Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 238

“Cốc cốc cốc”. Vấn Xuân và Sơ Hạ đứng bên ngoài, nén cười nói, “Thái tử, Tam Nương, nên ăn sáng thôi”.

Thần Hoàng chặn Phong Linh lại, thoải mái ôm lấy nàng, mặc quần áo giúp nàng, sau đó bàn tay hắn nghịch loạn trên đầu nàng, sau đó dùng châm búi lại mái tóc dài. Hắn nhìn một cái, vừa lòng gật đầu, “Mặc dù không xinh đẹp nhưng vẫn có thể miễn cưỡng thông qua”.

Phong Linh dùng ánh mắt lườm chết hắn, đúng là hắn muốn chết mà, “Từ giờ trở đi, chàng cách xa ta một trượng, không cho phép chàng chạm vào người ta, không cho phép chàng nói chuyện với ta, không cho phép chàng xuất hiện trong tầm mắt của ta”.

Nói xong nàng đẩy cửa đi ra ngoài, Thần Hoàng vừa mặc quần áo vừa buồn cười lắc đầu.

Phong Linh vừa vào phòng ăn, nhìn mọi thứ trong phòng thì ngẩn cả người.

Trên bàn ăn có khoảng hơn 100 món ăn, mặn nhạt, chiên xào nấu nướng, món nào cũng có.

Thần Hoàng đi theo phía sau nàng, nhìn bộ dạng của nàng, hắn nhíu mày, tốt bụng giúp nàng khép miệng lại.

Lúc này Phong Linh mới hoàn hồn, nghi hoặc nhìn, sau đó nàng hỏi, “Nhà chúng ta chuẩn bị có khách à?”.

Bảo Bảo đi vào nói, “Mọi người sợ nương dinh dưỡng không đủ, cho nên làm nhiều món ăn lên một chút để nương bồi bổ cơ thể”.

“Nhưng mà chỗ thức ăn này nhiều quá, phải ăn đến vài ngày”.

Hồng Ngọc cười nói, “Đây là do Thái tử đặc biệt chuẩn bị cho tỷ đấy, trong phủ chúng ta không đủ người, mọi người cùng đều làm, đến hơn nửa đêm mới chuẩn bị đủ hết chỗ này”.

“Mọi người………..”. Phong Linh cảm động, mắt đỏ hoe, “Các ngươi thật đáng ghét, mỗi lần đều phải làm ta cảm động, biết rõ người ta không thể ngăn được cảm xúc”.

“Đừng nói nhảm nữa”. Thần Hoàng kéo nàng ngồi xuống, hắn cầm lấy đũa rồi đưa cho nàng. “Nhiệm vụ của nàng bây giờ là phải ….. ăn”.

Phong Linh nhận lẫy đũa, gật đầu, cầm đãu gắp một miếng thịt nướng. Nhưng khi nàng bỏ miếng thịt vào trong miệng, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, nàng miễn cưỡng nuốt miếng thịt xuống nhưng chỉ vài giây sau nàng đã buông đũa xuống chạy ra ngoài, nôn như điên.

“Tam Nương!”. Thần Hoàng lập tức chạy đến bên cạnh nàng, mọi người cũng gấp gáp, “Có chuyện gì thế?”.

Thần Hoàng vỗ nhẹ lên lưng của nàng, trong bụng thầm nghĩ, chả lẽ lại có phản ứng nhanh như vậy (:sofunny:)

Phong Linh ói một lúc mới dừng lại, Thần Hoàng dìu nàng vào trong phòng, nàng nhìn một bàn món ăn đó, quay mặt đi, khuôn mặt áy náy, nói, “Xin lỗi, ta biết các ngươi đã chuẩn bị những món này thật lâu, nhưng mà thật sự không ăn được”.

“Không ăn được?”. Hồng Ngọc kinh ngạc nói, “Như vậy không giống với tác phong của tỷ”.

Vấn Xuân và Sơ Hạ cũng gật đầu, “Đúng vậy, Tam Nương không ăn được, đúng là chuyện lạ”.

“Được, vậy thì bây giờ không ăn, lúc nào đói thì sẽ ăn”. Thần Hoàng nhíu mày, hắn không kiêng kị ai mà bồng nàng lên, đi ra khỏi phòng ăn đưa nàng về phòng. Sau đó hắn gọi Lãnh Tàng Tâm, hạ giọng nói, “Ngươi mau đi tìm Pháp Hạ”.

“Vâng, chủ nhân”.

Lúc Pháp Hạ đến thì đã là buổi trưa. Hắn vừa vào nhà thì đã bị Thần Hoàng lườm một cái, “Công tử, các ngươi muốn làm gì Cảnh Vương thì có thể nói trước với ta một tiếng không? Để ta đi làm nội ứng mà suýt chút nữa thì bị người của các ngươi bắt được, nếu như ta chết đi thì lương tâm của ngài có bất an không?”.

“Được rồi, ta biết rõ là ngươi bị ủy khuất, bỏ qua việc này, đến đây bắt mạch cho Tam Nương xem. Nàng không ăn được bất cứ thứ gì cả, ăn vào thì sẽ nôn ra hết”.

Pháp Hạ không tình nguyện ngồi xuống, bắt mạch cho Phong Linh, sau đó lại xem xét một chút lưỡi của nàng. Hắn nhíu mày, “Ngươi đã không ăn bao lâu rồi?”.

