Ăn xong bữa cơm, Phong Linh cảm thấy rất hạnh phúc.
Nàng tựa trên ghế, ợ no nê, cầm cây tăm xỉa răng, mắc liếc xuống dưới, đột
nhiên nàng sửng sốt. Mới vừa rồi chỉ có bốn năm mươi người, trong nháy
mắt đã lên bốn năm trăm người! Mặc dù người nhiều nhưng tất cả đều yên
lặng chờ đợi ở phía dưới, ngay cả châu đầu ghé tai cũng không có.
Nàng nghi ngờ chỉ chỉ dưới cửa sổ. “Bọn họ tìm ngươi sao?”.
Thần Hoàng “A” một tiếng, uống một ngụm trà.
“Các ngươi tụ hội hắc bang à? Làm gì mà lại lớn như vậy?”.
Hắn thần bí nhếch miệng, ánh mắt nhìn nghiêng xuống bên dưới, bưng ly trà, nhẹ nhàng đưa đến bên môi.
Một lúc sau, người phía dưới càng lúc càng nhiều, đen cả một con đường, đến nỗi nước chảy cũng không lọt. Phong Linh trợn to hai mắt, nàng chưa bao giờ nghe nói là hắc đạo cũng làm thêm giờ tối trung thu.
Đến lúc này, Thần Hoàng mới lười biếng đứng dậy, không biết là hắn khởi động cơ quan gì mà mặt tường tách thành hai, ánh mặt trời lập tức chiếu vào.
Thần Hoàng rất bình tĩnh đứng ở đó, đôi tay giơ lên, những người áo xám
tro thấy thế, tất cả đều quỳ một chân trên đất. Nhìn khung cảnh đó, rất
hùng vĩ.
“Chủ nhân!”.
Phong Linh nghẹn họng nhìn trân
trối, ngó hình ảnh phía dưới rồi lại nhìn sang Thần Hoàng. Nam nhân
trước mắt, khí phách lộ ra ngoài, giơ tay nhấc chân đều lộ rõ khí thế
Vương giả.
Hắn đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống. Dạ Tàn Nguyệt
như vậy làm nàng cảm thấy có chút xa lạ. Nguyệt Nguyệt trước kia cũng
tốt, Thần Hoàng cũng được nhưng đó chỉ là một hình ảnh rất nhỏ của hắn.
Dường như, hắn nên là người như thế, kiệt xuất, sáng suốt, bất phàm.
“Đứng lên đi”. Giọng hắn không lớn nhưng lại có thể truyễn rõ ràng đến từng người.
Phong Linh lặng lẽ đi tới phía sau hắn, giật nhẹ ống tay áo của hắn. Thần
Hoàng quay đầu lại, nàng vội vã hỏi một câu. “Ngươi…… Ngươi muốn tạo
phản sao?”.
“Ha ha………”. Thần Hoàng cười dài, trước mặt nhiều
người như vậy, không hề nể tình mà búng nhẹ vào trán nàng. “Phong Tam
Nương, đần là do di truyền, nàng không tiến bộ lên được sao?”.
Phong Linh xoa xoa cái trán, lầm bầm một câu. “Ta có đâu!”. Nàng nhìn xuống
phía dưới thấy nhiều đôi mắt như vậy, mặt của nàng đỏ lên.
Một đời anh minh của nàng coi như bị hủy tại chỗ này.
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, càng nổi bật sự hoàn mỹ
của hắn, đối mặt với những người kia, hắn nói giọng không lớn nhưng lại
không mất uy nghiêm. “Ngày này mấy năm trước, các ngươi lựa chọn một
người không có danh tiếng gì làm thủ lĩnh. Hôm nay, ta có thể lớn tiếng
nói, ta, Thần Hoàng không cô phụ mỗi người trong các ngươi!”.
“Tốt!”. Bốn phía, tất cả mọi người vung cánh tay hô to.
Phong Linh xoa xoa lông mày, đây là cái việc gì thế, tập hợp như vậy còn hô
tốt? Thần Hoàng đúng là điên rồi, làm thái tử không làm, lại còn học
người ta làm xã hội đen đào góc tường nhà mình!
Sau khi nghe một
lúc, nàng đã hiểu được đây là buổi tụ họp mỗi năm một lần của người ta.
Mỗi đêm trung thu bọn họ đều tề tựu về đây, vừa tổng kết vừa vui vẻ. Ở
Tây Vực, dân chúng không có khái niệm về quan lại, chỉ biết là ở chỗ này thì Thần Hoàng là lão đại.
Thần Hoàng cũng không dài dòng, nói
vài câu, sau đó kéo Phong Linh đang đứng ngáp bên cạnh. “Bắt đầu từ hôm
nay, nàng ấy chính là đại tẩu của các ngươi!”.
Đầu tiên, bên dưới yên lặng như chết, sau đó cùng nhau hô vang. “Đại tẩu!”.
Phong Linh sợ đến nỗi suýt nữa thì té xuống dưới, cũng may Thần Hoàng đỡ được nàng. “Đáng chết, Dạ Tàn Nguyệt, ngươi đùa cái gì thế?”.
