Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai

Chương 3

Trường Trung Học Hải Trạch, trước giờ vào học buổi chiều. Thực ra, lịch học của trường thường bắt đầu từ buổi sáng lúc 8h sáng,giống như giờ truyền thống của các trường học và các công công ty khác. Và kết thúc vào lúc 5h chiều, giờ học buổi sáng thường kết thúc lúc 11h30, các học sinh có thể ở lại trường ăn uống nghỉ ngơi để tiếp tục giờ học buổi chiều, hoặc cũng có thể trở về nhà sau đó trở lại trường. Tùy thuộc vào ý muốn của phụ huynh. Nhưng hầu hết thì học sinh của trường, phụ huynh đều là những người bận rộn nên họ chọn giải pháp gửi luôn con ở trường. Và trong số đó có cả cậu em trai của An Tử Yến cùng cậu bạn thân của cậu nhóc.

Nhưng do hôm nay là buổi học đầu tiên, các học sinh của trường phải có mặt ở trường từ sáng để dọn vệ sinh, sau đó thì phải vào hội trường để tìm hiểu sự khác biệt giữa nền giáo dục của Trung Hoa và nền giáo dục của các quốc gia khác. Vì trường Hải Trạch là một trường có chất lượng cao, nên yêu cầu học sinh phải toàn diện, ngoài việc học ra thì phải biết nhiều thứ khác…

Và cứ như thế buổi học tại hội trường, kéo dài tận cho đến tận đầu giờ chiều thì các học sinh mới lục đục trở về lớp để bắt đầu buổi học chính khóa…

……………………………………………..

Giữa đám học sinh đông đúc đó có hai cậu nhóc cùng đi cạnh nhau, một cậu nhóc với khuôn mặt bầu bĩnh, đeo một đôi kính cận đen tròn, tay đang cầm cuốn sách khoa học, vừa đi vừa chăm chú đọc, bên cạnh là cậu bạn với dáng người cao..Bất ngờ, trong đầu cậu nảy ra một ý định gì đó, mắt cậu sáng rực lên rồi quay đầu sang hướng người bạn của mình…

- Đinh Đinh, đi chơi game đi- Giọng một cậu trai với khuôn mặt anh tú, làn da láng của tuổi thiếu niên cất lên..

- Cậu điên à, mười lăm phút nữa là vào học rồi đi đâu mà đi – Tử Đinh nhanh chóng khướt từ.

- Điên gì, buổi học đầu tiên thường chẳng có gì cả, chỉ là mấy câu dặn dò vu vơ thôi, cái đó năm nào chẳng phải nghe..- Thiên Kỳ, tên người bạn mà Tử Đinh mới quen được một năm nay, 05 kể từ sau lúc bố cậu mất đi, cậu mới dám kết bạn…

- Cậu thôi quấy đi mà, anh hai tớ bảo năm đầu cao trung quan trọng lắm, buổi đầu càng tối quan trọng hơn- Tử Đinh nghiêm giọng, mắt vẫn gián chặt vào cuốn sách khoa học đang cầm trên tay.

Lúc này hai cậu nhóc vừa mới bước chân đến gần cửa lớp…

- Cậu thì lúc nào cũng anh hai anh hai, mà chẳng biết quan tâm gì đến anh ấy cả. Cậu có biết công ty anh cậu mới phát hành Game online “ SM”, game khám phá đó, nghe đâu hay cực. Đừng nói với tới cậu không biết chính anh cậu là người thiết kế ra trò chơi này nhé.

- Thật vậy sao, tớ không biết – Tử Đinh ngây ngốc trả lời – Mà anh hai cũng không muốn tớ bận tâm đến công việc của ảnh mà, nên tớ đâu có biết. Tớ sợ anh hai buồn, tớ không đi đâu..- Tử Đinh dù trong lòng rất muốn thử chơi cái game mà Thiên Kỳ đang nhắc đến, là do anh hai của cậu, người hùng trong trái tim cậu thiết kế nữa mà, nếu không biết thì thôi chứ nếu biết mà không chơi thì còn gì để nói..Cậu ngây thơ suy nghĩ. Nhưng nếu đi chơi thì sẽ phải bỏ học, anh hai mà biết chắc sẽ rất giận.Cậu không muốn anh hai giận.