Phong Linh nghĩ nghĩ, sau đó vươn hai bàn tay ra.

“Mười ngày?”. Pháp Hạ cười với nàng, “Không có việc gì, ta kê vài thang thuốc là được rồi”.

Hắn kéo Thần Hoàng ra ngoài, nói nhỏ, “Ta sợ là Tam Nương bị đói mấy ngày nên sinh bệnh, người của nàng đã thích ứng với trạng thái đói, bây giờ ăn cơm vào thì cơ thể tự động bài xích. Đây là chứng bệnh kén ăn, sợ là bệnh này sẽ phải điều trị lâu, mỗi ngày đúng giờ phải cho nàng ăn cháo bột ngô, uống thuốc đúng giờ theo phương thuốc mà ta kê, mang nàng đi ra ngoài nhiều hơn một chút”.

Thần Hoàng gật đầu, vỗ vai hắn, “Cảm ơn”.

“Ta không thể ở đây lâu”. Pháp Hạ vừa đi vừa nói, “Bên kia Cảnh Vương đang tìm gian tế, ta sợ sẽ bị liên lụy”.

“ Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi chu đáo”.

“Theo như ta biết thì sau sự việc này, quỷ mặt tăng đã không còn trung thành như trước nữa, bọn họ sợ đột nhiên Cảnh Vương xảy ra việc thì bọn họ không có giải dược, rốt cuộc vẫn là chết”.

Thần Hoàng cúi xuống, meo mắt nói, “Ý của ngươi là bọn hắn bắt đầu chia ra rồi hả?”.

“Đúng là có việc này”. Pháp Hạ còn nói, “Thật ra ta đã nắm được một chút về giải dược của độc kia, cũng đang nghiên cứu để tạo ra giải dược, nhưng mà hình như còn thiếu một chút thuốc dẫn. Cho đến bây giờ ta vẫn chưa tìm ra được. Chỉ cần tìm thấy thì chúng ta không cần nghe theo lệnh của Cảnh Vương nữa”.

“Ngươi cứ làm đi, cần gì thì đến tìm ta”.

“Được, ta đi trước”.

“Ừ”.

Thần Hoàng đến phòng bếp, sai người nấu bột bát cháo bột ngô, sau đó bưng vào phòng. Phong Linh vừa thấy bát cháo thì quay đầu đi. “Ta không muốn ăn”.

Thần Hoàng ngồi xuống, không cho phép nàng trốn, quay mặt nàng lại, “Chỉ cần nàng ăn vài miếng là được rồi”.

“Không”.

Thần Hoàng suy nghĩ một chút, sau đó móc từ trong ngực ra một sấp ngân phiếu, bỏ lên giường, ánh mắt Phong Linh sáng rực lên.

“Ăn một miếng, được một tấm ngân phiếu”.

Mặt Phong Linh hơi giãy dụa, sau đó nàng không nói nhiều nâng cái bát lên, mặc dù trong bụng nàng cảm thấy rất khó chịu nhưng vì ngân phiếu, nàng nhịn! Nàng nhắm mắt uống một ngụm, suýt nữa thì nôn ra! Thần Hoàng dùng mắt cảnh cáo nàng nên nàng lại cố nuốt xuống. Nàng tranh thủ rút một tấm ngân phiếu, chỉ sợ hắn đổi ý.

Sau đó, hai miếng, ba miếng, cho đến khi nàng uống được nửa bát, rốt cuộc nàng cũng không thể ăn thêm được nữa.

Nhìn xấp ngân phiếu trong tay, rốt cuộc Phong Linh cũng hiểu gì vì sao mọi người nói chim chết vì ăn.

Nhưng mà, cũng đáng giá.

Hồng Ngọc đứng ngoài, giơ ngón tay cái lên nói, “Đúng là giỏi, đây gọi là đúng bệnh đúng thuốc”.

Bảo Bảo lắc đầu, “Nương cũng thật là, không biết cò kè mặc cả gì? Ít nhất cũng phải một miếng hai tờ! Như thế này là lỗ rồi!”.

Lãnh Tàng Tâm cười một tiếng, “sợ cái gì, chỉ cần gả cho chủ nhân thì cam đoan Tam Nương trở thành nữ nhân có rất nhiều tiền trong thiên hạ”.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn.

“Xảy ra chuyện gì thế?”. Hồng Ngọc chạy ra ngoài, sau khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì nàng sửng sốt, “Quan Dư Tình?”.

Quan Dư Tình nhìn thấy Hồng Ngọc thì tức giận nói, “Mộc Hồng Ngọc, ngươi giấu Dập Tuyên đi đâu rồi?”.

Hồng Ngọc chớp mắt, “Ngươi hỏi nhầm người rồi, hắn ta là người to như thế, ta giấu hắn đi đâu được? Nếu như ngươi hỏi thi thể của hắn thì may ra ta còn có thể trả lời được”.

Quan Dư Tình tức giận, “Ngươi đừng có mà giả ngây giả ngô! Dập Tuyên đã nhiều ngày không về phủ, không ai biết hắn đi đâu nhưng gia đinh phủ hắn có nói trước đó hắn đã tới tìm ngươi! Sau đó chưa hồi phủ! Ta không thể tưởng tượng được, ngươi vì muốn có hắn thì sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nói đi, ngươi giấu hắn ở đâu rồi?”.
Bình Luận (0)
Comment