Trong khách sạn, kể từ sau khi mấy người Phong Linh rời khỏi thì nơi đây như thiếu mất một luồng sinh khí.
Tiểu nhị ngáp một cái, định đóng cửa thì lại bị một cánh tay cản lại. Sau đó đưa ra một thỏi bạc, “Đêm nay ta bao”.
Đêm xuống, trăng nhô cao.
Trong đại sảnh, một nam tử áo trắng ngồi một mình, nhẹ nhàng nâng chén uống rượu. Một đôi mắt tà khí sáng ngời khác thường.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, hắn nhướn mày, không liên tiếng
nhưng cửa vẫn tự động đẩy ra. Nhìn thấy người tới, đôi mắt trở nên lạnh
lùng, nhìn chằm chằm hắn, điều chỉnh tư thế ngồi.
“Ngươi dám một mình tới chỗ này, không tệ”.
Nghi Nhân lẳng lặng đi tới, ngồi vào đối diện hắn, nàng ta mặc nam trang có
vẻ lạnh lùng bức người, nhưng lại nhìn đặc biệt thanh nhã.
“Thái tử ở đây chờ lâu như vậy, nếu ta không xuất hiện chẳng phải sẽ cô phụ sự thịnh tình của ngài sao?”
“Ha ha”, Thần Hoàng nhếch môi cười, nhướn mày, ôm cánh tay, ung dung liếc
nhìn nàng ta, “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Trong phạm vi mà ta còn nhẫn
nại được thì mau nói. Nếu không đừng trách ta mất hứng sẽ huyết tẩy
phiên bang của các ngươi”.
“Lấy muội muội ta”. Nghi Nhân lẳng lặng nói, cho dù thấy gương mặt rét lạnh của Thần Hoàng, nàng ta vẫn không đổi sắc.
Thần Hoàng chớp mắt, “Ngươi lặp lại lần nữa”.
“Lấy muội muội ta”.
Bỗng nhiên, mỗi đạo hàn quang lóe lên, mũi kiếm đã dí trên cổ nàng ta. Nghi Nhân nhìn một chút, lấy tay nhẹ nhàng đẩy ra, cười khẽ, không kiêu ngạo không tự ti nói, “Nếu ta có thể cướp người dưới mắt các ngươi thì ta
cũng sẽ không sợ cái này”.
Thần Hoàng nhếch môi, cười khẽ, “Muốn
ta cưới muội muội ngươi? Ha ha, đúng là một chủ ý hay của Thế chủ. Chỉ
tiếc, nữ nhân của ta trong tương lai sẽ chỉ mang họ của ta, tuyệt đối sẽ không trở thành hoàng hậu!”.
Nghi Nhân sợ run lên, sắc mặt biến hóa, “Ngươi có ý gì?”.
“Rất đơn giản, ta sẽ không cần ngôi vị hoàng đế, cũng sẽ không trở thành
hoàng đế. Cho nên mộng đẹp thế chủ muốn lệnh muội làm hoàng hậu có lẽ
nên làm từ người khác”.
“Hả? Cái đó thì có gì khó”. Nghi Nhân khẽ mỉm cười, đôi mắt trong veo không hốt hoảng, “Tam Nương còn chờ thái tử đi cứu nàng đấy”.
Nghe nói đến Tam Nương, trên mặt Thần Hoàng
hiện ra vẻ hung ác quyết liệt, “Ta hận nhất người khác uy hiếp ta, đặc
biệt là dùng cái gì đó mà ta yêu mến nhất!”.
Nghi Nhân nhún vai,
giọng điệu lạnh lùng, “Xin lỗi, ta không rảnh đi trông nom xem thái tử
để ý cái gì. Hiện tại ta chỉ muốn biết, ngươi có cưới muội muội của ta
hay không!”.
Thần Hoàng đột nhiên cười, ngồi trở lại trên ghế,
ánh mắt khó lường, tràn đầy sự huyền bí mà người ta đoán không ra, “Trừ
Tam Nương ra, ta sẽ không lấy bất kỳ nữ nhân nào. Bao gồm cả muội muội
xấu xí của ngươi!”.