- Suy nghĩ cho kĩ đi, đừng có hối hận đó, nghe đâu chỉ còn hai ngày nữa thôi, sắp bị thu hồi rồi..Hai ngày nữa vào học chính thức rồi có muốn cũng không đi được đâu – Thiên Kỳ dụ dỗ Tử Đinh – Thực ra Thiên Kỳ không phải là một đứa trẻ càn quấy, lực học của cậu so với Tử Đinh cũng là một chín một mười, Tử Đinh đứng nhất, cậu đứng nhì và ngược lại. Chỉ có điều, sau giờ học cậu chỉ lao đầu vào game. Hơn nữa, tính khí cậu nhiều lúc bốc đồng lắm, hứng đâu làm đó, muốn là phải rủ cho được Tử Đinh thì mới vui lòng, chính vì như thế mà đôi khi không lường trước được hậu quả sắp xảy ra đối với An Tử Đinh.

Còn về phần An Tử Đinh thì khỏi nói rồi, bản tính cậu vốn hiền lành, yếu đuối lại dễ mềm lòng, lại không bao giờ biết nói chữ “không” với bạn bè. Chính vì lẽ đó mà cậu thường xuyên bị bạn bè bắt nạt..

- Thôi được rồi..! tớ đồng ý – Tử Đinh bấm bụng gật đầu, cậu biết việc cậu làm hôm nay là không đúng nhưng mà vì là game của anh hai, cậu phải chơi chứ. Để thể hiện tấm lòng với anh hai. Vì từ nhỏ đến lớn anh hai hy sinh cho cậu quá nhiều rồi, có cái gì tốt đẹp cũng dành cho cậu, yêu thương cậu vô cùng. 

Tuy anh hai rất nghiêm khắc, ra rất nhiều quy định nhưng cậu hiểu đó là vì tốt cho cậu, hơn nữa vì cậu biết được tấm lòng của anh hai nên cậu rất hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến anh hai phải buồn phải giận..

Duy chỉ có lần này cậu đánh liều- Ừ thì do cũng là do cái tuổi 15, cái tuổi ẩm ương này đến chi phối hành động và suy nghĩ của bất kỳ cô bé cậu bé nào, cả Tử Đinh cũng không nằm ngoài quy luật đó, cũng là một vài lần bồng bột, muốn nổi loạn...

- Chỉ còn chờ gật đầu của Tử Đinh, thế là hai cậu nhóc nhanh như thóc biến mất khỏi lớp học mà quên rằng trường các cậu học là trường “ Hải Trạch”, một ngôi trường danh giá bậc nhất thành phố về cả thành tích học tập lẫn nội quy.., cho dù là bất cứ một học sinh nào, nếu như vắng mặt mà không có lý do thì hệ thống sẽ tự động gửi tin về cho người giám hộ học sinh đó- đây là một trong những điều đó.

Hai cậu thiếu niên bước chân vào quán net, mấy chục chiế máy tính đều là màn hình hiển thị Game “ SM” phía dưới có dòng chữ nhỏ “ Tập đoàn An Thị- Tác giả: An Tử Yến”

Lòng An Tử Đinh tự hào vô cùng, cậu khẽ mỉm cười rồi vào chiếc máy còn trống ngồi xuống và bắt đầu chơi. Dù cậu không giống như Thiên Kỳ, không phải là một tay nghiện game, phần lớn của cậu chỉ là đọc sách và đọc sách mà thôi, thế nhưng cái màn hình với đồ họa đầy tinh tế kia, với những nhân vật sống động cứ như thật không khỏi tránh được sự mê hoặc cậu bé 15 tuổi kia.

Thế rồi cậu ngồi say sưa bên màn hình máy tính bắt đầu cuộc khám phá của mình…

- Tín tin- Tin nhắn điện thoại của An Tử Yến reo lên, anh vừa mới từ siêu thị trở về công ty. Nhìn vào màn hình, anh vuốt tay trượt nhé nó, là số hộp thư của trường Trung Học “ Hải Trạch”, anh lo lắng nghĩ “ Bảo bối ở trường xảy ra chuyện gì rồi sao?”. Rồi anh chầm chậm đọc. Ánh mắt từ lo lắng dần chuyển sang tức giận đến vô cùng.

