Nằm sừng sững ngay giữa trung tâm, tại con đường đắt đỏ nhất Thượng Hải, một tòa nhà cao 89 tầng. Kiến trúc được xây theo lối Đông Tây kết hợp nhưng nổi trội nhất là đường lối kiến trúc của Pháp, vừa mang cái gì đó vô cùng sang trọng nhưng cũng rất tao nhã.
Tòa nhà được bao phủ bởi những lớp kính cường lực màu xanh. Mới thoạt nhìn người không biết sẽ tưởng đó là một tòa cao ốc cho thuê. Nhưng kì thực, đó chính là trụ sở của tập đoàn đa ngành xuyên quốc gia, lớn thứ hai châu Á, tập đoàn An Thị. Và có lẽ không cần phải suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được số lượng nhân viên ở đây lên tới con số hàng nghìn.
Ngạc nhiên hơn cả là người đứng đầu tập đoàn này lại là một thanh niên tuổi đời còn rất trẻ..anh vẫn chưa đến ba mươi…
……………………………………………………..
Quầy lễ tân tập đoàn An Thị, Tiểu Lý Lý cô nhân viên mới được nhận vào làm ở đây được hai hôm cứ đăm chiêu và trầm ngâm, đầu cô cứ lắc lắc, miệng thì lẩm bẩm cái gì đó. Kì thực được vào làm ở đây là ước mơ của rất nhiều cô gái ở cả cái đất nước có hơn một tỷ dân này, chưa nói đến cái danh tiếng của nó, thứ mà nhiều cô gái khát khao được làm ở đây đó chính là có thể dù cơ hội chỉ là một phần một nghìn, là được gặp đại nam thần của giới kinh doanh An Tử Yến, người mà mỗi khi xuất hiện đều khiến cho tim con người ta phải ngừng đập vì vẻ đẹp vô cùng hoàn hảo. Nhưng cái phong thái lãnh khốc, lạnh như băng hà ấy cũng khiến người khác sợ hãi..Tuy là nhân vật nổi tiếng như vậy, nhưng anh lại khá kín tiếng trong đời sống riêng tư..lên nắm quyền từ lúc 20 tuổi mà cho đến bây giờ giới báo chí cũng như paparazi cũng chưa hề khai thác được gì về cuộc sống của chính anh..
- Này cậu sao vậy Tiểu Lý Lý? – Cô bạn bên cạnh cũng là tiền bối nhưng cũng là bạn thân của Tiểu Lý Lý hỏi khi thấy cô cứ thất thần như vậy.
- Ờ…ờ..tớ tớ…- Tiểu Lý Lý ngập ngừng bừng tỉnh chấm dứt dòng suy nghĩ của mình
- Tớ ko biết cậu có việc gì nhưng tốt nhất là nên vứt nó qua một bên đi, chắc lúc đi phỏng vấn cậu đã đc cảnh báo là An Tổng của chúng ta là một ông chủ vô cùng khắt khe và yêu cầu sự tập trung rất lớn từ nhân viên đấy chứ, anh ấy ghét nhất là những người không chú tâm vào công việc dù chỉ một chút- Cô bạn làm một tràng với Tiểu Lý Lý...
- Tớ biết tớ biết mà…nhưng mà điều này thực khiến tớ băn khoăn không lẽ An Tổng anh ấy..anh..dù sao anh ấy cũng là thần tượng của tớ mà- Tiểu Lý Lý nói như mếu.
- Thôi được rồi, dù sao cũng là ngày cuối cùng làm việc trong tuần-nên có thể đỡ căng thẳng hơn mọi ngày, cậu có chuyện gì nói tớ nghe, nghe xong hết giờ làm tớ và cậu đi giải quyết, chứ để cậu thế này tớ thấy ko chừng cậu chỉ làm việc ở đây được đúng ngày hôm nay nữa thôi - Cô bạn mủi lòng nói
Nhìn quanh một lúc, thấy ko có ai ở quầy lễ tân, Tiểu Lý Lý ghé vào tai cô bạn nói nhỏ.
Không biết cô nói gì mà cô bạn kia đang uống nước, suýt chút phun ra ngoài.
- Cậu đang nói cái gì thế, cậu điên à??
- Chứ không phải sao, nếu An Tổng ko phải là người đồng tính sao trên bàn làm việc của anh ấy, cả trên tường rồi trên kệ tủ nữa toàn là hình của một người con trai nào đó..mà cậu ta nhìn cũng chỉ tạm được so với An Tổng thì kém xa.
