Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai

Chương 28

Tại biệt thự An gia..

Trong căn phòng tắm trên tầng hai..có tiếng nước chảy 

- Ối..lạnh Đinh Đinh anh hai ơi..lạnh a..- Một cậu bé con bảy tuổi run run cất tiếng.

- Lạnh lắm hả..vậy để anh hai cho nước ấm thêm nữa nhé..- Một cậu trai mười bảy trìu mến nhìn đứa em nói..

- Dạ..hi hi..Thương anh hai lắm á..

- Được anh hai tắm có thích không? 

- Dạ có ạ..thích lắm anh hai..

- Để anh hai xem nào, mấy vết thương này trên người bảo bối còn đau nhiều không, anh hai lúc nãy kì cho bảo bối có động vào không?- Cậu xoay người bé con lại, rồi nhìn khắp một lượt xót xa nói..

- Dạ không còn đau nữa à..Đỡ nhiều rồi anh hai..

- Anh hai xin lỗi, hôm qua nếu anh hai biết ông ấy về nhà, thì anh hai sẽ không để bảo bối ở nhà đâu. Bảo bối sẽ không bị ông ấy đánh đến như thế này..- Cậu nhìn bé con, ánh mắt đầy ân hận nói..

- Anh hai không cần phải xin lỗi mà, sau đó anh hai cũng bị đánh rất nhiều còn gì. Trên lưng anh hai toàn là máu không mà..Hôm qua, Đinh Đinh sợ lắm á..Sợ ông ấy…sợ ông ấy đánh hai chết..à…- Bé con rưng rưng bờ vai nói..

- Anh hai không có sao, anh hai chịu đựng được hết..chỉ cần bảo vệ được bảo bối khỏi ông ta thôi…- Bây giờ anh hai mặc quần áo cho bảo bối nha, mặc đồ siêu nhân nhé..Anh hai mới mua hôm qua đó

- Dạ…

…………….

- Bảo bối của anh mặc đồ siêu nhân dễ thương quá..Bây giờ bảo bối ra trước đi, chờ anh hai tắm xong, anh hai ra với bảo bối nha..- Cậu mặc xong quần áo cho đứa em, rồi xoa nhẹ vào mái tóc của bé con dịu dàng nói..

- Dạ…Đinh Đinh biết rồi ạ..

- Anh hai ơi, Đinh Đinh đói bụng quá, Đinh Đinh xuống nhà lấy sữa uống rồi Đinh Đinh lại lên nha- Bé con ngồi chờ anh hai được một lúc rồi nói.

- Ừm..đi xuống cầu thang cẩn thận kẻo ngã nha bảo bối.- Cậu từ trong nhà tắm nói vọng ra..

- Dạ…

Hôm nay, bé con và anh hai chắc sẽ có một ngày hạnh phúc khi ông bố đáng sợ kia không có ở nhà. Bé con tung tăng bước xuống cầu thang, toan xuống bếp lấy sữa uống cho qua cơn đói, bé con mỗi lần uống sữa đều lấy thêm một hộp cho anh hai, dù bé con không biết anh hai có đói hay không..

An quản gia nhà bé hôm nay có việc lại về quê rồi. Nếu có cả An quản gia chắc sẽ vui hơn nhiều

Bất chợt…bé giật mình…khi nhìn thấy ông ấy..đang nằm trên chiếc sofa trong phòng khách, không ngờ hôm nay ông ta lại về,bé con khẽ run lên….rụt rè tiến từng bước..