“ Hôm nay Nam sinh An Tử Đinh không đến trường. Mong quý vị phụ huynh xem xét tình hình của con em mình..”. Anh nắm chặt hai bàn tay của mình lại, môi mím chặt, ánh mắt rực lửa.. Rốt cuộc là em trai anh nó đi đâu rồi? Lúc sáng chính anh cũng tận mắt đưa nó vào trường cơ mà. Một vài giây sau, anh tự trấn tĩnh mình lại..lẽ nào là hệ thống báo sai. Không thể có chuyện đó được. Không thể Bảo bối của anh luôn rất ngoan, rất nghe lời không phải là đứa trẻ dám trốn học mà không có lý do…Rồi anh gọi cuộc điện thoại cho Khang Thái, bảo người trợ thủ của mình giúp anh giải quyết những chuyện ở công ty. Anh mệt nên muốn về nghỉ ngơi sớm.

Thực sự mọi điều hiện tại đối với anh rất mệt, anh mệt đến lả người..nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa em bảo bối của mình thì anh quên đi tất cả..nhưng hôm nay chỉ vỏn vẹn hai câu trong điện thoại..anh vừa mệt nên chẳng thể nghĩ thêm được chút gì..

Anh đánh xe về nhà, đến nhà liền vứt chiếc xe ô tô ở đó cho bảo vệ rồi bước vào phòng mình thật nhanh, anh đang ngồi ngẫm nghĩ để tự trấn an mình…Anh bấm số gọi cho cô chủ nhiệm của An Tử Đinh..cuộc gọi kết thúc mặt anh hừng hừng lửa, kết quả đúng là thật. Em trai anh trốn học ư? Tại sao lại có thể như vậy, anh không biết phải tìm ra lý do gì đây cho mình khỏi tức giận như lúc này.

Anh vô thức rút cái dây lưng của mình ra đặt trên bàn..

Rồi anh nhắn cho An quản gia bảo là “ An Tử Đinh nếu về nhà thì lên ngay trên phòng gặp anh hai"

…………………………

- Ôi hết giờ rồi, về thôi Thiên Kỳ, muốn rồi đó, chắc giờ này cũng tan học rồi về thôi- Tử Đinh có chút bất an nói

- Cậu sợ anh cậu lo thì về trước đi, bố mẹ tớ đi nc ngoài rồi, đi đến mấy giờ cũng được- Thiên Kỳ vẫn ngồi dính chặt màn hình máy tính không buông đáp

- Cái cậu này thật là..tớ chịu thua không quản được cậu, nhưng cậu nhớ là phải về nhà sớm tí, chuẩn bị bài vở mai còn đi học nữa đó..- Tử Đinh nhẹ nhàng nói

- Dạ con biết rồi “bố”- cậu trêu đùa trả lời Tử Đinh

Cậu vui lắm khi thấy được sản phẩm của anh hai mình được đón nhận như vậy. Anh hai ngày đêm vất vả, đêm đến ngủ cũng chỉ được hai ba tiếng cũng vì mấy thứ này mà. Hôm nay, cậu lại được anh hai cho cậu tự về nhà mà không cần phải đón, vì thực ra mấy nay anh hai cũng rất bận, cậu không muốn làm anh hai vất vả.

Trong bụng cười thầm rồi sẽ báo tin này cho anh hai biết…nhưng đột nhiên cậu cũng thấy chột dạ..cậu hôm nay đã làm điều rất sai,rất sai rồi, nếu như anh hai mà biết thì sẽ thế nào đây..?

Những mâu thuẫn trong tâm trí cậu chưa dứt, cậu đã về đến nhà.

Vừa bước vào nhà, vốn có giác quan khá mẫn cảm nên An Tử Đinh biết ngay là có chuyện chẳng lành, cậu linh cảm thấy một không khí lạnh lẽo bao trùm ngôi nhà cậu, anh hai mọi khi không phải vẫn ngồi trong phòng khách mỗi khi về nhà ư? Sao hôm nay rõ ràng thấy xe anh ở ngoài gara mà anh thì không thấy đâu. Cậu biết rõ anh, nếu anh đã để xe ở nhà tức là anh ở nhà chứ chẳng đi đâu cả, anh không có thói quen đi taxi hay đi xe người khác.

