Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai

Chương 25

Suốt một tuần trôi qua, An Tử Yến như một cỗ máy, khi đến An Thị thì làm việc không ngừng, cốt sao để có thể giải quyết được những rắc rối mà Dư Minh đã gây ra. Dần dần, từng nút thắt vào tay anh đều được cởi bỏ..

Tối đến, anh lại vào bệnh viện với Đinh Đinh..chỉ cần ở bên Đinh Đinh, nhìn thấy những nụ cười của Đinh Đinh là bao nhiêu phiền muộn, mệt mỏi của An Tử Yến đều tan biến cả.. Mỗi đêm, anh đều ôm cậu ngủ, kể cậu nghe nhiều chuyện vui…

Thiên Kỳ hằng ngày cũng đều đặn sau giờ tan học là lại đến thăm cậu bạn thân của mình. Kể cậu nghe rất nhiều chuyện ở trường, làm cho Đinh Đinh đỡ chán nản hơn khi ở trong bệnh viện..

Cậu đợi khi Đinh Đinhxuất việni sẽ nói về việc cậu với Khang Thái có một lời hứa hẹn.. Cậu cũng muốn hỏi Đinh Đinh về Khang Thái nhiều hơn..

Đinh Đinh thì sau một tuần được anh hai chú ý bồi bổ, sức khỏe của cậu gần như đã bình phục hoàn toàn..Gương mặt đã trở nên hồng hào..bờ má cũng đã trở nên phúng phính như xưa…

…………..

…………………..

Riêng về phần An Tử Yến, sau khi nhờ Khang Thái đi đến Cao Hùng và Ma Cao và nằm lòng ở đó, anh gần như đã nắm được toàn bộ hoạt động của chuỗi Karaoke làm ăn trá hình của tên Dư Minh đó. Để lập ra chuỗi Karaoke này, Dư Minh gần như đã trút hết toàn bộ tài sản của hắn vào đó..

An Tử Yến cũng đã nắm rõ mọi thứ, về vốn rồi cách thức hoạt động của toàn bộ chuỗi Karaoke này.

Và vào lúc ngay hắn đang giương giương tự đắc vì đã làm cho An thị của An Tử Yến lao đao và trên bờ vực phá sản. Tất nhiên, hắn không biết đó đều là kế hoạch của anh. An Tử Yến có nhờ vào báo chí, tung một vài tin tức về những khó khăn mà An thị đang gặp phải, tất nhiên nội bộ và những đối tác làm ăn cũng như khách hàng của An Thị đều dư sức biết đó chỉ là một chiêu thức nhằm để tung hỏa mù. 

Riêng đối với Dư Minh, hắn lại hoàn không biết..

Khi hắn đang vui vẻ với các em xinh tươi tại một quán Bar có tiếng nhất tại đất Thượng Hải này, thì cảnh sát ập vào, tóm gọn hắn.

Ban đầu hắn còn ngoan cố chống cự, còn lớn tiếng đòi kiện cảnh sát vì dám bắt người khi không có bằng chứng sát thực. 

Chỉ cho đến khi, bên phía cảnh sát nêu ra toàn bộ tội trạng cũng như những hành vi mà hắn đã làm trong “Lệnh bắt” thì hắn mới cuối đầu nhận tội..

Hắn lờ mờ đoán ra kẻ đã đâm hắn. Ngoài An Tử Yến ra, không ai dám làm điều đó cả. Hắn quỳ sụp xuống dưới tay của cảnh sát và không ngừng hét gọi tên An Tử Yến và nguyền rủa anh. 

Tài sản một đời mà hắn vất vả lắm mới kiếm được, tuy cái sự vất vả đó không phải đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt mà là vất vả cưỡng đoạt và giành giật của người khác đều mất trắng. Hắn như bị đâm một cú chí mạng ngay tim. Đàn em của hắn, sau khi hắn bị sa bẫy vì muốn giảm bớt tội trạng thì cũng nhất loạt quay lưng với hắn, tố cáo tất tần tật những điều khuất tất mà hắn đã làm mà ngay chính cảnh sát cũng chưa từng biết, làm cho bản cáo trạng của hắn đã dài lại càng dài. Nửa đời còn lại của hắn chắc chắn là rục xương trong tù. 