- Thằng nhãi con, đi đâu đó, sao thấy bố mày về mà không chào, thằng anh hai của mày nó dạy mày hỗn láo với bố như thế đó hả?- Ông ta quát to khi nhìn thấy bé

Ông ta là ông bố mà bé con vừa sợ lại vừa rất căm ghét, ông ta rất hay đánh đập bé và anh hai của bé. Mỗi lần ông ta đánh anh hai thì đánh rất nặng…Nhưng anh hai cũng không bao giờ khóc..Có lúc ông ta đánh hai của bé đến mức anh hai không thở nổi..nhưng anh hai chưa bao giờ cầu xin ông ta..Anh hai để ông ta đánh anh hai đến mức mệt lả để không còn sức đánh bé nữa…

Ông ta bình thường chẳng chịu làm việc gì cả, chỉ suốt ngày ra ngoài rông chơi, cờ bạc gái gú …có khi đi suốt ba bốn ngày liền mới về. Ông ta sống bằng tiền bảo hiểm của bố mẹ ông ta cũng chính là ông bà nội của bé và cả số tiền cổ phần mỗi tháng mà lẽ ra hai anh em bé phải được hưởng thay cho ông bà ngoại và mẹ của mình từ An thị, ông ta đã tước đoạt luôn cả điều này.Kể từ ngày mẹ mất đi, anh hai và bé con phải sống nương tựa vào nhau, cùng với An quản gia bằng số tiền bảo hiểm của mẹ và ông bà ngoại.Đó là những ngày khi anh hai vẫn còn nhỏ. Cho đến khi anh hai lên cấp ba,anh đã tự mình vừa đi học vừa đi làm để có thêm tiền để chăm sóc cho bé tốt hơn dù số tiền bảo hiểm đó không phải là một số tiền nhỏ. Vì anh hai muốn cho bé những gì tốt nhất mà anh hai có thể. Mười bảy tuổi, nếu như đối với các gia đình giàu có bình thường thì có lẽ bằng tuổi anh hai bé, người khác vẫn có thể sống hưởng thụ một cách vô tư thoải mái trong vòng tay yêu thương của bố mẹ..còn anh hai bé đã phải gánh một trách nhiệm nuôi dạy và chăm sóc bé...

Những ngày ông ta không có nhà..là những ngày hạnh phúc của bé con và anh hai.

Bởi chỉ cần ông ta trở về ông ta sẽ biến nơi đây thành địa ngục..Mỗi lần nhìn thấy ông ta bé đều run lên..đêm còn mơ thấy ông ta mà khóc thấm đẫm cả gối. Khiến anh hai phải thức dậy mà dỗ dành bé..

Ở trên gác..tiếng nước to, cậu nghe loáng thoáng có tiếng quát…nhưng không biết từ đâu ra..

- Dạ không phải ạ.tại con tưởng bố đang ngủ…- Bé con run rẩy đáp

- Thế thằng anh hai khốn nạn của mày đâu rồi? –Ông ta quát to hỏi bé..

- Dạ anh hai của con đang tắm..mà bố không được gọi anh hai con là khốn nạn, bố không được gọi thế à..- Bé con tuy sợ hãi, nhưng vẫn giương ánh mắt tức giận lên nhìn ông bố đáng sợ khi ông ta chửi anh hai của bé…

- BỐP- một cái tát như trời giáng vào mặt bé con, mày dám láo với tao hả thằng nhãi..Mới tí tuổi đầu đã hỗn xược, đồ trẻ con hư hỏng- Ông ta lại quát to lần nữa

Bé con đau lắm mà cố nhịn không dám khóc to..

- Đi đến chỗ chiếc kệ kia lấy cho tao cái tẩu mau lên- Ông ta nằm lăn ra ghế, rồi ra lệnh cho bé con đi đến lấy chiếc tẩu từ chiếc kệ cao thật cao kia.

- Bố ơi..! cái đó ở cao quá, Đinh Đinh không lấy được à..- Bé ấp úng run rẩy nói..

- Mày đừng có lười, là con mà làm mỗi việc cỏn con đó cũng không được hả. Ai sinh ra mày mà mày dám bố láo thế hả?

- Nhưng mà con…con..,- bé sợ hãi không biết làm cách nào…Bất chợt bé nghĩ ra cách, bé sẽ bắt chiếc ghế lên cao để lấy nó xuống..

Bé vừa định đi tới chỗ chiếc ghế để mang đến chỗ chiếc kệ..nhưng lại có tiếng quát..

