Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai

Chương 30

Thời gian nghỉ hè mới bắt đầu gần được hai tháng, nhưng trong lòng Tiểu Kiệt thì lại thấy nó dài vô cùng. Cậu cũng không hiểu tại sao nữa, một đứa ham chơi như cậu lúc nào cũng mong kì nghỉ hè kéo dài thật dài mà thôi, để cậu tha hồ được tận hưởng những siêu phẩm Game nóng hổi mới lạ vừa ra lò..

Thế nhưng năm nay lại hoàn toàn khác, cậu cảm thấy mỗi ngày hè trôi qua rất dài. Cậu không còn hứng thú với mấy cái game ấy nữa. Và trong lòng cậu hằng mang theo một nỗi nhớ. Cậu nhớ cậu bạn thân ngồi bên cạnh đến lạ, đành rằngng thi thoảng hai đứa vẫn sang nhà nhau, nhưng thời gian gặp mặt thì không còn được thường xuyên như trong năm học nữa.

Nhiều lúc đột nhiên, cậu lại lấy điện thoại bấm gọi cho Đinh Đinh, chẳng có lí do gì mà chỉ muốn nghe thấy cái giọng lanh lảnh đó..

Thậm chí, nhiều lúc đi ra đường cậu nhìn thấy những cái gì có liên quan đều nghĩ về Đinh Đinh..

Tiểu Kiệt không biết điều gì đang xảy ra trong cậu.

Tuổi của cậu bây giờ cũng đã đến độ tuổi biết rung động, biết cảm mến một ai đó. Với chiều cao 1m70 và thân hình rắn chắc, cậu được rất nhiều cô bạn trong trường để ý, thậm chí cũng có người đã ngỏ lời làm quen, nhưng cậu lại không hề cảm thấy có chút cảm giác gì.

Đổi lại, mỗi khi ở bên cạnh cậu bạn Đinh Đinh, cậu lại thấy ấm áp và vui vẻ đến lạ.

Mỗi lần nhìn thấy nụ cười nở trên đôi bờ má phúng phính ấy lại khiến trái tim cậu đập rộn ràng..

Nhiều lúc, cả ngày mới đi chơi với Đinh Đinh về, tối đến cậu lại càng muốn gặp Đinh Đinh hơn..thậm chí cậu còn kêu Đinh Đinh mở weibo ra để trò chuyện cùng cậu..Nhưng anh hai của Đinh Đinh quản giờ giấc rất chặt, thường thì chỉ đến 10h30 tối là Đinh Đinh phải nói lời tạm biệt với cậu. Để cậu lại một mình trong nỗi cô đơn đến khắc khoải..

Bất giác…cậu cảm thấy nghi ngờ…

Cậu lên mạng và tìm đến những diễn đàn tư vấn về tình cảm…Rồi cậu có đôi chút sững sờ…cậu đã thực sự rung động, từng hành động, từng suy nghĩ, từng cảm xúc trong cậu đều giống như những gì trên những diễn đàn nói đến. Nhưng người làm cậu rung động không phải là một cô bạn gái, mà lại là một nam sinh. Hơn nữa, đó lại chính là cậu bạn thân ngồi bên cạnh cậu.

Đó có phải chăng là lí do cậu luôn cảm thấy mình muốn quan tâm đến cậu ta thật nhiều.

Đó có phải chăng là lí do cậu lúc nào cũng cảm thấy cần được bảo vệ và chở che cho cậu bạn kia…

Cậu có đôi phần bối rối..

Cậu biết xã hội bây giờ cũng đã cởi mở hơn nhiều..rằng giữa hai người con trai vẫn có thể tồn tại một thứ tình cảm hơn giới hạn của tình bạn..

Cậu dù bối rối nhưng sẽ không trốn tránh, cậu luôn muốn đối diện với chính bản thân mình. Và cậu cũng thực lòng muốn biết đây chỉ là tình cảm của riêng cậu hay từ cả hai bên…..cậu không biết liệu cái đồ ngốc kia có cảm nhận được tình cảm của cậu hay không…

…………………………………

Hôm đó, một buổi chiều nắng đẹp..