“Hả? Thái tử không sợ ta sẽ giết Phong Tam Nương?”.
“Nếu ngươi hại nàng rơi một sợ tóc thì ta sẽ giết mười người của ngươi! Hại
nàng chảy một giọt máu thì ta sẽ giết trăm người của ngươi!”. Ngay sau
đó, hắn đá lông nheo với nàng ta, ánh mắt thì âm chí tựa như đao, “So về độ hung ác thì ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!”.
“Được”, Nghi
Nhân gật đầu, “Vậy thì chúng ta thử một lần là được”. Hắn đứng dậy,
“Ngươi cứ yên tâm, bây giờ ta sẽ không giết nàng bởi vì ta tin là ngươi
sẽ hối hận. Đến lúc đó ta chờ ngươi tới cầu xin ta”. Nói xong, nàng ta
xoay người đi ra ngoài, vừa ra đến cửa thì Thần Hoàng đã lướt đến, một
tay nắm chặt lấy cổ nàng ta, nhấc lên.
“Ngươi cho rằng ta sẽ thả ngươi trở về?”.
Nghi Nhân bị bóp cổ mặt cũng không đổi sắc, tỉnh táo móc từ trong ngực ra một dải tóc, đưa ra.
Thần Hoàng vừa nhìn thì nóng nảy giống như dã thú, “Đáng chết! Các ngươi dám cắt tóc của nàng?! Nữ nhân kia dáng dấp đã không xinh đẹp, vóc người
cũng không tốt, cả người chỉ có mái tóc là bắt mắt nhất! Ngươi dám cắt
nó! Ta giết chết ngươi!”.
Nghi Nhân vận nội lực, đánh ra một
chưởng. Thần Hoàng mặt mày rét lạnh, nghiêng người tránh ra, với khoảng
cách này, Nghi Nhân đã ra khỏi khách sạn, “Ta cho ngươi thời gian suy
nghĩ. Suy nghĩ một ngày, ta cắt một đầu ngón tay của nàng, mười ngày thì mười ngón. Nếu ngươi chịu được thì ngươi cứ suy nghĩ lâu một chút”. Nói xong hắn xoay người nhảy lên nóc nhà.
Thần Hoàng đề khí đuổi
theo, đuổi theo đến vài ngóc ngách thì không thấy nàng ta đâu. Thần
Hoàng ảo não đạp vào nóc nhà dưới chân, ngươi ở phía dưới cả kinh, lăn
từ trên giường xuống, “Có trộm! Có trộm!”.
Thần Hoàng nhìn chằm
chằm vào nơi nàng ta biến mất, đứng quỷ mị tại chỗ. Hắn không ngờ võ
công của Nghi Nhân lại cao như vậy! Đã dám đến gặp hắn thì “hắn ta” đã
đoán chừng được là hắn (Thần Hoàng) không bắt được “hắn ta” (Nghi Nhân)! Đáng chết!
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần thì Nghi Nhân đi từ
trong bóng tối ra, nhìn nam nhân còn đang kêu to kia, lạnh lùng nói,
“Câm miệng!”.
“Ngươi —— ngươi —— ngươi là ai? Ngươi tiến vào từ
lúc nào? A, ta biết rồi, ngươi cũng cái người trên nóc nhà là đồng đảng
đúng không? Có ai không —— người đâu, tới bắt trộm.............”.
Nghi Nhân đánh một quyền vào sống mũi người kia, không thèm nhìn hắn máu mũi phun trào, xoay người bỏ đi.
Ở trong mật thất tối tăm không có ánh mặt trời, Phong Linh nằm trên mặt
đất, bụng đói đến nỗi nàng không có một chút hơi sức nào. Trong lòng
nàng mắng, mấy cái người này quá thiếu đạo đức rồi, mặc dù không trói
nàng, nhưng lại sợ nàng chạy nên một ngày bọn hắn chỉ cho nàng uống một
chén cháo! Nàng nguyền rủa từng người một đi ra cửa đều dẫm vào vỏ dưa
hấu!