Ngay cả đứa con trai hư đốn chưa đến tuổi vị thành niên của hắn cũng không thoát tội. Những điều xấu xa mà Dư Thắng gây ra, mà Dư Minh từng che dấu, đều bị phơi bày tất tần tật. Dư Thắng vì chưa đến tuổi vị thành niên nhưng cũng phải gánh hình phạt cao nhất, có điều Dư Thắng phải ở trong trại cải tạo cho đến khi tròn 18 tuổi thì sẽ phải thi hành mức án tù..

Vậy đấy, tất cả mọi thứ của hắn, cuộc sống của hắn, tài sản của hắn đều bị An Tử Yến một cú tiêu diệt gọn. Hắn thập phần oán trách chính bản thân đã quá sơ suất. Hắn vẫn biết cho dù có hàng ngàn hàng vạn lần đi nữa thì mãi mãi hắn cũng không phải là đối thủ của An Tử Yến. Hắn hận chính bản thân đã sống gần nửa cuộc đời rồi, đã từng tung hoàng khắp chốn trong thương trường bằng những cách đen tối hắn, dù hắn chẳng phải là phường tốt đẹp gì, nhưng vì tài sản của hắn, cả cái cách hắn dùng cường quyền để đạt mục đích, nên dù ít dù nhiều những người trong giới làm ăn kinh doanh dù lớn hay nhỏ dù làm ăn chân chính hay trá hình, thủ đoạn cũng đều vài phần kiêng dè hắn. Duy chỉ có An Tử Yến, kể từ lúc hắn bắt đầu động chạm vào An Tử Yến một thanh niên trẻ hơn hắn gấp nhiều lần thì hắn coi như đã đi vào hang cọp, tài sản và việc làm ăn của hắn không dưới một lần bị anh đem ra ánh sáng, đúng vào lúc hắn không thể ngờ tới được.

Hắn vô cùng hối hận, nếu như hắn chịu từ bỏ cái tư thù cá nhân của mình thì có lẽ bây giờ hắn vẫn được ung dung thoải mái tận hưởng cái cuộc sống trụy lạc của hắn rồi, Hắn biết trước sau gì rồi cảnh sát cũng sẽ mò ra tung tích của hắn, nhưng đợi cho đến lúc đó hắn cũng đã cuỗm được và hưởng thụ được một khoảng không nhỏ. Chứ không phải là mất trắng như thế này..

Cũng là do hắn đã không biết cách dạy con, hắn luôn dung túng cho con trai hắn làm những việc sai quấy, vô cớ đi gây sự, hành hung người khác vì những lí do vớ vẩn. Và trời xuôi đất khiến con trai hắn lại động vào em trai của An Tử Yến, động vào bảo bối anh yêu thương nhất trên đời. Giờ hắn có hối hận cũng chẳng còn kịp nữa rồi..

Hắn tra tay vào còng, ngồi trong tù mà khóc rống thảm thiết vì đau đớn…

Hắn biết động vào An Tử Yến chính là tự đào huyệt chôn mình.

...........

Còn về phần An Thị, sau khi sự việc của Dư Minh được làm sáng tỏ, thì vị thế của siêu tập đoàn này mà người đứng đầu là Tổng giám đốc trẻ tuổi họ An trên thương trường ngày càng được nâng cao. Những mối làm ăn đến ngày càng nhiều.

Thậm chí, tập đoàn An Thị còn được phía bên cảnh sát khen ngợi vì có công hỗ trợ cảnh sát giải quyết nhiều vụ án kinh tế quan trọng…

Không cần phải nói, An Tử Yến lại càng ngày càng được ngưỡng mộ…mỗi lần anh đi ra đường đều có người ngước nhìn, đặc biệt là các cô gái. Thậm chí, có người nhìn thấy anh còn đề nghị anh đứng lại và chụp hình cùng với họ.