- Ai cho mày bắt ghế..tao bảo mày đứng ở dưới đất chứ có bảo mày đứng lên ghế đâu?

Bé sợ hãi, buông chiếc ghế ra…tiến tới chỗ cái kệ rướn người lấy nó..

Nhưng tay bé ngắn quá với không tới, chỉ có thể chạm nhẹ vào chiếc tẩu..nhưng bất ngờ nó rơi xuống đất và vỡ tan thành từng mảnh..

Bé nhìn thấy chiếc tẩu vỡ mà hoảng hốt khôn cùng..Chưa kịp để bé định thần, ông ta vật bé ra chỗ ghế sofa rồi rút dây thắt lưng ra quất vào người bé tới tấp vừa quất vừa hét như hét kẻ thù, lằn nổi khắp thân hình bé“ Đồ thằng ngu, mày có biết tao quý cái tẩu đó lắm không. Có mỗi lấy cái tâủ mà cũng lấy không được..đồ ngu..” Bé đau đớn vô cùng khóc to lên, “ Bố đau Đinh Đinh quá, đừng đánh Đinh Đinh mà..

…..

Cậu lúc này đã nghe rõ những tiếng động từ dưới nhà…không kịp nghĩ nhiều, cậu mặc vội cái quần đùi rồi phóng xuống chỗ bé con ngay lập tức.. Cậu lao đến ngăn cản cánh tay độc ác đang quất roi xuống người bé…Cậu nhấc bổng bé lên ôm bé gọn vào lòng rồi đưa ánh mắt căm phẫn nhìn ông ta và hét toáng lên…hai đôi mắt ầng ậc nước vì tức và xót xa cho bé con…

- ÔNG LÀ ĐỒ CẦM THÚ, SAO ÔNG DÁM ĐÁNH BẢO BỐI CỦA TÔI. NẾU MUỐN THÌ ĐÁNH TÔI ĐÂY, BẢO BỐI LÀ TRẺ CON, NÓ LÀM GÌ MÀ ÔNG ĐÁNH NÓ

- Thằng nhãi mày làm anh mà không biết dạy em mày, nó làm vỡ cái tẩu thuốc của tao..- Ông ta giương mắt nhìn lại cậu..

- ÔNG LÀ ĐÔ VÔ LƯƠNG TÂM, CHỈ VÌ MỘT CÁI TẨU THUỐC MÀ ÔNG ĐÁNH BẢO BỐI CỦA TÔI SAO..ÔNG CÒN KHÔNG BẰNG LOÀI CẦM THÚ..

Ông ta tức điên lên khi nghe những lời cậu chửi vào mặt mình..ông ta điên tiết không dùng đến thắt lưng nữa mà cầm luôn sợi dây thừng treo ở trên kệ quất vào người cậu những cú quất hung tợn…Lưng cậu từng vệt từng vệt máu chảy dài..Trán cậu toát mồ hôi, nhưng tuyệt nhiên cậu không hề khóc…tay cậu vẫn ôm gọn bé con vào lòng, không để bé bị roi thừng quất trúng..vừa quất ông ta vừa la hét như một con thú dữ “ĐỒ MẤT DẠY, MÀY DÁM CHỬI BỐ MÀY NHƯ THẾ ĐÓ HẢ, ĐỒ THẰNG SÚC SINH, LÀ AI CHO MÀY MẠNG SỐNG HẢ..MÀY VỚI THẰNG NHÃI EM MÀY VÀ CON MẸ MÀY ĐỀU LÀ THỨ RÁC RƯỞI, HÔM NAY TAO ĐÁNH CHO MÀY CHẾT.” liên tiếp là những roi thừng như vũ bão quất vào người cậu. Lưng cậu bây giờ đã ướt đẫm máu..Bé con thì vẫn trong vòng tay anh hai khóc không ngừng…

- ÔNG KHÔNG PHẢI LÀ BỐ TÔI, ÔNG KHÔNG ĐƯỢC XÚC PHẠM MẸ TÔI..-cậu lại giương mắt hét lên..