“Két”.
Cửa bị đẩy ra, nàng gắng sức ngẩng đầu lên,
thấy Nghi Nhân thì con mắt cũng tái đi nhưng rất nhanh nàng đã dùng
giọng nói trào phúng, “Thế nào? Côn đồ có đồng ý với ngươi sao?”.
Nghi Nhân ngồi đối diện với nàng, mắt lạnh nhìn nàng, “Hắn tình nguyện để
ngươi bị ta hành hạ cũng không chịu cứu ngươi, thì ra hắn cũng không yêu ngươi đến như vậy!”.
“Ha ha”, Phong Linh không còn hơi sức cười, nàng tựa vào tường ngồi dậy. “Ngươi có muốn đánh cuộc với ta không? Nếu như ta chết thì hắn sẽ dùng mạng của tất cả mọi người ở phiên bang chôn cất cùng ta!”. Thấy Nghi Nhân chau mày thì nàng cười chắc chắn. “Nếu
như nghe được tin ta bị bắt mà đại loạn, nam nhân mà ta nhìn trúng không dễ chịu như vậy đâu!”.
Nghi Nhân cũng không tức giận, gật đầu
một cái, “Không sai, ta tán thành, hắn thật sự không phải người bình
thường. Chỉ là cuối cùng hắn cũng sẽ phải thỏa hiệp với ta”.
Không nói tiếp, nàng ta rời đi. Phong Linh rống về phía cái cửa bị đóng, “Các ngươi hẹp hòi thế? Cho ta thêm một cái bánh bao thì sẽ chết à?”.
Cửa đóng sập lại.
Tất cả ngụy trang lập tức biến mất. Người Phong Linh nhũn như con chi chi
nằm xuống, trong miệng thì lầm bầm, “Xú nam nhân, ngốc như heo, chàng mà không đến cứu ta thì ta chết đói cho chàng xem”.
“Ọc ọc” bụng
nàng lại kêu, Phong Linh một tay ôm bụng, hít sâu một hơi. “Không được
tức giận, không được tức giận, tức giận sẽ tốn calo. Bình tĩnh, bình
tĩnh.......”.
Bốn phương là một màu đen, không nhìn rõ bên ngoài là ban đêm hay ban ngày.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Đức Tử bưng một bát cháo đi tới, tức giận để trước
mặt nàng, bởi vì hắn dùng sức quá mạnh nên bát cháo vơi đi một nửa.
Phong Linh nhìn chằm chằm mấy hạt gạo ít ỏi, nàng không nhịn được nữa
mắng, “Ngươi không cẩn thận được một chút à? Mấy hạt gạo này không đến
được bụng ta là bọn họ sẽ đau lòng đấy, sẽ đau lòng đấy! Ngươi có biết
hay không? Có biết không?”.
Đức Tử liếc nàng một cái, nói, “Nữ nhân điên”. Sau đó hắn xoay người, đóng sập cửa lại.
Phong Linh run tay nâng một nửa bát cháo, nhẹ nhàng đưa tới miệng uống một
hớp. Vị cháo rất nhạt, dường như là không có vị gì, kém rất xa so với
cháo vây cá của Vấn Xuân làm. Trong đôi mắt nàng dần tụ hơi nước, nàng
lại uống thêm một hớp, nỗ lực nở nụ cười, “Oa, ăn thật ngon! Đây mới là
mỹ vị nhân gian!”. Sau đó nàng lại uống thêm một hớp, “Ừ, ừ, ừ, thật
không tệ, ăn đồ ngon thế này thì ba ngày không ăn cơm ta cũng không thấy đói”.
Dần dần, bát cháo cũng thấy đáy.
“Ọc ọc”, bụng nàng vẫn réo không ngừng.
