần thưởng lúc trước mà tức sôi ruột.

Đúng lúc này, hai người đột nhiên bị tách mạnh ra, Dạ Lạc Dao kinh hãi, quay đầu thấy người tới, nước mắt lập tức tràn mi, “Nguyệt.........”

Mặt Thần Hoàng đầy vẻ lo lắng.

“Thái tử, ngài phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng!” Châu Châu kích động chỉ vào khuôn mặt sưng đỏ mình, “ Đây chính là cái giá của việc ta đến hoàng cung sao? Ta biết, ngài vì Phong Tam Nương nên mới như vậy, nhưng ta tình nguyện chết cũng không muốn bị người nói là nữ nhân thấp hèn cố tình quyến rũ nam nhân, chịu uất ức như vậy, chi bằng ngài ban cho ta cái chết còn hơn!”

Nói xong, Châu Châu muốn chàng vào cây trụ trước mặt, bị A Tinh ngăn được, lại muốn cắn lưỡi tự sát. Thần Hoàng đứng nhìn cảnh đó, vẻ mặt càng thêm tăm tối.

“Nguyệt, không phải như vậy đâu, huynh hãy nghe muội nói!” Dạ Lạc Dao kéo tay Thần Hoàng, sốt ruột giải thích, nhưng Thần Hoàng quay đầu lại, dùng ánh mắt gần như lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng ta, “Lạc Dao, không được phép bước vào Thanh Nhạc Cung nữa! Càng không được phép đụng nàng ta! Có nghe hay không?”

Dạ Lạc Dao ngây người, không thể tin chỉ vào Châu Châu, “Nguyệt, nàng ta chỉ là nữ nhân Dạ Vô Hàm không cần, huynh vì nàng ta mà mắng muội?”

Châu Châu hả hê nói, “Công chúa, thái tử không phải vì ta!” nghe như tốt bụng nhắc nhở, nhưng lại chẳng khác gì xát thêm muối vào vết thương của Dạ Lạc Dao, buộc Dạ Lạc Dao phải thừa nhận, hiện tại người Thần Hoàng thích là Phong Tam Nương, tất cả những gì hắn làm đều là vì Phong Tam Nương!

Dạ Lạc Dao hoàn toàn sụp đổ, mắt rưng rưng, “Nguyệt, Phong Tam Nương căn bản không xứng với huynh! Huynh tỉnh lại đi, từ đầu đến cuối người luôn bên cạnh huynh là muội! Người xứng với huynh cũng chỉ có muội! Tại sao, tại sao huynh không chịu mở mắt nhìn cho rõ?”

Thần Hoàng cau mày, “Lạc Dao, lời ta đã nói sẽ không nhắc lại lần thứ hai. Hiện tại, trở về cung của mình đi!”

“Ta không muốn!” Dạ Lạc Dao điên cuồng hô to, “Huynh đã quên nguyện vọng của mẫu hậu sao? Người huynh phải cưới là ta! Không thể là kẻ khác! Cũng không thể yêu nàng ta! Nguyệt, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ. Vả lại đêm đó, chúng ta.....”

“Đủ rồi!” Thần Hoàng quát to một tiếng, nhìn chằm chằm Dạ Lạc Dao, nói gằn từng chữ, “Ta nợ ngươi, ta sẽ trả! Lạc Dao, đừng ép ta đưa ngươi đi! Đừng lấy trách nhiệm và cảm giác tội lỗi gì đó để ép buộc ta, ngươi nên biết, với ta mà nói, những thứ đó chẳng có chút tác dụng gì!”

Hắn xoay người lại, “Bắt đầu từ bây giờ, kẻ nào còn dám tự tiện hành động, không nghe mệnh lệnh của ta, thì rửa sạch cổ mình đem đến đây đi!” ánh mắt tàn bạo của hắn quét qua A Tinh, “Đưa công chúa về!”

“Dạ!” A Tinh tiến lên, nhẹ nhàng nói, “Công chúa, mời trở về.”

Hồi lâu sau, Dạ Lạc Dao mới phục hồi tinh thần, nàng ta nhìn bóng lưng vô tình của Thần Hoàng, lẩm bẩm hỏi, “A Tinh, sao huynh ấy lại thay lòng?”

A Tinh suy nghĩ một lát rồi lẳng lặng nói, “Có lẽ, cho tới giờ, trong tim chủ nhân vẫn không hề có công chúa.”

Dạ Lạc Dao nghiêng đầu sang chỗ khác, nước mắt không ngừng rơi, “Tại sao, ngay cả ngươi cũng phải nói lời tổn thương ta như vậy? Một chút hi vọng cuối cùng cũng không cho ta sao?”