Cậu hẹn Đinh Đinh đến nơi quảng trường bên tháp truyền hình Thượng Hải, chính là nơi mà Đinh Đinh thích đến nhất..

Cậu đến sớm hơn giờ hẹn gần nửa tiếng đồng hồ, cậu cũng không biết tại sao cậu lại làm như thế..chỉ là cảm thấy có chút gì đó hồi hộp một cách lạ thường..

Đúng vào giờ hẹn, Đinh Đinh đã đến..

Từ đằng xa là một cậu trai với khuôn mặt bầu bĩnh, hai bờ má phúng phính. Đôi kính cận đen tròn..

Cậu ta vận một chiếc áo phông ở giữa có hình những ô vuông màu xanh, một chiếc quần lửng màu sữa và một đôi giày thể thao màu đen..Đột nhiên, giây phút ấy, trái tim cậu lại xao xuyến lạ thường. Vẫn là Đinh Đinh bạn cậu đó, nhưng sao hôm nay lại trở nên dễ thương và đáng yêu đến thế..

Dáng hình ấy từ từ bước đến gần cậu ngồi xuống bên cạnh cậu trên chiếc đá rồi cất tiếng:

- Này, Thiên..à quên Tiểu Kiệt, hôm nay cậu hẹn tớ ra đây để làm gì thế? Mà tại sao cậu lại chọn chỗ này a..- Đinh Đinh ngây ngốc hỏi.

- Ờ…thì…ờ thì…tại vì đây là…nơi….nơi cậu thích – Tiểu Kiệt đột nhiên lại ấp úng lạ thường, chỉ có một câu đơn giản vậy thôi mà sao cậu lại thấy rất khó để trả lời..

- Hi..cảm ơn cậu nha, đúng là tớ thích nơi này nhất luôn. Thế muốn nói chuyện gì với tớ vậy, sao không nói qua điện thoại hoặc lên weibo cho nhanh, ra đây tuy thích thật nhưng mà tớ vẫn còn hai cuốn sách đang đọc dở ở nhà à- Đinh Đinh vô tư đáp..

Lời nói của Đinh Đinh giống như gáo nước lạnh dội vào mặt của Tiểu Kiệt. Cái đồ ngốc này thực muốn làm cậu tức chết mà. Đã thu hết can đảm để ra đây nói chuyện một cách nghiêm túc và thẳng thắn, thế mà cái đồ mọt sách này lại trách cậu vì phá hỏng thời gian đọc sách của cậu ta.. Cậu cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.

- Nếu cậu thấy tớ làm thời gian đọc sách của cậu bị ảnh hưởng, vậy thì thôi cậu đi về đi – Tiểu Kiệt giận dỗi nói…

- Hm…thôi mà, đừng giận mà, đừng giận tớ nha Tiểu Kiệt, tớ chỉ đùa thôi mà. Cậu đã hẹn tớ ra đây không lẽ tớ lại bỏ mặc cậu mà đi về sao. Ai lại đối xử với bạn bè như vậy được chứ..-Đinh Đinh nằn nì..ánh mắt giống như một chú cún con đang hối lỗi..

Cậu đột nhiên lại cảm thấy cơn giận tiêu tan mất, cái đồ ngốc này sao làm gì cũng khiến cậu thấy dễ thương đến thế..

Cậu khẽ cười một cái rồi nói:

- Tớ cũng đùa thôi, cậu tưởng tớ giận thật à..Nhưng Đinh Đinh à..hôm nay ấy..kì thực…là..tớ..tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu đó..- Cậu lại ấp úng..

- Vậy rốt cuộc là chuyện gì, sao hôm nay cậu lạ thế Tiểu Kiệt, cậu cứ ấp a ấp úng. Cậu làm tớ lo lắng quá đi mất – Đinh Đinh vẫn không hề nhận ra rằng Tiểu Kiệt đang lúng túng..