Quản gia An từ trong bếp đi ra nói 

- Cậu ba, cậu hai đợi cậu trong phòng đọc sách đó, cậu lên đi.

- Dạ, cháu cảm ơn bác quản gia- Nói rồi, cậu quay bước định rời đi, lòng cảm thấy có gì đó hơi hồi hộp,khuôn mặt bác quản gia hôm nay cũng có gì đó khác thường, như biết được thắc mắc của cậu, quản gia nói thêm 

- Hôm nay lúc về nhà, cậu hai trông có vẻ rất mệt mỏi và giận dữ, cậu hai còn gọi cả tên họ của cậu ra chứ không gọi là bảo bối như ngày thường nữa..rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy cậu ba?

- Cháu..cháu không biết, thôi cháu lên đây.- Tử Đinh bắt đầu thấy lạnh sóng lưng...anh hai gọi cậu bằng tên ư? Rõ là không bình thường…lẽ nào?.

Bác quản gia đã đi từ lâu, cậu hơi run tiến về phía phòng đọc sách, run run vặn nấm đấm cửa..

Cậu thấy anh hai ngồi sau chiếc bàn đọc sách kia, lúc cậu bước vào anh không nói gì, nhưng ánh nhìn cứ như muốn nuốt tươi cậu...

- Anh..hai..em...đi học mới về- An Tử Đinh khẽ cất tiếng

Lúc này cơn giận của An Tử Yến lên đến đỉnh điểm, anh nghe thấy hai chữ đi học mà lòng như muốn đốt cháy cả lục phủ ngũ tạng của chính anh.

- An Tử Đinh, hôm nay có thật là cậu đi học hay không hả?- Anh đập tay xuống bàn một tiếng rõ to, làm cho mấy cuốn sách trên đó rơi cả xuống, ngay cả bác quản gia An cũng nghe thấy dù đang ở dưới nhà.

An Tử Đinh lần đầu tiên thấy anh hai nổi giận như vậy, tim cậu như muốn nhảy ra ngoài, mạch đập mạnh liên hồi, cậu vô cùng sợ hãi khi thấy ánh mắt anh hai nhìn mình, cả cái cách anh hai gọi mình nữa..

- Em..em đi học..em đi học thật mà…tại sao anh hai lại hỏi vậy…?..sao anh hai lại quát em to vậy, em rất sợ…- Mặt An Tử Đinh trắng bệch ra, ko còn giọt máu, nước mắt đã chực trào ra nói

Thấy em trai mình như thế, An Tử Yến dù có chút mủi lòng nhưng cơn giận vẫn cứ lấn át anh, anh vẫn rất hy vọng, hy vọng em trai anh vì thấy anh giận mà khai hết sự thật thì anh sẽ bỏ qua cho nó nhưng…mọi thứ đã bị dập tắt một cách lạnh lùng, An Tử Đinh của anh sao vậy chứ, đã làm sai rồi sao còn cứ cứng đầu.

- Thật là không thể tin nổi, tôi nuôi cậu lớn đến chừng này để cậu trả treo lại tôi như thế đó hả, cậu tưởng tôi không biết cậu hôm nay đã làm gì sao, trường cậu là trường như thế nào, cậu biết chứ hả - Lại một tiếng gầm rất đáng sợ của An Tử Yến, mỗi một lúc lại làm An Tử Đinh sợ hơn, cậu run cầm cập bây giờ mới sực nhớ nội quy của trường mình đang học trời ơi, hôm nay chính là vì cậu đã không kiên định, là cậu đã sai.. Liếc mắt nhìn qua, thấy một chiếc thắt lưng đang để trên đầu cuốn sách anh hai vẫn đọc, cậu sợ đến hồn phách xiêu lạc, bình thường những thứ anh hai sắp dùng đều được để trên đó, cậu hiểu rõ quy tắc của anh hai. Cậu không dám nghĩ, không dám nghĩ anh hai sẽ dùng cái đó để đánh cậu..Anh hai thương yêu cậu như vậy mà

- Anh hai em biết em sai rồi, là hôm nay em...em đã...em đã …trốn...trốn...học- Cậu mếu máo, hai chân tự nhiên rụng rời mà quỳ xuống trên sàn nhà.

