Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 190

Bảy ngày liên tiếp sóng yên biển lặng.

Phong Linh đứng trước căn nhà lớn, hài lòng gật đầu.

Trước cửa là hai pho tượng không biết là hình thù gì đứng ở hai bên, ở chính giữa là cửa chính khí khái hùng vĩ, phía trên treo một tấm biển có hai chữ “Đại trạch”, bút pháp cứng cáp có lực, hai chữ đơn giản nhưng lại được viết rồng bay phượng múa, khí thế bất phàm. Nhìn kỹ thì trong góc còn có con dấu của Dạ Vô Hàm.

“Tam Nương, hai người này để làm gì?”. Hồng Ngọc chỉ hai pho tượng hai bên.

“À, bên trái là Kiếm Long, bên phải là Phách Vương Long. Có bọn họ giữ nhà thì còn có tác dụng hơn kỳ lân và sư tử nhiều”.

Phong Linh vung tay lên. “Đi, đi vào nhìn một chút”.

Mọi người đi vào trong nhà, nhìn thấy bố cục trong nhà mà kinh sợ, không có núi giả cũng không có vườn, bốn phương chỉ có đất trống.

Phong Linh từ từ giới thiệu với mọi người.

“Nơi các ngươi đang thấy là một bãi cỏ xanh mượt, đó sẽ là quảng trường, là sân tennis. Bên này là phòng tập gym, kia là phòng bài bạc, còn có………..”.

Mọi người nghe Phong Linh giới thiệu, vừa nghe vừa tò mò sờ đông sờ tây. Đây đều là những thứ lần đầu họ nghe được, những điều lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Dạ Vô Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thật không hiểu trong đầu nàng chứa những vật kỳ quái gì nữa.

Phong Linh mời mọi người đến tiền thính, sau đó sai Vấn Xuân và Sơ Hạ mang trà bánh lên, sau đó nàng nói. “Về sau đây sẽ là nhà của chúng ta, hoan nghênh mọi người đến chơi”.

Dạ Vô Hàm cười nói. “Được rồi, ta vẫn biết nàng lợi hại, bây giờ còn tự ra mua một căn nhà. Ở Minh Tịch triều thì nàng cũng là một kỳ nữ (nữ tử kỳ tài) rồi”.

“Đa tạ”. Phong Linh chắp tay một cái, tâm tình của nàng có vẻ rất tốt.

Đột nhiên Bảo Bảo đi bộ một vòng quay lại, phía sau là cái đuôi nhỏ Hinh Nhi. “Nương, phòng của con không tốt”.

“Không tốt chỗ nào”.

“Tốt xấu gì thì bây giờ con cũng là Minh chủ võ lâm, nếu bằng hữu trên giang hồ biết con ngủ trong một căn phòng đáng yêu như vậy thì sẽ cười con!”.

“Ý kiến bị bác bỏ”. Phong Linh không nhìn nó.

Bảo Bảo bĩu môi nhảy lên ghế, xong thấy Hinh Nhi không leo lên được thì nó lại nhảy xuống ôm bé lên ghế dựa, dặn dò giống như người lớn. “Muội phải ăn nhiều vào thì mới cao lên được. A đúng rồi, không cần ăn nhiều giống nương ta”.

Hinh Nhi đỏ mặt, gật đầu nói. “Muội biết rồi”.

Phong Linh không vui hỏi. “Tiểu tử thối, ta ăn nhiều lúc nào?”.

Bảo Bảo ngoái đầu nhìn lại, nhíu mày nói. “Nương, không phải là con nói nương nhưng mà nương có nên tiết chế lại không? Gần đây nương mập lên rất nhiều đấy”.

“Có sao?”. Phong Linh sờ sờ gương mặt tròn trịa của mình. “Tại sao ta lại không cảm thấy?”. Nàng vội vàng hỏi Dạ Vô Hàm đang đứng bên cạnh. “Vô Hàm, ngươi nói xem, ta có mập không?”.

Dạ Vô Hàm nhìn cười lắc đầu. “Ngươi nhìn xem, ngươi gầy thế nào kìa? Không hề mập”.

Sau lưng hắn, Phi Ưng và Huyền Phong liếc mắt nhìn nhau: Vương gia có mở to hai mắt nhìn không vậy?

Bảo Bảo lắc đầu, nếu như người lớn ngây thơ như vậy thì đúng là không thể làm gì được họ.

Phong Linh cười hài lòng, “Buổi trưa đừng đi, ở lại đây ăn cơm đi”.

“Được”.

“Vương gia”. Phi Ưng tiến lên, nhỏ giọng nói. “Chúng ta phải đi”.

Dạ Vô Hàm rũ mắt xuống, khoát tay, Phi Ưng lui về phía sau. Huyền Phong chau mày. “Thấy không, chỉ cần đến chỗ của Tam Nương thì Vương gia không còn là Vương gia nữa rồi”.