Cái tên ngốc này lại làm cậu thêm một lần nữa như bị rơi từ trên trời xuống đất. Tại sao bản tính vốn nhạy cảm mà lại không thể đoán biết được tâm trạng của cậu lúc này. Nhưng cậu không muốn trách, cậu cũng không muốn quá vồn vã, cậu sợ cái đồ ngốc này vì thế mà tránh mặt cậu, xa lánh cậu. Nín thở sâu một cái.. Rồi cậu nắm chặt hai bàn tay lại..thu hết can đảm và hỏi:

- Đinh Đinh này, tớ muốn hỏi thực ra..tớ ở trong lòng cậu có một vị trí như thế nào vậy?

Cái đồ ngốc ngồi bên cạnh cậu như ngây người ra, nhìn chằm chằm vào cậu một lúc..Rồi bất giác nói..

- Cậu sao vậy Tiểu Kiệt, sao lại hỏi tớ câu hỏi đó. Bộ tớ đã làm gì khiến cậu phải giận sao, nếu thế thì cho tớ xin lỗi..Cậu với tớ vẫn luôn là bạn thân mà..

Tiểu Kiệt nghe xong câu trả lời mà cứ trơ người, cậu cuối xuống vò đầu bức tóc..Thiệt đúng là chịu không nổi với cái đồ ngốc này.. Nói đến thế mà cũng không hiểu, không lẽ là muốn cậu nói trắng ra sao..

- Đinh Đinh ơi là Đinh Đinh, rốt cuộc là cậu có hiểu những gì tớ đang nói không hả? Ý tớ là tớ muốn hỏi..ngoài tình bạn ra thì cậu có còn cảm giác gì với tớ không..hả?- Cậu hỏi xong mà đôi má đỏ ửng lên vì ngượng, lần đầu tiên trong cuộc đời lại đi nói chuyện như muốn nổi da gà với một đứa con trai..

- Là sao..là sao tớ..không hiểu…Ờ thì…tớ thích cậu..- Đinh Đinh đáp.

Câu trả lời của Đinh Đinh khiến Tiểu Kiệt không khỏi ngạc nhiên, cái đồ ngốc này không lẽ rốt cuộc cũng đã hiểu những lời cậu nói, thì ra là cậu ta cũng có cảm tình với cậu sao. Nhưng cậu chưa kịp vui mừng thì đã nhanh chóng từ thiên đường bị lôi xuống địa ngục một cách phũ phàng

- Tớ thích cả anh Khang Thái, thích cả An quản gia nữa. Tớ thích hết à. Chỉ có anh hai tớ là tớ không thích mà tớ thương thôi..- Đinh Đinh ngây ngốc nói một hơi một hồi.

Đến lúc này. Tiểu Kiệt dường như đã không còn đọng lại chút sự kiên nhẫn cuối cùng nữa. Cậu bình thường đã vốn không phải là một đứa kiên nhẫn, ngày hôm nay phải kìm chế giữ lắm thì mới có thể tránh cho bản thân mình nổi khùng lên..Nhưng cái đồ ngốc này, thực khiến cậu như muốn lên tăng xông mà..

Cậu giương mắt, ném cái nhìn đầy tức giận vào cậu bạn thân đang ngồi ở bên cạnh, hét toáng lên..

- Đinh Đinh cậu thực là khiến tớ tức chết mà. Tại sao cậu trong vấn đề học tập thì lại thông minh mà trong vấn đề này lại như một tên ngốc vậy hả. Tớ đã nói trắng ra đến vậy rồi mà cậu vẫn chưa thể hiểu được à..Ý tớ không phải là thích theo kiểu ấy đâu mà theo một cách khác…

Đinh Đinh nhìn thấy gương mặt giận giữ của bạn mình mà cậu đột nhiên hốt hoảng, cậu bạn thân của cậu hôm nay sao vậy. Tại sao hôm nay lại giận giữ với cậu chứ..Cậu chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta như vậy cả..