Các cô gái tuổi teen thậm chí còn lập cả fan club dành cho anh, họ còn tạo ra những trang cộng đồng hòng trao đổi và thu nạp thêm nhiều người hâm mộ khác..

…………

……………….

Những điều đó đối với An Tử Yến cũng coi như là một sự hạnh phúc.

Nhưng anh chưa bao giờ tự kiêu hay lấy đó làm mục đích sống của anh.

Đối với An Tử Yến mà nói, cuộc sống của anh chỉ xoay quanh việc lèo lái An Thị và chăm sóc, dạy dỗ đứa em trai của mình.

Kì thực trong quá trình làm việc, hợp tác làm ăn không ít có các đối tác hay khách hàng thậm chí là đồng nghiệp trong công ty là những người phụ nữ độc thân, đa phần họ đều là những người có nhan sắc và không kém phần thành đạt, không ít trong số có cảm tình hoặc động lòng với An Tử Yến, và cũng không ít người ngỏ lời với anh.

Nhưng An Tử Yến đều thẳng thắn mà đáp lại với họ rằng, hiện tại trong tương lai gần anh vẫn chưa thể nghĩ đến chuyện đó. Anh muốn đợi cho đứa em trai của anh trưởng thành, có một công việc ổn định và tìm được một người phụ nữ mà nó có thể yêu thương và gửi gắm niềm tin suốt cuộc đời, thì khi đó anh mới đi tìm hạnh phúc riêng.

Tất nhiên, khi họ bị anh từ chối thẳng thắn như thế, không ít người cảm thấy bị chạm vào lòng tự ái. Nhưng cũng không thể trách được anh. Mà chỉ thêm bội phần cảm động trước tình yêu thương anh dành cho đứa em trai bé bỏng.

………………

………………………

Hôm nay là ngày cuối tuần, cũng là ngày mà Đinh Đinh xuất viện trở về nhà..

Sức khỏe của cậu đã bình phục hoàn toàn, những vết thương trên người vì bị Phó Dĩ Thư đánh đập cũng không còn nữa. 

An Tử Yến cũng đã rất kĩ lưỡng, yêu cầu bác sĩ mua những thứ tốt nhất cho Đinh Đinh, để cậu uống vào cho những vết thương trên người hạn chế tối đa việc để lại sẹo.

Lúc Đinh Đinh xuất viện, cả Khang Thái và Thiên Kỳ cũng có mặt..

Được quây quần bên những người thân yêu vào thời khắc này khiến cho Đinh Đinh cực kỳ vui vẻ..

Lúc về đến nhà..

Trên bàn ăn đều là những món mà Đinh Đinh rất thích, tất cả đều được nấu một cách tươm tất và thơm ngon, nóng hổi..

Tất nhiên, trong bữa cơm ấm cúng ấy, có cả sự tham gia của Khang Thái và Thiên Kỳ…

………..

………

Bữa cơm xong..

Đinh Đinh mới trở về căn phòng của mình, đồ đạc của cậu đã được anh hai mang lên từ trước đó, lu cậu bước vào không giấu được nỗi xúc động..Hai tuần rồi, cậu mới được trở về chốn thân thuộc này. Được nhìn thấy tất cả những vật dụng thân thương nhất, chiếc bàn học, cái tủ quần áo, cái giường ngủ thật lớn mang theo hơi ấm của anh hai..tất cả, tất cả vẫn nguyên vẹn như vậy..Không thay đổi gì so với cách đây hai tuần..