- Giỏi nhỉ, giờ thì mới chịu nói rồi đấy hả, đi đâu hả? tôi dạy cậu trả trêu với người lớn hả, tôi bảo cậu trốn học đi chơi đúng không..? – An Tử Yến ném tia lửa nhìn An Tử Đinh

- Dạ không..nhưng mà...mà...- Nước mắt cậu lưng tròng

- Bao năm nay tôi chưa từng đánh phạt cậu, nên cậu dở quẻ đúng không, tại sao lại không nghe lời hả..Thật là không thể dung thứ mà. Cởi quần xuống, đến nằm trên sofa cho tôi- Tử Đinh nghe mà như tiếng sét ngang tai, cậu như muốn xỉu chết đi...anh hai là muốn đánh cậu, là muốn đánh vào mông cậu không cậu đã lớn như thế rồi…

- Anh hai...xin …Đinh Đinh xin anh hai mà...Đinh Đinh lớn rồi..Anh hai đánh Đinh Đinh cũng sẽ đau tay Anh hai mà- cậu van xin.

- Im ngay đi, đừng có nói gì cả, dám trốn học đi chơi lại trả trêu lời tôi, lớn hả cậu có 61 tuổi cũng vẫn là em trai tôi lớn mà ko có khôn thì sẽ bị răn dạy mau cởi xuống, nằm lên ghế mau.

- An Tử Đinh nước mắt đầm đìa, run run tay cởi cả hai lớp quần ra.

Và rồi những tiếng “ vun vút “ của thắt lưng vang lên, mông của cậu đau như ai xé ra từng mảnh, cậu nài nỉ van xin..gào khóc thảm thiết...An Tử Yến lần đầu cầm roi đánh đứa em trai mà tay cũng run đến không ngừng.

- Anh hai đau, đau anh ơi...Đinh Đinh đau…đừng mà..xin anh hai đừng mà..Đinh Đinh sai rồi.

Ah Tử Yến nhìn thấy những vết lằn bầm tín trên mông đứa em bảo bối của mình, anh đau đến thắt lòng, nước mắt anh cũng chực trào ra..Nhưng bao nỗi thất vọng cùng sự đau lòng của An Tử Yến kèm theo cả tức giận khiến anh không thể ngưng tay được

- Vút..vút…vút……vút…..vút…..- Một loạt những tiếng vun vút của roi nghe thật rợn cả người, mông của Đinh Đinh đã bắt đầu sưng lên, màu sắc cũng thay nhau biến đổi chỗ xanh, chỗ đỏ, chỗ tím…Tiếng roi vọng xuống cả gian bếp…khiến quản gia An cũng nghe lạnh người..ông rất muốn lên ngăn cậu chủ lại, nếu không sẽ xảy ra án mạng mất, nhưng kì thực lúc này tốt nhất là không nên đổ thêm dầu vào lửa, cậu chủ rất ít khi nổi giận nhưng lần này thì đúng thật là kinh thiên động địa..

An Tử Yến cứ thế mà liên tục đánh vào mông em trai mình, cho đến khi cánh tay anh cũng bật cả máu, tim anh thì như hàng ngàn mảnh dao cứa vào đau đến nỗi muốn chết đi. Lúc này mông của Đinh Đinh cũng đã nhô lên một mỏm cao, sưng tấy lên..Cậu đau đến mức không còn nước mắt để khóc..An Tử Yến lúc này cũng đã dừng tay, không đánh nữa…Anh quăng chiếc thắt lưng xuống đất rồi nhìn An Tử Đinh nói, giọng anh cũng nức nở:

- Tại sao em lại thế hả Bảo bối, tại sao lại để anh đánh em đến thế này..thân thể em đau đớn mà lòng anh cũng đau đến gấp bội lần. Sao lại không nghe lời anh, sao lại trốn học đi chơi, sao lúc anh mắng không chịu thú nhận..sao lại thành ra thế này hả Bảo bối..