Cậu đưa đôi mắt đầy hối lỗi nhìn Tiểu Kiệt…ánh nhìn không giấu được chút sự sợ sệt…

Tiểu Kiệt nhìn qua đôi mắt đang ngồi bên cạnh ấy như muốn khóc,đang vô cùng sợ hãi sau tiếng quát của mình, cậu đột nhiên lại thấy mủi lòng…Cơn giận của cậu theo đó cũng tan biến luôn..

Cậu ngập ngùng..đưa cánh tay đang để phía sau lưng ghế kia lên…Rồi ngập ngừng vỗ nhẹ vào lưng của Đinh Đinh một cái rồi hạ giọng

- Cho tớ xin lỗi, tớ không nên nổi nóng với cậu. Đừng buồn nữa nhé. Cậu mà buồn là tớ thấy mình xấu xa lắm đó..- Bàn tay của cậu vô thức nhịp nhịp vào lưng của Đinh Đinh tựa như đang vỗ về an ủi..

- Cậu..cậu không giận tớ nữa ư..Cậu đã hết giận tớ thật chưa..Vậy rốt cuộc cậu muốn nói điều gì với tớ..- Đinh Đinh bấy giờ mới rụt rè nói tiếp, cậu cũng không để ý đến cánh tay từ phía sau đang liên tục vỗ về lưng cậu.

- Ờ thì thực ra…- Lời nói của Tiểu Kiệt bị cắt ngang khi có một quả bóng đá ở đâu bay đến, hướng quả bóng là đang thẳng tiến vào chỗ gương mặt của Đinh Đinh, cậu nhanh như chớp, đưa tay bắt lấy thân người của Đinh Đinh rồi ôm chầm vào lòng mình, tránh cho cậu bạn thân không bị quả bóng động phải..Quả bóng đập vào lưng cậu rồi rơi xuống đất..Nhưng cậu không thấy đau mà lại thấy tim mình đập thình thịch..Cậu bạn bên cạnh vẫn ở trong lồng ngực của cậu..Một lúc sau, cậu mới bất giác và buông ra…

- Tiểu Kiệt…cậu có sao không, lưng cậu có bị thương không, đưa tớ xem thử..- Đinh Đinh vừa mới được buông ra, khuôn mặt chứa đầy sự lo lắng hỏi.

- Tớ không có sao đâu, cậu yên tâm, tớ vốn là dân tập GYM mà, cái đập vào lưng đó chỉ như muỗi thôi…Cậu đừng lo, thế cậu không sao chứ??

- Không…tớ không sao..Chỉ là…chỉ là…- Đôi bờ má của Đinh Đinh đột nhiên lại đỏ ửng lên..

Tiểu Kiệt nhìn thấy liền cười khe khẽ..Có lẽ cậu bạn cậu cũng biết ngượng chăng…Lẽ nào cậu ta cũng thích cậu nhưng mà là cái đồ ngốc quá nên không nhận ra.

- Chỉ là sao..cậu nói đi..- Tiểu Kiệt giục…

- Sao…sao lúc nãy..cậu lại..ôm tớ vậy…sao lại ôm tớ…- Đinh Đinh ấp úng nói..

- Bộ cậu ngượng hả…con trai ôm con trai có gì đâu mà ngượng – Tiểu Kiệt gian manh đáp..

- Không à…ôm kiểu bình thường, còn lúc nãy..cứ như là kiểu…giống cái kiểu trong phim tớ hay coi ấy..giống nam chính ôm nữ chính anh ta yêu ấy..Sao cậu lại ôm tớ theo kiểu ấy..- Đinh Đinh ngượng ngùng khổ sở nói..

- Thế lúc ấy, quả bóng nó sắp bay trúng mặt cậu rồi..tớ không ôm cậu như vậy thì làm sao..?