Dạ Vô Hàm nghiêng đầu nhìn, hắn lập tức đứng nghiêm không nói gì.

Buổi trưa là tiệc rượu thịt dê nhúng vô cùng náo nhiệt, mọi người ngồi vây quanh một chỗ, không hề phân biệt chủ tớ, vui vẻ ăn và nói chuyện. Không biết nói làm sao, lại nhắc đến Dạ Vô Hàm và Phong Linh.

Vấn Xuân nói. “Vương gia, ngài cũng nên có hành động đi chứ”.

Sơ Hạ cũng nói. “Đúng vậy, lúc nào thì ngài tới đây cầu hôn?”.

Phong Linh đỏ mặt, vớt lên hai miếng thịt, nhét cho mỗi người một miếng. “Ăn đi!”.

Huyền Phong cười nói. “Bây giờ Hàm Vương phủ dương thịnh âm suy, nha hoàn xinh đẹp cũng bị Tam Nương mang đi rồi, làm chúng ta về phủ cũng không thấy vui vẻ, đúng không Phi Ưng?”.

Phi Ưng liếc mắt nhìn hắn. “Đó là ngươi, không phải ta”.

Huyền Phong ngẩn ra, sau đó tò mò lại gần hỏi. “Phi Ưng, nói thật đi, ta thật sự rất nghi ngờ, làm sao ngươi lại không thích nữ nhân nào vậy?”.

“Ha ha”. Sơ Hạ cười nói. “Phi Ưng đại ca là một nam nhân trung hậu, đâu có giống ngươi”.

“Ta làm sao?”. Huyền Phong khí khái nói. “Nam nhân thích nữ nhân là thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên)”. Ánh mắt liếc về phía Vấn Xuân, cười. “Đúng không, Vấn Xuân?”.

Vấn Xuân cúi thấp đầu, không dám nhìn hắn, chỉ đáp lại một tiếng. “Ừ……..”.

Ánh mắt Sơ Hạ chuyển qua chuyển lại giữa hai người vài lần, cười mập mờ. “Này, vấn đề của hai người tạm hoãn đi, bây giờ chúng ta đang nói Tam Nương và Vương gia”.

Vấn Xuân nói. “Đúng, Vương gia, ngài nên chủ động đừng làm chúng nô tỳ sốt ruột thay”.

Dạ Vô Hàm nghiêng đầu cười, đôi mắt cưng chiều nhìn Phong Linh. “Kiệu hoa bổn vương đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ người nào đó gật đầu”.

“Oa……”. Mọi người nghe xong như muốn nổ tung.

Phong Linh nhét thức ăn vào miệng, phùng má nhai nhai, không nói gì.

“Nương, nương ăn ít thôi”. Bảo Bảo không đồng ý nói. “Vất vả lắm nương mới gầy xuống, nương lại muốn mập trở lại sao?”.

Phong Linh vừa muốn mở miệng, đột nhiên nàng bị nghẹn, sắc mặt đỏ bừng, nàng vội vàng bỏ đũa xuống chạy ra ngoài.

“Tam Nương?”. Dạ Vô Hàm lo lắng muốn chạy qua, Hồng Ngọc vội nói. “Để ta đi cho”.

Hồng Ngọc chạy theo Phong Linh ra bên ngoài, nhìn Phong Linh nôn ọe vài cái, nàng đưa cho Phong Linh một chén nước. “Nếu như tỷ còn tiếp tục giả bộ hồ đồ, không dám đối mặt với tình cảm của mình thì đến lúc đó cả ba người đều khổ sở”.

Phong Linh nhận chén nước, uống một hớp, rũ mắt. “Ta thích Dạ Vô Hàm, đến bây giờ vẫn không đổi”.

Nàng để chén xuống, xoay người đi vào bên trong.

Hồng Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu. “Tam Nương, tỷ thật tàn nhẫn. Không chỉ tàn nhẫn với bọn họ mà là đang tàn nhẫn với chính mình”.

Phong Linh nhắm mắt lại, trong đầu là hình ảnh ba nàng uống say không biết gì, còn dáng vẻ mẹ nằm khóc thầm mỗi tối. Nàng không chút do dự đi vào trong. “Tàn nhẫn chân chính là không kiên trì đến cùng”.

Hồng Ngọc thở dài một tiếng, nữ nhân ngốc này không yêu chân chính lần thứ nhất chắc sẽ không đối mặt với thực tế.

Phong Linh trở về phòng ăn, thấy thức ăn trong nồi sắp bị ăn sạch, quýnh lên, đi vội. “Này, các ngươi chừa cho ta một chút!”.

“Xoạt ~”. Tiếng vải bị rách ra rất rõ ràng.

Tất cả mọi người quay đầu lại, động tác trong tay cũng ngưng.

Nàng cứng người, từ từ cúi đầu, nhìn lỗ rách lớn ở bên hông………..

Tâm nàng trầm xuống, nàng, dường như đã mập trở lại.
Bình Luận (0)
Comment