Hắn
cười tà ác, tiến tới gần. “Đùa giỡn? Nàng nghĩ rằng ta ăn no không có
chuyện gì làm nên mới kéo một nữ nhân không quan hệ tới trước mặt huynh
đệ ta nói giỡn?”.
“Ta……….”. Phong Linh cứng họng, nàng phình má
nói. “Ta quản xem ngươi nói cái gì nhưng mà ngươi có nên hỏi qua người
trong cuộc là ta không?”.
“Hừ, đã muộn rồi, ta đã nói với nàng là ta sẽ thu hồi chủ quyền”. Thần Hoàng không để ý nói, hắn buộc chặt cánh tay ôm lấy vòng eo phì của nàng, nói với các huynh đệ. “Hôm nay là
trung thu, nhậu như thế nào là việc của các ngươi! Nhưng mà”. Ánh mắt
đảo qua. “Các ngươi biết quy củ của ta rồi!”.
“Vâng!”.
Thần Hoàng vừa nói xong, không khí phía dưới náo nhiệt hẳn lên. Hắn kéo
Phong Linh ra khỏi tiệm ăn, thủ hạ hắn cảm thấy có chút hiếu kỳ, nhìn
chằm chằm Phong Linh. Bọn họ nghĩ mãi vẫn không hiểu, chủ nhân anh minh thần võ khác thường của bọn họ, tại sao lại coi trọng nàng ta?
Phong Linh giật cánh tay, tránh xa khỏi hắn. “Bây giờ có thể về chưa?”.
“Không được”. Hắn dứt khoát cự tuyệt, thoải mắt dắt tay nàng dưới những ánh mắt chăm chú nhìn, thản nhiên đi dạo phố.
Nàng nhìn chằm chằm đôi tay hắn đang dắt nàng, thon dài, trắng nõn, một đây
tay rất đẹp. nàng nhìn lại tay mình, mập mập, nàng nhẹ nhàng rút tay ra, yên lặng đi sau hắn.
Thần Hoàng nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn
nàng, bỗng nhiên dừng lại. Phogng Linh suýt nữa thì đụng vào hắn, nàng
ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt nghiêm túc và chăm chú của hắn.
“Phong Tam Nương, nàng đừng trốn tránh nữa”. Hắn tỉnh táo nói. “Nàng có nghĩ tới cả đời nàng đều có thể là bộ dạng này?”.
Phong Linh cúi đầu làm hắn không thấy rõ nét mặt nàng.
Hắn không cho phép nàng mềm yếu, lại càng không cho phép nàng trốn tránh
tiếp, hắn nở một nụ cười quyến rũ. “Nữ nhân mà Thần Hoàng ta coi trọng
không mềm yếu như vậy, nàng nên nhớ, nàng rất đẹp, nàng đẹp hơn so với
bất cứ ai!”.
Hắn đến gần, kéo tay nàng, thả vào lồng ngực của mình. “Đối với nàng, nó chưa bao giờ nói láo”.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt lại thất thần. Dây cung trong đáy lòng
nàng, hắn một lần lại một lần có thể trêu chọc nó. Cho dù nàng có phòng
bị khổ cực như thế nào thì hắn vẫn có thể dễ dàng phá vỡ nó.
Bốn
phía náo nhiệt khác thường, trong uống rượu, ngoài phố đấu võ, và đàn ca lớn tiếng. Trong bầu không khí náo nhiệt này, làm nàng suy nghĩ nhiều.
Không biết hai người bị ai kéo vào quán rượu ngồi, một đám thủ hạ không
phân biệt lớn nhỏ cụng ly với Thần Hoàng, hắn cười cũng cầm một vò rượu
lên uống.
Phong Linh ngồi một bên nhìn bọn hắn uống rượu náo
nhiệt, trong lòng càng lúc càng trầm. Nàng cầm một vò rượu nhỏ, tự rót
tự uống. Thần Hoàng vừa uống vừa liếc về phía nàng, trong mắt lóe qua
một tia kỳ dị, trong nháy mắt, đã uống vài hũ rượu vào bụng. Mà Phong
Linh cũng đã uống đến mức tai đỏ ửng, ngồi đó sauy lảo đảo, không biết
đang lầm bầm trong miệng những gì.
Thần Hoàng để vò rượu xuống, đi tới đỡ nàng, bất đắc dĩ cười cười.
Phong Linh hất đầu một cái, nhìn người trước mặt có chút vặn vẹo, nàng nỗ lực đưa tay ôm lấy mặt hắn. Nàng chớp mắt một cái, hét lên một tiếng. “Yêu
nghiệt! Chạy đi đâu!”.
Trong quán rượu, mọi người thấy nàng hô
như vậy thì tất cả đều nhìn sang. Thần Hoàng run rẩy chân mày, vừa muốn
nói chuyện thì một giây sau hắn ngây cả người.
Phong Linh bưng lấy mặt hắn, nhìn đôi môi hấp dẫn của hắn. Nàng cười gian một tiếng, không do dự hôn lên………
Quán rượu yên tĩnh, cho dù là người đang rót rượu hay là đang bưng chén muốn đưa vào miệng, tất cả đều dừng lại.