- Thì..cậu có thể kéo tớ tránh đi cũng được, hoặc là lôi tớ đứng dậy…có nhiều cách mà..tại sao lại ôm tớ..như thế..Tớ thấy kì lắm..Trước giờ chỉ có anh hai của tớ là ôm tớ theo kiểu đó thôi à..- Đinh Đinh ngại ngùng nói..

- Vậy nếu tớ cũng muốn được ôm cậu như thế thì sao? Cậu có đồng ý không?- Tiểu Kiệt hỏi thẳng

- Cậu đang nói cái gì vậy hả Tiểu Kiệt…tớ không hiểu…tớ với cậu đều là con trai mà..hơn nữa…hơn nữa…lại là bạn thân mà…- Đinh Đinh bối rối đến vô cùng, cậu rốt cuộc không hiểu cậu bạn mình đang có ý gì..

- Thì là như vậy đó..Cậu mẫn cảm lại thông minh như vậy, chắc chắn cậu sẽ hiểu thôi. Còn vấn đề là con trai hay con gái không quan trọng..Bây giờ là thời đại nào rồi chứ..Không lẽ, cậu chưa từng thấy hay chưa từng nghe qua chuyện con trai thích con trai sao?

- Tớ..có nghe qua…nhưng mà tớ…tớ…không nghĩ là cậu sẽ …cậu sẽ…với hơn nữa…chúng ta còn nhỏ mà…biết đâu sau này..khi cậu lớn lên rồi..cậu sẽ bắt gặp một cô gái khác..thì lúc ấy tình cảm này nó cũng đâu có còn nữa…- Đinh Đinh lưỡng lự nó..

- Này Đinh Đinh, cậu nghĩ đi đâu thế.. Bộ cậu tưởng tớ là người dễ thay đổi sao..-Tiểu Kiệt bực bội nói

- Không à..Nhưng chỉ là tớ không biết, tớ cũng không hiểu được…Sao cậu lại nói những điều này với tớ chứ..Lớp mình, trường mình có rất nhiều bạn nữ thích cậu mà..Tại sao cậu lại…

- Thế ý cậu là sao đây, cậu muốn nói gì nói thẳng đi..Cậu không thích như vậy phải không, hay là cậu thích đứa con gái nào rồi, hay là cậu kì thị kiểu tình cảm này hả?- Tiểu Kiệt gắt, cậu nhóc hình như đang rơi vào trạng thái “ăn dấm chua”

- Không à..Tớ không có kì thị, anh hai tớ là chủ tịch của một hiệp hội giúp đỡ “Những người đồng tính” mà…tớ hay được anh hai dẫn theo nên tớ hiểu họ, tớ không có kì thị họ…- Đinh Đinh bối rối đáp.

- Vậy thì sao, vậy tại sao cậu lại không muốn đồng ý yêu cầu của tớ hả? Cậu thích đứa con gái nào rồi phải không, nói tớ biết đi, nó là đứa nào?

- Không có à, cậu thừa biết ở trên lớp đâu có bạn nào thích tớ đâu, mấy bạn ấy toàn bảo tớ là đồ mọt sách với lúc nào trông cũng yếu ớt như con gái à..Tớ không có thích bạn nào hết..Nhưng có điều, cậu làm tớ hơi bất ngờ…Tớ chưa xác định được à..

- Này đồ ngốc, cái gì có khó đâu..Thực ra, tớ có thể nhận biết được một vài điều đó..Cậu trả lời tớ vì sao lúc cậu bị anh hai cậu đánh đòn, cậu không cho tớ biết hả?.Nếu anh hai tớ mà không nói tớ nghe chắc cậu tính giấu tớ cả đời đúng không?Hay là cậu không tin tưởng tớ. – Tiểu Kiệt như được thế lấn tới, cố tình dồn cậu bạn thân vào chân tường.

- Không à..chỉ là vì tớ thấy hơi xấu hổ à..đã lớn rồi..mà lại bị đánh đòn..mà là đánh đòn ở mông nữa..tớ ngại à…- Đinh Đinh nói mà đôi má lại ửng hồng.