Tuy thời gian hai tuần là không nhiều nhưng đối với Đinh Đinh nó quả thực rất dài…

Cậu khẽ bước đến chỗ chiếc giường ngủ, khẽ ngồi xuống chỗ mép giường rồi dùng tay siết chặt một mảng ra giường..cậu để nó trước ngực..rồi cuối đầu xuống….đưa sát mảnh ra giường lên trước mũi mình…Giống như để cảm nhận mùi hương quen thuộc…để giải tỏa nỗi nhớ mong suốt hai tuần ròng rã..

- Bảo bối, chắc là đã rất nhớ nhà đúng không?- Một giọng nói ấm áp cất lên..-An Tử Yến đang đứng ngay chỗ cánh cửa phòng..

- Dạ..anh hai, Đinh Đinh nhớ lắm, nhớ hết tất cả mọi thứ…- Cậu nhóc khẽ đáp

- Ừm, anh hai biết chứ, anh hai cũng nhớ bảo bối nhiều lắm, đêm nào ngủ cũng mơ thấy bảo bối hết đó – Anh bước đến chỗ chiếc giường rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy đứa em trai rồi nói..

- Khổ thân anh hai à…- Đinh Đinh vẻ hối lỗi đáp, cậu nhóc cọ cọ mái đầu vào lồng ngực của anh trai.

- Không có sao, thế bây giờ bảo bối đã khỏe hẳn chưa, buồn ngủ chưa, ngủ trưa chút nhé – An Tử Yến dịu dàng nói..

- Dạ,..Đinh Đinh khỏe hẳn rồi, giờ Đinh Đinh cũng thấy buồn ngủ, anh hai ngủ với Đinh Đinh nha- Cậu nhóc phụng phịu

- Ừm..anh hai sẽ ngủ với bảo bối- Nói rồi, anh đưa tay hạ người của Đinh Đinh xuống, rồi nhích người một chút, rồi cũng nằm xuống – Ngủ đi, rồi chiều dậy, qua phòng đọc sách anh hai có chuyện muốn nói nha – An Tử Yến nhẹ nhàng nói, nhưng bỗng nhiên cảm thấy nhói lòng..

- Dạ…dạ…sao ạ? Sao lại phải qua phòng đọc sách vậy anh hai…? Sao thế ạ..?- Đinh Đinh nghe nhắc đến phòng đọc sách mà hoảng hồn…tim cậu bỗng đập mạnh liên hồi..không lẽ là anh hai vẫn muốn phạt cậu sao…cậu biết cậu đã làm sai, chuyện cậu phạm phải lần này không phải là một lỗi lầm nhỏ nhưng mà…nhưng mà…cậu không dám nghĩ…

- Cứ ngủ cho ngon đi, rồi buổi chiều sẽ biết thôi. Ngủ ngon đi nha, ngoan, anh hai thương a..- An Tử Yến khẽ nhắm mắt, như nuốt nỗi đau vào tim..

Đinh Đinh cũng không dám nghĩ nữa..thôi thì nếu anh hai có phạt đòn cậu thật, cậu cũng sẽ chấp nhận chịu phạt, cậu biết anh hai là người rạch ròi, cái gì ra cái nấy, có thương có xót nhưng có lỗi là vẫn sẽ bị phạt.và bởi.vì lỗi lầm lần này cậu gây ra..Cậu khẽ đưa tay siết chặt lấy lưng của anh hai,nhắm mắt lại rồi khẽ gọi một tiếng giọng hơi run- Anh hai…

An Tử Yến biết là đứa em của anh đã đoán ra, buổi chiều anh sẽ làm gì..An Tử Yến cảm thấy mủi lòng lắm. Nhưng mủi lòng là một chuyện, có sai thì vẫn phải bị phạt, để tránh sai lầm bị lặp lại..

Anh ôm lấy đứa em trai..khẽ vuốt mái đầu của cậu nhóc một cái rồi từ từ nhắm mắt lại

…………..