- Tao cứ nói đấy, mày cấm được tao ư…

Ông ta hung hăng gỡ tay cậu ra, rồi giật lấy bé con từ trong tay cậu rồi đánh tới tấp vào bé..Cậu bấy giờ mới gào lên rồi van xin ông ta…

- Ha ha, tao biết mày rồi cũng phải cầu xin tao..Được thôi, nếu như mày chịu ra quỳ chỗ đám mảnh vỡ kia, tao sẽ thả em mày ra…Mày có làm được không…- Ông ta cười độc ác, tay vẫn nắm chặt thân người của bé con

Cậu nghe thấy thế, chỉ đưa mắt nhìn ông ta căm phẫn một cái rồi không suy nghĩ đi đến chỗ những mảnh vỡ rồi quỳ xuống, ông ta thả bé con ra, cậu nhanh chóng ôm gọn bé con vào lòng..

Rồi ông ta cứ như thế quất tới tấp vào người cậu, không một chút nương tay..Càng đánh thì đầu gối của cậu lại bị các mảnh vỡ đâm sâu vào, máu chảy đầm đìa..bé con nằm trong vòng tay cậu mà gào khóc van xin đến khàn cả cổ…

- Bố ơi, tha cho anh hai con đi mà, đừng đánh anh hai con nữa mà..bố ơi…..bố ơi…..bố…..- Bé con khóc đến nỗi nước mắt thấm đẫm người anh hai….

Ông bố tàn độc, đánh một lúc vì dùng sức quá nhiều nên mệt thì không đánh nữa, rồi lăn đùng ra ngủ…

Để lại cậu với cái lưng toàn máu, và với cái chân cùng những mảnh vỡ của chiếc tẩu sứ cắm vào…Cậu vẫn không hề rơi một giọt nước mắt nào..Tay vẫn ôm chặt bé con…Nhích từng bước vào phòng mình…

…………………

Bé con nhìn thấy anh hai đau mà cứ khóc mãi khóc hoài không chịu nín…

Bé con muốn hơn bao giờ hết mình lớn lên để được làm cảnh sát bắt lấy ông bố tàn độc kia..

Trong căn phòng của anh em cậu…

Cậu dịu dàng, cởi bỏ áo quần của bé con ra rồi thoa thuốc cho đứa em, nhìn những vết thương trên người bé con mà cậu đau như bị xuyên thấu tim..bé con cũng nhìn thấy vết thương của cậu, bé cứ khóc mãi không thôi, bé nhìn môi anh hai tái đi mà bé cuống cuồng…

Cậu tự mình lấy cái kéo..gắp từng mảnh sứ ra khỏi chân…Vết thương đau đớn xuyên tới tận óc…. Cậu cắn răng chịu đau…tay ôm chặt bé con để lấy dũng khí và sức mạnh…

Bé con cũng trườn người ra sau tấm lưng đầy vết thương của anh hai rồi dùng bàn tay nhỏ xíu vừa xoa thuốc vừa khóc thút thít…

Bé con biết anh rất đau nhưng anh hai vẫn cố gắng mỉm cười…

Anh hai thương bé rất nhiều và bé cũng vậy…

Bé con nhiều lần cứ khóc hỏi anh hai sao không gọi cảnh sát bắt đi ông bố tàn độc ấy đi..

Anh hai mãi không chịu nói cho bé biết…Mỗi lần hỏi đến anh hai chỉ khẽ khóc sau lưng bé thôi…

Bé tự hiểu anh hai có nỗi khổ tâm riêng …

Bé sẽ vì anh hai mà cố gắng chịu đựng..Ông bố đó dù có tàn ác đến đâu..Bé cũng còn có anh hai..và anh hai có bé…

À..còn có bác quản gia nữa…

Nhưng những ngày tháng đau thương này sẽ mãi mãi không phai trong kí ức của bé và anh hai..

Một kí ức đáng quên nhưng không bao giờ có thể quên được….
Bình Luận (0)
Comment