Nhìn cái chén không, nước mắt nàng rơi xuống. Nàng vô lực thả chén cháo trên đất, lui thân nằm trong góc, mắt mở to, mặc cho nước mắt rơi đầy cả
khuôn mặt.
*..........*
Cả đêm không ngủ.
Trời còn chưa sáng, Thần Hoàng đã đi tới Tàng Tâm lâu.
“Chủ nhân”. Lãnh Tàng Tâm cung kính nói, “Ngài tới đây là vì?”.
“Bộp”, Thần Hoàng quăng cho nàng một bức họa, “Để các cô nương cầm cái này đi trên đường cái.........”.
Đầu đường náo nhiệt đến nỗi vây kín nước chảy cũng không lọt.
Một đám nữ nhân trang điểm lộng lẫy, cầm bức họa của Nghi Nhân, không ngừng khóc lóc kể lể, “Ai da, đúng là táng tận lương tâm! Người này bảo là
muốn cầm tiền làm ăn, tương lai kiếm tiền chuộc thân cho tỷ muội chúng
ta, kết quả hắn cầm bạc mà tỷ muội chúng ta khổ cực để dành, dẫn theo
nữ nhân khác bỏ đi!.........”.
Bốn phía nổi lên tiếng nghị luận, “Tại sao lại có nam nhân như vậy! Nhìn dáng dấp thì là người, vậy àm cả tiền của kỹ nữ cũng lừa gạt!”.
“Đúng là, hắn không sợ gặp báo ứng sao?”.
Mấy nữ nhân khóc lóc than thở xong, khẩn cầu mọi người đi tìm người này,
giúp tỷ muội các nàng trả thù. Có người cung cấp tin tức, tất cả đến
Tàng Tâm lâu đều được miễn! Nghe đến đây, tất cả đều sôi trào, tất cả
cầm bức họa của Nghi Nhân, ghi vào trong đầu, cho dù hóa thành tro cũng
phải bắt hắn tới!
Tổng đàn của Xích Diễm bang.
Địch Cuồng ngồi trên ghế bang chủ, cầm bức họa của Nghi Nhân ném ra, “Tìm người này, không tiếc bất cứ giá nào!”.
“Vâng!”.
Đại trạch.
Bảo Bảo đứng ở cửa, phía sau là hai nha đầu Vấn Xuân và Sơ Hạ, bên cạnh là
hai tượng đá kỳ lạ. Dưới bậc thang có ít nhất 180 người, người nào cũng
đều bất phàm, vả lại tuổi cũng từ 50 trở lên. Mặc dù đều đã là ông nội
của người khác nhưng tất cả đều cung kính với Bảo Bảo.
Bảo Bảo
chỉnh mũ da trên đầu, tiến lên trước, nói. “Con biết rõ tuổi con còn
nhỏ, nên con làm được minh chủ là do các bác các thúc thương yêu con.
Con không biết rõ trong thiếu lâm có bao nhiêu môn phái, là Vân Từ
phương trượng của Thiếu Lâm Tự đã dạy cho con”.
Vân Từ phương trượng vận áo cà sa, cười từ ái, “A di đà phật”.
Bảo Bảo lại nhìn về phía nam nhân trung niên có làn da ngăm đen, dáng dấp
mập lùn, “Ban đầu có người không phục con, mắng con là tiểu tử không
hiểu chuyện, là Đà Dầu thúc thúc trưởng phái Không Động đã giúp con dạy
dỗ bọn họ”.
Đà Đầu lớn giọng nói, “Lão tử không quen nhìn những
người đó! Tiểu minh chủ, ngươi đừng sợ, ai không phục ngươi, lão tử cho
hắn nếm Thiết đà đầu!”.