……………………

Đinh Đinh choàng tỉnh sau một giấc ngủ trưa ngon lành…cậu dụi dụi đôi mắt, và đưa tay sang phía bên cạnh..Anh hai đã dậy rồi, và có lẽ giờ này anh hai đang ở bên phòng đọc sách, cậu nghĩ đến mà tim bỗng đập mạnh lên, lòng không tránh khỏi hồi hộp..nghĩ đến bị thắt lưng quất vào mông mà cậu như muốn khóc…Nhưng biết làm sao được, đã có gan làm bậy thì phải có gan mà chịu đòn..

Cậu chậm rãi bước xuống giường, rồi từ từ bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân..

Lúc cậu bước vào nhìn thấy, bót đánh răng của cậu đã được bôi sẵn kem..

Cậu lại thấy lòng mình đau hơn, anh hai chắc chắn càng đau..

Vệ sinh cá nhân xong, Đinh Đinh từ từ bước qua phòng đọc sách mà chân không ngừng run, tim cậu đập liên hồi..như muốn nhảy luôn ra khỏi lồng ngực..

Cậu khẽ mở cánh cửa và bước vào…

Cậu nhìn thấy anh hai ngồi sau chiếc bàn đọc sách, gương mặt không giận giữ nhưng rất buồn. Trên chỗ cuốn sách anh hay đọc không phải là thắt lưng mà là một chiếc roi mây..có lẽ anh hai vì sợ cậu quá đau mà chịu không nổi nên không phạt bằng thắt lưng nữa mà thay vào đó là roi mây…nhưng dù có là roi mây thì vẫn rất đau à. Hồn phách của Đinh Đinh như lên tút trên trời…cậu bắt đầu thút thít, cất tiếng gọi – Anh hai..

An Tử Yến nhìn thấy nét mặt sợ hãi của đứa em cũng thập phần muốn cho qua..nhưng nghĩ lại những điều Đinh Đinh đã làm thì không được..Anh không hét lớn, chỉ nghiêm giọng rồi lạnh lùng nói 

- Bảo bối, vòng tay lại quỳ xuống cho anh hai 

Đinh Đinh nghe thấy sắc giọng của anh, thì sợ sệt vô cùng. Cậu bắt đầu rưng rưng mắt rồi ngoan ngoãn quỳ xuống…

- Bây giờ nghe anh hai hỏi đây, bảo bối nói cho anh hai biết tại sao anh hai lại bắt em quỳ?- An Tử Yến vẫn nghiêm giọng nói

- Dạ…dạ…tại Đinh Đinh…tại Đinh Đinh phạm lỗi…- Cậu nhóc thút thít đáp..

- Phạm lỗi gì?

- Dạ bỏ nhà đi, nghe lời người xấu, đi theo người xấu..gây hại cho bản thân, làm anh hai phải lo lắng..- Cậu lại thút thít..

- Còn gì nữa không?- 

- Dạ còn mang theo cả chỗ tiền mà anh hai từng dặn không được đụng vào..

- Hết chưa?

- Dạ…dạ rồi…

- Vậy phạm lỗi nhiều như thế có đáng bị đánh đòn hay không?- An Tử Yến vẫn nghiêm giọng, âm vực có hơi lớn một chút…

- Dạ….dạ…có…nhưng…mà….anh…hai…..đau….ạ…hu hu- Đinh Đinh òa khóc…

- Biết là sẽ đau, sợ đau mà còn dám phạm lỗi..Bây giờ đi đến ghế sofa nằm sấp xuống rồi cởi quần xuống cho anh..- An Tử Yến vẫn nghiêm giọng…

Đinh Đinh biết lời cầu xin của mình không có tát dụng, đành phải làm theo lời anh, vừa bước đến chỗ ghế sofa, cởi hai lớp quần ra rồi nằm sắp xuống, vòng tay lại úp mặt vào tay mà nước mắt giàn dụa…

An Tử Yến cũng lặng lẽ đứng dậy, tần ngần một lúc rồi cầm lấy cây roi mây bước đến chỗ ghế Sofa..

- Bây giờ nói cho anh hai biết, đáng bị đòn bao nhiêu roi hả?- An Tử Yến nghiêm giọng âm vực lại hơi lớn hơn một chút..