A Tinh rủ mắt xuống, không nói thêm gì nữa.

Dạ Lạc Dao yên lặng lau khô nước mắt, dứt khoát đi thẳng về trước. Có lẽ, mình nên suy nghĩ thật kỹ đề nghị của người kia........

“Chủ nhân,” Lãnh Tàng Tâm vội vàng đi tới bên cạnh Thần Hoàng báo, “Chủ nhân, ta nghe được một tin từ chỗ Địch Cuồng........”

Thần Hoàng sau khi nghe Lãnh Tàng Tâm báo chuyện Dạ Vô Hàm muốn tìm một cao thủ võ công tính âm, thì nheo mắt, khẽ mím môi, cười nhạt, “Hình như là nhằm vào ta.”

Lãnh Tàng Tâm gật đầu một cái, “Người hắn muốn tìm, quả thật rất giống chủ nhân.”

“Rốt cuộc hắn muốn làm gì đây?”

Trong quán trọ, tiểu nhị thấy có người tới, bèn tiến lên nói, “Vị khách này, thật xin lỗi, tiệm này đã được người bao hết rồi, xin ngài tới quán khác thử xem!”

Thần Hoàng không thèm để ý, lướt qua hắn đi thẳng tới góc Phong Linh và Bảo Bảo đang ngồi.

“Nương, hiện tại con đã là Minh Chủ Võ Lâm, chỉ cần ra lệnh một tiếng, con không tin không tìm được thuốc giải loại độc này, cho nên, nương ráng nhịn một chút, trước tiên lấy lòng nữ nhân kia, để nàng ta buông lỏng cảnh giác, chờ đến lúc có thuốc giải, chúng ta còn sợ nàng ta sao?”

Phong Linh cau mày, suy nghĩ cẩn thận xong, gật đầu, “ Được, vậy trước tiên ta chịu nhục, cố gắng tạo lòng tin với nàng ta, sẽ cung phụng nàng ta như cung phụng tổ tông!”

“Dạ!”

Đột nhiên có một người chen vào giữa, hắn đập tay lên bàn, nhíu chặt lông mày, “Con không cần đi xông pha giang hồ, nàng cũng không cần đi lấy lòng nàng ta gì hết, hai người an phận ở yên đây! Có nghe hay không?”

“Không!”

Hai người đồng thanh đáp.

Bảo Bảo tỏ thái độ trước, “Con đã chờ đợi cơ hội được xông pha giang hồ thật lâu rồi! Hơn nữa, chuyện liên quan đến nương con, con là nhi tử sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?”

Phong Linh cũng kháng nghị theo, “Châu Châu có thù oán với ta, nếu ta không xóa đi thù hận trong lòng nàng ta, thì nàng ta nay tự hại, mai tự ngược, ta làm sao chịu nổi?”

Thần Hoàng xoa xoa trán, ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một vòng, “Hắn đâu?”

Bảo Bảo biết Thần Hoàng đang hỏi Dạ Vô Hàm, bèn lắc đầu, “Hình như Hàm thúc thúc rất bận, cả ngày nay con không hề thấy thúc ấy.”

“Đang bận?”

Thần Hoàng mân môi, kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, bắt chéo chân, “Ta ở đây chờ hắn cũng được.”

Phong Linh nghi ngờ nhìn hắn, “Ngươi tìm hắn có chuyện gì?”

“Sao? Sợ ta hại hắn?” Thần Hoàng cười nhạo một tiếng, đáy mắt lại toát ra lửa ghen khủng khiếp.

“Thái tử điện hạ, ngài muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!” Phong Linh đứng dậy, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Rốt cuộc nàng ta thích gì đây? Vàng bạc châu báu? Tơ lụa? Thôi, cứ chuẩn bị mấy rương lớn cho chắc ăn......”

Thần Hoàng khinh bỉ bĩu môi, “Phong Tam Nương, nàng rất sợ chết hả?”

Phong Linh không quay đầu lại, mà trực tiếp giơ lên một ngón giữa đáp lại hắn.

Lúc này, có mấy người bước vào. Dạ Vô Hàm liếc mắt đã thấy được Thần Hoàng, hắn hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên bước tới, “Không ở trong cung làm thái tử, chạy đến đây làm gì?”

“Gặp nữ nhân của ta.” Thần Hoàng đáp tự nhiên.

Dạ Vô Hàm chỉ lạnh lùng lướt mắt qua hắn, không truy vấn đề tài này nữa, mà ngồi xuống đối diện, “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Thần Hoàng hỏi, “Ngươi tìm những cao thủ kia để làm gì?”
Bình Luận (0)
Comment