- Anh hai ….anh hai…..anh….haii…iiii…- Lúc này An Tử Đinh òa khóc to hơn.

An Tử Yến xót xa, đến bế cậu lên, từ từ một chút không để chạm vào hạ thể của cậu, anh bế đứa em mà trong lòng oán hận mình đến không kể hết ra được...An Tử Yến bế An Tử Đinh vào phòng nhìn vào vết thương rợn người trên người cậu em, anh không nói gì được nữa chỉ là lúc này trái tim đau đến muốn chết đi được.

- Anh hai…anh hai…đừng khóc mà….Đinh Đinh sợ rồi, sợ rồi..sợ rồi sẽ không dám..không dám tái phạm nữa đâu….anh hai đừng khóc mà…- Nói rồi An Tử Đinh ngất lịm đi, cậu thực sự không thể chịu nổi nữa, tuy thể trạng cậu đã được anh trai chăm chút cho tốt hơn rất nhiều so với lúc nhỏ..Nhưng trận đòn lúc nãy thật sự quá sức của cậu…

- Bảo bối, bảo bối tỉnh dậy đi em, đừng làm anh hai sợ..là anh hai sai..anh hai không nên đánh em, là anh hai sai mà..- An Tử Yến thở gấp…

Bị lay mạnh An Tử Đinh bừng tỉnh, cậu mơ hồ loáng thoáng nghe thấy tiếng anh hai gọi, mở đôi mắt to tròn ngấn lệ ra nhìn anh..

- Lần sau dù có giận gì em, cũng đừng gọi tên em như thế, đừng gọi cả họ và tên em như vậy, em sợ lắm, em sợ anh hai không thương em nữa, chỉ là gọi Bảo bối nha anh hai-cậu thút thít, nũng nịu.

- Ừ, được rồi..được rồi, anh hai hứa sẽ không đánh em nữa, dù em có làm gì sai…- Giờ em cố ngủ chút đi, anh hai xuống nhà lấy thuốc cho em – An Tử Yến dịu hẳn cơn giận trong lòng, xoa đầu em trai rồi nhanh như tên bắn lời nói chưa ra khỏi miệng An Tử Yến chạy xuống tủ thuốc lôi hết đống thuốc mỡ dự trữ sẵn trong nhà ra, phòng khi bảo bối của anh chẳng may bị trầy trụi..rồi chạy như bay lên phòng ngủ của hai anh em..

Từ nhỏ anh em An Tử Yến vốn đã quấn nhau không rời, đến ngay giường cũng ngủ chung dù bây giờ cả hai đều đã lớn. An Tử Đinh hình như mệt vì khóc, vì sợ, vì đau lòng, vì muôn vàn cảm xúc lẫn lộn khác mà đã lại thiếp ngủ đi..

An Tử Yến khẽ đến bên giường, kéo chiếc chăn xuống nhìn hạ thể của em trai mà anh như muốn tự tay chặt luôn cái tay phải này, anh chậm rãi nhẹ nhàng bôi thuốc cho An Tử Đinh mà nước mắt anh chực rơi xuống không ngừng.

Xoa thuốc xong, anh bước xuống giường sang phòng đọc sách nhặt lại chiếc thắt lưng đã bị anh quăng vào góc tường. Anh dùng nó quất tới tập vào bàn tay phải của anh." Cái tên An Tử Yến xấu xa, ngươi thật đáng chết khi đánh em trai mình như thế, đây là hình phạt của ngươi.” – Anh cắn răng chịu đau, anh đang trừng phạt chính bản thân mình.

Rồi anh quay trở về phòng ngủ và nhẹ nhàng kéo tấm chăn xuống, nằm xuống bên cạnh An Tử Đinh, ôm lấy cậu em trai hôn lấy hôn để vào trán cậu. Vừa hôn vừa nói “ Anh xin lỗi..bảo bối…” đôi mắt đỏ ngầu..

Quản gia An đã nhìn thấy cảnh tượng đó..nước mắt ông chực rơi ra
Bình Luận (0)
Comment