- Dạ…dạ không biết à…anh hai…đừng đánh nhiều quá…Đinh Đinh chịu không nổi – Cậu nhóc mếu máo…

An Tử Yến nghe những lời Đinh Đinh nói vừa thấy buồn cười lại vừa thấy đau lòng, có ai đời bị đánh đòn mà còn mặc cả nhiều với ít…

- Anh phạt để cho mà nhớ. Lần sau không bao giờ được tái phạm nữa nghe không...- An Tử Yến vừa nhịp nhịp cây roi trên mông đứa em vừa nghiêm giọng nói..-bảo bối mới ốm dậy anh sẽ nương tay cho một chút.. 30 roi đó..

Đinh Đinh nghe thấy số roi mà hồn phách tiêu tan, anh hai thực sự muốn cậu lại phải nằm giường mất mấy ngày mà..Cậu mới ốm dậy mà anh phạt 30…nếu mà cậu không ốm có khi sẽ nhiều hơn…Nhưng cậu không dám mặc cả nữa..sợ mặc cả anh hai lại đánh nhiều hơn…

An Tử Yến tần ngần một chút rồi vung cây roi mây lên cao quất mạnh vào mông đứa em một cái..

- Á..đau..anh hai ơi…đau à….- Đinh Đinh òa khóc nức nở…

An Tử Yến vì sợ đứa em mới ốm dậy không chịu nổi cơn đau liên tiếp nên anh chờ một vài giây rồi mới quất thêm một roi…nữa..

- Anh hai ơi…đau…hu…hu…Đinh Đinh sợ rồi…không dám nữa…

Nhưng những lời van xin của Đinh Đinh không hề có tác dụng…Cứ hai giây lại có thêm một lần roi mây quất xuống mông cậu…

- Vút…vút…vút…vút…- Ba mươi roi mây cuối cùng cũng đã xong, An Tử Yến thả roi xuống, còn nước mắt nước mũi của Đinh Đinh tèm lem ra cả ghế…Cậu vừa khóc vừa gọi anh hai…- Anh hai…đau quá…đau anh hai ơi…hu hu…

An Tử Yến nhìn thấy mông của đứa em trai nổi lên những lằn roi vằn vệt, lòng anh như có một dòng điện nhói qua tim..

Lúc Đinh Đinh kêu khóc, An quản gia cũng có nghe thấy, ông đã định lên ngăn cậu hai lại, vì dù sao cậu ba cũng là mới ốm dậy, thương tích trên người vì bị đánh bởi cái tên cầm thú kia cũng mới liền miệng..

Nhưng rồi nghĩ lại, việc cậu ba làm đúng là muôn phần đáng trách phạt..Không thể cho qua được..

Hơn nữa, dù sao lần này An Tử Yến cũng đã biết cách giảm đến mức tối đa sự đau đớn cho đứa em…

Đánh để cho nhớ…dù đau lòng vẫn phải đánh..

- Ngoan nào, thôi xong rồi…hết rồi..anh hai không đánh nữa rồi..không đau nữa.- Anh xoa đầu đứa em, an ủi..

- Anh hai….Đinh Đinh sai rồi…Đinh Đinh không dám tái phạm nữa…- Cậu nhóc òa khóc..

- Ừm..thôi…nín khóc đi…anh hai bế sang phòng, rồi bôi thuốc nha..- An Tử Yến nhẹ nhàng nói..

- Dạ…Dạ anh hai…- Đinh Đinh đưa tay quệt nước mắt rồi thút thít đáp..

An Tử Yến nhẹ nhàng kéo quần của em trai lên, cẩn thận để vết thương không cọ vào chỉ quần..rồi anh nhẹ nhàng bế bống cậu nhóc lên, tay xộc dưới lưng và chân không chạm vào mông cậu…

Sang đến phòng ngủ, An Tử Yến đặt đứa em xuống giường, rồi anh nhẹ nhàng cởi hai lớp quần của Đinh Đinh xuống, nhẹ nhàng lấy thuốc mỡ bôi vào chỗ vết thương…

- Á…anh hai ơi….đau à..đau…hu hu..- Lúc bôi thuốc vết thương được sát trùng nên có phần đau rát nhiều nên Đinh Đinh lại khóc òa lên..