Số là giờ tan ca buổi tối hôm qua, có một công điện khẩn gửi đến công ty, lúc đó Tiểu Lý Lý sắp hết ca của mình nhưng mà người làm ca ba vẫn chưa tới. Vậy là cô ko còn cách nào khác phải chạy ngay vào phòng của An Tổng tận trên tầng 89, khỏi phải nói cô vui mừng đến mức độ nào, còn cơ hội nào tốt hơn cơ hội này chứ,là ngàn năm có một để có thể tận mắt mục cảnh thị phòng làm việc của chàng trai mà cô và những cô bạn thời đại học say mê. Nhưng mọi thứ vỡ tan ngay khi cô bước vào căn phòng đó…ngoài cách bố trí vô cùng khoa học và những thứ cần thiết trong phòng của một vị lãnh đạo tập đoàn ra thì chẳng có gì khác ngoài ảnh..mà chỉ là của một người ko phải là một người con gái…mà là mà một cậu trai, gương mặt bầu bĩnh tuy ko đẹp trai xuất sắc nhưng vô cùng dễ thương, trên mỗi tấm ảnh đều có hai chữ vỏn vẹn “ Bảo bối”. Vậy là giấc mơ của Tiểu Lý Lý tan vỡ...dù cô là một hủ nữ, và không bao giờ định kiến với những người đồng tính, nhưng mà nếu đó là người nào khác cơ, nhưng người này lại là cấp trên của cô, là người mà cô cũng đã bao lần mơ ước được sánh vai đi vào lễ đường dù điều đó rất rất rất chi là hão huyền…vậy là từ đêm qua đến giờ cô cứ thắc mắc mãi chuyện đó đến nỗi không làm được gì.
- Cậu thôi đi, sao cậu tưởng tượng hay vậy. Tớ biết cậu là hủ nữ nhưng sao nhìn đâu cũng nghĩ đến chuyện đó vậy?
- Vậy nếu như không phải thì đó là ai? Cái người đó ấy.
- Cậu mới vào làm nên không biết cũng phải, tớ cũng nghĩ chuyện này không cần thiết nói với cậu nên cậu đâm ra hiểu lầm. Đó là An Tử Đinh em trai- cục vàng của An Tổng chúng ta đó. Cậu không biết anh ấy được nhân viên cty chúng ta đặt tên là “ Tổng giám đốc cuồng em trai "à?
- À..ra vậy..!!!-hay nhỉ, bây giờ tớ mới biết. Ôi đúng là soái ca trong lòng tớ mà – Tiểu Lý Lý sau khi hiểu rõ sự tình ra thì lại càng ngưỡng mộ An Tử Yến hơn
- Mà tớ nhắc cậu thêm điều này nhé, cho dù cậu có thấy An Tử Đinh thế nào cũng đừng bình luận gì cả, tránh để An Tổng nghe được, đến lúc đó thì khó nói lắm á. Kì thực trên thế gian anh trai như anh ấy cũng chỉ có một.
- Tớ!…- Tiểu Lý Lý đang muốn hỏi thêm một cái gì đó nữa nhưng cô biết mình ko thể nói thêm được nữa, nếu nói chuyện sa đà thì cô chắc chắn sẽ không bao giờ có cơ hội để được nhìn thấy thần tượng của mình được nữa.
Chuyện An Tử Yến yêu thương em trai của mình cũng đã từng là một chủ đề được nhắc đến khá nhiều trong những bữa cơm hay vào giờ giải lao của nhân viên tập đoàn An Thị. An Tử Yến trên thương trường nổi tiếng lạnh lùng, sắc bén trong giao dịch. Nhưng cũng cực kỳ ghét những kẻ cậy vào gia thế hay bằng cấp để coi khinh người khác, phương pháp tuyển nhân sự của anh là chỉ cần có tài và có cái tâm là được, còn nếu không thì phải thực sự chăm chỉ còn nếu không dù là có nhà bác học, hay tiến sĩ anh cũng không bao giờ có cửa đặt chân vào An Thị. An Tử Yến không bao giờ cười, mỗi khi nhìn anh lúc nào cũng là một khuôn mặt lạnh như băng như tiền. Mỗi khi anh tức giận, khi nhân viên mắc lỗi, càng là người có chức quyền cao khuôn mặt anh càng tỏ ra đáng sợ.
Thế nhưng tất thảy mọi người ai cũng đều ngạc nhiên khi thấy anh nở một nụ cười ấm áp như nắng tỏa mùa xuân khi nhìn vào những tấm hình của An Tử Đinh, rồi cả cái lần anh dẫn cậu em trai đến đây tham dự buổi liên hoan cuối năm ở công ty. Đó là lần đầu tiên và cũng là duy nhất cho đến nay anh đưa em trai mình đến một nơi đông người như vậy. Cũng từ lúc đó, anh có biệt danh ““ Tổng giám đốc cuồng em trai”.