- Vậy chẳng phải là cậu ngại với tớ à..Nếu cậu chỉ là bạn thân của tớ, cậu sẽ không như thế..- Tiểu Kiệt cười gian manh nói.

- Còn nữa, sao lúc nãy tớ ôm cậu, tim cậu cũng đập mạnh thế? đập lan sang cả người tớ đấy.

- Hả..cậu nói cái gì, có chuyện đó sao..Không à..không có mà – Đinh Đinh vẫn đỏ mặt..

- Không có sao mặt cậu lại đỏ lên thế kia…hả …- Tiểu Kiệt cười to.

- Hm..hm….- Đinh Đinh không biết phải nói gì..

- Đuối lý rồi phải không..Được rồi, nghe tớ nói đây. Tớ biết là tớ làm thế này thì hơi đường đột, nhưng mà bản tính tớ nó vốn thế, cậu biết tớ rồi đó bốc đồng, thích gì là phải làm cho bằng được riết rồi thành quen không sửa được. Tớ biết là cậu sẽ khó xử..Nhưng tớ sẽ cho cậu thời gian, tớ không bắt cậu phải đồng ý liền đâu. Nhưng mà, tớ chỉ muốn cậu biết một điều đơn giản như thế này thôi “ Đồ ngốc à, tớ thích cậu. Thực sự rất thích, thực sự rất nhiều”

- Nhưng..chúng ta..chúng ta còn nhỏ mà…- Đinh Đinh vẫn tỏ ra ngại ngùng trước sự bá đạo của cậu bạn thân.

- Thì tớ có yêu cầu gì cậu lớn lao đâu mà cậu bảo nhỏ với lớn..Tớ chỉ muốn được chăm sóc và bảo vệ cậu như anh hai cậu thôi hiểu chưa hả. Nhưng mà cậu không phải là bảo bối, cậu là đồ ngốc mà tớ thích hiểu chưa hả?- Tiểu Kiệt thẳng thừng nói.

Đinh Đinh sau một hồi, cũng bị sự nhiệt thành của cậu bạn thuyết phục.. Cậu rụt rè gật đầu…Cậu ngồi trên chiếc ghế đá, mà hai tay cứ đan chặt vào nhau, má thì cứ ửng hồng lên, làm cho bờ má phúng phính hệt như hai quả đào tiên trông thật đáng yêu.

- Dễ thương quá đi..Cậu dễ thương lắm đó biết không hả..- Tiểu Kiệt nói rồi đưa tay vẹo hai bờ má của Đinh Đinh..

- Đừng mà…đau tớ à…Kì quá à, cậu kì quá Tiểu Kiệt..

- Ha ha..ai bảo là đồ ngốc. Nên sẽ bị phạt…

- Hm…Hm…đừng vậy mà….

- Ai bảo dễ thương làm gì..hả đồ ngốc của tớ..

- Cậu đừng gọi tớ là đồ ngốc mà..Tớ có ngốc đâu à..

- Còn bảo là không ngốc, không ngốc này..- Tiểu Kiệt đưa ngón tay chọt vào hông của Đinh Đinh

- Ối nhột tớ mà..nhột tớ..hi hi..

- Cho cậu chết nhé…hi hi..ai bảo ngốc..

- ………………………

…………………..

Tiếng cười đùa văng văng vang lên.. Không biết bắt đầu từ tháng năm nào, cũng không biết đến khi nào kết thúc. Nhưng tình cảm này tin rằng sẽ được hai cậu nhóc con giữ gìn và trân trọng. Dù chỉ mới là sự khởi đầu cho một đoạn tình cảm, nhưng tin rằng cả hai có đủ bản lĩnh và sự chín chắn cũng như sự kiên cường để vượt qua những thử thách chông gai của ngày mai..

Một tình cảm đẹp..nhưng rất khó có thể vượt qua những lời đồn thổi của thế gian..Chỉ mong sao có thể ở bên nhau suốt cuộc đời.

HẾT PHIÊN NGOẠI IV
Bình Luận (0)
Comment