- Ấy..ấy anh hai xin lỗi..Làm bảo bối đau hả..Anh hai xin lỗi – An Tử Yến nghe tiếng Đinh Đinh kêu đau mà anh xót xa đến cả tận đáy lòng…anh giận mình đã không cẩn thận thoa thuốc mà còn làm em đau..

- Hu hu..anh hai…anh hai bồi bổ cho Đinh Đinh thành heo con rồi anh hai phạt đòn Đinh Đinh à…hu hu – Đinh Đinh vừa mếu..vừa hờn dỗi một cách đáng yêu…

Hành động đó của Đinh Đinh khiến An Tử Yến dù đang rất đau lòng mà vẫn phải bật cười…Nghe tiếng cười của anh hai..Đinh Đinh lại dỗi..- Anh hai đánh đòn Đinh Đinh rồi anh hai thấy vui lắm à..Đinh Đinh biết sai rồi, biết sợ rồi à…cũng biết đau luôn rồi…Nhưng không muốn anh hai cười à..- Hic hic…

Đến lúc này thì An Tử Yến không nhịn được nữa, anh xoa thuốc thật nhanh..Rồi kéo quần đứa em lên. Và áp sát đầu cậu nhóc vào trong lồng ngực mình..” Moah”.- Anh khẽ hôn cậu nhóc một cái lên trán rồi dịu dàng nói..- không phải anh hai cười vì đánh bảo bối đâu. Đánh bảo bối mà anh hai đau lòng muốn chết à..Có điều anh hai cười là sao trong lúc dỗi anh hai mà bảo bối cũng đáng yêu thế chứ. Khổ thân, đáng yêu thế này mà đôi lúc nông nổi quá, cảm tính quá để rồi bị đòn đau có tội nghiệp không chứ..

- Hm…hm…Đinh Đinh không muốn vậy…nhưng mà..hm…hm..Anh hai..cho Đinh Đinh xin lỗi nha..- Cậu nhóc ngước đầu lên nhìn gương mặt anh hai rồi phụng phịu…Sau này Đinh Đinh sẽ không bỏ anh hai đi nữa đâu..Đinh Đinh xin lỗi…- Cậu nhóc sụt sùi nói…

- Ừm..được rồi, bị đánh đòn rồi thì coi như mọi chuyện qua rồi..Lần sau, đừng làm vậy nữa nghe chưa. Bảo bối thừa biết anh hai không thể sống mà thiếu bảo bối được, bảo bối bỏ đi như thế rồi gặp nguy hiểm, rồi có chuyện gì sao anh hai chịu được…Như lần này đó, cũng may là anh hai tìm được em sớm, tên bệnh hoạn đó cũng chưa làm gì đến thân thể vàng ngọc này của anh hai..Nếu không chắc anh hai cảm thấy có lỗi với bảo bối cả đời quá…- An Tử Yến nhẹ nhàng nói..

Đinh Đinh nghe xong không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt anh, sau đó đột nghiên lại cọ cọ đầu vào ngực anh òa khóc lên:

- Đinh Đinh xin lỗi anh hai à..là Đinh Đinh ngốc à…là Đinh Đinh hư à…Vậy mà anh hai vẫn thương Đinh Đinh à…hu hu…

- Thôi nào, thôi nào…đừng khóc nữa…khóc nữa anh hai đau lòng lắm á..anh hai muốn khóc theo bảo bối luôn rồi nè..- An Tử Yến vỗ về đứa em, giọng nói có chút ngập ngừng..