“Trường Sơn đại ca của Côn Luân phái dạy
đệ xử lý bang phái phân tranh, Lý Thọ thúc thúc phái Thanh Thành làm
quân sư cho con.... những thứ này con đều nhớ”. Bảo Bảo nói xong, đôi
mắt đỏ lên, “Hôm nay, con muốn xin mọi người giúp con một tay, cứu lấy
nương.... Có một tên xấu xa là Nghi Nhân đã bắt nương đi, võ công của
Nghi Nhân cao cường, chúng con đánh không lại. Cho nên lần này nương rất nguy hiểm..... Nương rất ngốc, không biết bảo vệ mình, bây giờ người
còn trở nên mập mạp, con sợ nương sẽ bị người ta khi dễ.......”. Nó lau nước mắt, nâng đôi mắt to tròn, “con biết mọi người đều có việc bận
rộn, cũng biết không nên dùng thân phận Minh chủ ép mọi người giúp
con... Nhưng là, con rất lo lắng cho nương.......”.
“Ai da, tiểu minh chủ đừng khóc!”. Thiết Đà Đầu nóng nảy, hét lớn một tiếng, “Chuyện này cứ để ta lo, người khác không đi thì một mình ta đi!”.
Trường Sơn và Lý Thọ đều gật đầu, “Không sai, Minh chủ đã là Minh chủ được
chúng ta thừa nhận, chuyện của Minh chủ chính là chuyện của chúng ta!”.
Vân Từ phương trượng đi tới, sờ đầu Bảo Bảo. “Minh chủ không phải lo lắng,
đám người lão nạp tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn!”. Ông xoay người lại, đứng bên cạnh Bảo Bảo, giọng nói hùng hậu mạnh mẽ, “Hiện tại, làm
phiền các vị chưởng môn tìm cái kẻ Nghi Nhân này! Chúng ta cần phải cứu
được nương của Minh chủ!”.
“Không thành vấn đề!”.
Mọi người đều cầm bức họa của Phong Linh, lập tức tản ra hành động.
Lúc đó, mặc kệ là ngõ lớn ngõ nhỏ, hay là hắc đạo bạch đạo trên giang hồ, toàn bộ đều được phát động tìm người.
Hoàng cung, Thanh Nhạc cung.
A Tinh trợn to mắt nhìn chằm chằm cái hộp, ở trong đó đựng một ngón tay đầm máu.
“Cái gì?”. Âm thanh Thần Hoàng truyền đến. Hắn xoay người, đôi tay ở sau
lưng đóng nắp cái hộp lại. “A, không có gì, chỉ là quà tặng một vị đại
thần đưa tới, muốn mời thái tử đến phủ hắn dự tiệc, bị thuộc hạ cự
tuyệt!”.
Thần Hoàng meo mắt, bước qua vài bước, nhìn thấy đoạn
chỉ thì toàn thân chấn động, hắn nắm cái hộp, gầm lên, “Đáng chết, Nghi
Nhân! Ta muốn giết ngươi!”.
A Tinh vội vàng, “Chủ nhân, hiện tại tuyệt đối không thể........”.
Không đợi hắn khuyên, Thần Hoàng đột nhiên yên lặng, nhìn chằm chằm cái hộp
đựng đầu ngón tay, chân mày nhíu lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm, ném cái
hộp lên trên bàn, dường như đã dùng hết hơi sức toàn thân, giọng nói mệt mỏi, “Đây không phải là ngón tay của nàng”.
“A?”. A Tinh chớp mắt, “Chủ nhân, làm sao biết?”.
Thần Hoàng vuốt vuốt mi tâm, “Ngón tay rất chỉnh tề, không phải nàng. Nàng
rất lười, bình thường việc cắt móng tay cũng lười. Ngươi nghĩ xem, bị
mất tích mấy ngày nay mà Nghi Nhân sẽ nhàn nhã đến không có gì cắt giúp
nàng?”.
A tinh cũng yên lòng.
Thần Hoàng dường như mất hồn đi ra ngoài cửa.
Lần đầu, Nghi Nhân dùng ngón tay giả, có thể nói đó chỉ là cảnh cáo. Nếu
vậy, lần thứ hai, lần thứ ba thì sao? Hắn không thể tiếp tục đợi kế
hoạch. Cảm giác trái tim như ngừng đập giống vừa rồi, hắn không bao giờ
muốn trải qua lần thứ hai.