- Anh hai…nằm xuống…với Đinh Đinh đi…anh hai- Cậu nhóc phụng phịu

- Ừm, được rồi..để anh nằm xuống với bảo bối cưng của anh hai nha…

Nói rồi An Tử Yến nhẹ nhàng hạ người xuống rồi vòng tay ôm lấy đứa em trai..Đinh Đinh cũng nghiêng người vòng tay ôm lấy anh hai..bây giờ cậu đã ngừng khóc..ôm lấy anh hai rồi phụng phịu.

- Đinh Đinh không muốn nằm nghiêng ngủ thế này đây đâu à…Khó chịu lắm 

- Vậy nằm ngửa ra đi..

- Nằm ngửa ra đau lắm..đau mông lắm à…

- Ai bảo phạm lỗi.

- Hm…hm…

Bất chợt, An Tử Yến sực nhớ ra điều gì đó rồi đột nhiên ngồi dậy, anh bước xuống giường rồi tiến tới chỗ chiếc tủ quần áo, lôi tấm đệm bông ra. Rồi anh đặt nó lên trên giường..

- Bảo bối, nằm ngửa ra đi, đặt mông lên đây cho khỏi đau ha..- An Tử Yến vừa chỉ tay vào tấm đệm vừa nói. Tay cùng lúc nâng người Đinh Đinh dậy, rồi đặt cậu nằm trên tấm đệm bông

- Ôi thích quá..êm quá…cơ mà kì à…sao Đinh Đinh thấy giống như em bé..nằm trên tã thế này chứ..- Đinh Đinh ngại ngùng nói, rồi mặt cậu ửng hồng.

- Thì bảo bối là em bé chứ gì nữa, là em bé của anh hai đó.- Nói rồi, An Tử Yến lại hạ lưng xuống, nhoài người ra phía bên ngoài giường, đẩy Đinh Đinh vào trong.. Anh ôm lấy đứa em vào lòng..

Đinh Đinh được anh hai dỗ dành, cũng quên đi vết đau ở mông…

An Tử Yến, tuy đau lòng nhưng cũng cảm thấy đỡ áy náy hơn vì ít ra lần này dù có đánh phạt Đinh Đinh nhưng không khiến đứa em bị tổn thương về tinh thần…Anh tin rằng, sau lần này cậu nhóc chắc sẽ sợ tới già, không dám to gan mà bỏ nhà ra đi, khiến anh điêu đứng lần một lần nữa..

Đúng là bảo bối của anh mà…

…………

……………………….

Buổi tối, trước giờ đi ngủ, An Tử Yến lại cẩn thận bôi thuốc cho em trai một lần nữa..

Rồi anh ân cần hỏi nguyên nhân vì sao Đinh Đinh lại quen biết Phó Dĩ Phong rồi bị hắn ta dẫn dụ mà đi theo đến nơi xa xôi hẻo lánh đó..

Đinh Đinh ngoan ngoãn kể hết cho anh hai nghe mọi chuyện..

Nghe xong câu chuyện, anh cảm thấy không còn giận Đinh Đinh nữa, chỉ trách mình là cố chấp quá, nếu anh chịu đầu hàng sớm, chịu làm lành trước không để đứa em cô đơn một mình thì có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không tồi tệ đến mức đó.

Qua lần này anh biết, không chỉ có Đinh Đinh mới cần học cách trưởng thành. Mà cả bản thân của anh cũng vậy,học cách trưởng thành để dạy dỗ em trai tốt hơn..

Anh hôn nhẹ lên mái đầu của Đinh Đinh..

Cậu nhóc thì đã ngủ say tự lúc nào, vòng tay vẫn siết chặt tấm lưng của anh hai..

An Tử Yến đưa tay, nhấn công tắt, căn phòng ngủ chìm vào trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng le lói của chiếc đèn ngủ…

An Tử Yến cũng từ từ tận hưởng cảm giác và làn hơi ấm của đứa em trai..Rồi đi vào trong giấc ngủ nhẹ nhàng..
Bình Luận (0)
Comment