Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai

Chương 37

Sinh ra và lớn lên và sống cùng một mái nhà với người cha tàn ác, không ít lần chứng kiến cảnh tượng mẹ bị đánh đập, thậm chí cả bản thân mình và đứa em trai bé bỏng của mình cũng không tránh khỏi sự hành hạ của người cha tàn ác đó.

Từ khi ý thức được mọi chuyện, đã không ít lần cậu nhóc An Tử Yến đều hỏi mẹ rằng, tại sao sống với một người tàn ác như vậy mà không li dị quách với ông ta đi. Hoặc cùng lắm là trốn đi.. Thế nhưng, cứ mỗi lần cậu hỏi vậy, mẹ không trả lời, chỉ ôm lấy cậu rồi khóc rất nhiều. Khiến cậu chẳng dám nhắc đến nữa.. Sau này, đứa em trai bé bỏng của cậu cũng không ít lần hỏi cậu như thế, nhưng cậu cũng không biết lý do là gì, chỉ biết an ủi và nói quanh co để làm an lòng đứa em nhỏ..

Cậu chỉ cố gắng sống thật kiên cường để bảo vệ đứa em và dù có bị hành hạ đến đâu cũng không được bỏ trốn, phải cố gắng chịu đựng..Và cứ như thế, năm tháng dần trôi qua..

Cho đến năm An Tử Yến tròn mười bảy tuổi, ngày cậu đang chuẩn bị hồ sơ để thi vào “Học viện hí kịch Thượng Hải” khoa đạo diễn nơi sẽ soi sáng ước mơ mà cậu đã ấp ủ từ khi còn nhỏ, thì bỗng An quản gia, người giúp việc lâu năm của gia đình mẹ cậu đã gọi cậu đến. Và đưa cho cậu một chiếc phong bì đã khá cũ kỹ..Trước lúc đưa, An quản gia còn khóc rất nhiều và không ngừng xin lỗi cậu..Cậu vô cùng thắc mắc không hiểu rốt cuộc đã xảy ra điều gì. Cậu đưa tay cầm lấy chiếc phong bì cũ kỹ đó, bàn tay cậu không ngừng run run vì xúc động..

Phía ngoài chiếc phong bì là dòng chữ của người mẹ thân thương đã rời xa cậu từ lúc cậu mới là một cậu bé mười tuổi, còn em trai chỉ mới tròn sáu tháng..

Cậu từ từ mở chiếc phong bì ra..trong chiếc phong bì có một lá thư, khá là dài..Những dòng chữ trên đó, tuy thời gian đã lâu nhưng cũng vẫn chưa bị phai mờ hết..chỉ có điều rất nhiều chỗ mực đã bị nhòe đi, rất dễ để đoán biết được khi viết lá thư này, người viết đã khóc rất nhiều.. Cậu đưa ngón tay chạm vào từng chữ trên lá thư, mà hai hàng nước mắt chảy dài..Rồi cậu bắt đầu đọc..

“ Thượng Hải…ngày…tháng…năm..

Yến nhi con, đứa con trai đáng thương của mẹ!

Khi con đọc được những dòng thư này,thì có lẽ cũng là lúc mẹ đã rời xa thế giới này một thời gian rất dài rồi. Mẹ biết, mẹ không còn sống được bao lâu nữa, thời gian của mẹ bây giờ chỉ còn được tính bằng ngày mà thôi. Mẹ thực sự rất mong có kì tích xảy ra, được cho mẹ khỏe mạnh trở lại để mẹ được sống với con và bảo bối của chúng ta. Nhưng có lẽ ông trời không cho mẹ sống lâu với các con được rồi. 

Mẹ xin lỗi con Yến nhi, bây giờ thời gian của mẹ cũng không còn nhiều nữa. nên mẹ cũng muốn nói cho con một bí mật, một bí mật mà mẹ đã cất giấu trong suốt thời gian qua, rất nhiều lần con đã luôn hỏi mẹ, tại sao lại không tránh xa bố con ra, không bỏ ông ta đi mà cứ phải sống trong cảnh địa ngục như thế này. Mỗi lần con hỏi mẹ câu đó, tim mẹ như bị ai đó xé ra hàng trăm mảnh. Mẹ biết, con trai của mẹ đã phải vì mẹ lấy phải một người chồng tàn ác mà phải sống dưới sự hành hạ đánh đập ấy thường xuyên, từ lúc mới sinh ra cũng không hề biết tình thương của bố là gì.Mỗi lần nhìn thấy những vết thương trên người con, là lòng mẹ đau như hàng ngàn mũi tên đâm vào. Mẹ thực sự rất muốn, chưa bao giờ mẹ ngừng nghĩ đến chuyện mẹ sẽ li dị ông ta, mẹ sẽ dẫn con đi thật xa khỏi con người tàn ác đó. Nhưng mẹ không thể cãi lại lời dặn của ông ngoại con trước khi qua đời..

Con biết không, tại sao gia đình ông ngoại con phải cưu mang lấy gia đình của bố con khi nhà ông ấy sa cơ lỡ vận..Và bản thân mẹ cũng đành chôn giấu tình yêu sâu đậm của mẹ vào trong tận đáy lòng để chấp nhận lấy một người đàn ông không có chút tình cảm nào về làm chồng, là bởi vì mẹ và ông bà ngoại của con đã nợ An gia của bố con một ân tình khó có thể đền đáp hết được. Ân tình đó chính là mạng sống của một người. Người đó chính là anh trai của bố con.

Vào năm mẹ mười tám tuổi, một lần mẹ lên một chiếc tàu điện để trở về nhà như mọi hôm..Thì hôm đó,trên tàu đã xảy ra sự cố rất đáng sợ..Toàn bộ những người trên chiếc tàu điện ấy đều thiệt mạng, duy chỉ có mẹ còn sống..là bởi vì..mẹ đã được một người con trai xa lạ..hy sinh bản thân mình để bảo vệ mạng sống cho mẹ.. Người con trai ấy khi đó chỉ vừa mới hai mươi tuổi..

Sau lần đó, lúc mẹ trở về đem câu chuyện kể lại với ông bà ngoại trong làn nước mắt.. Ông ngoại con thập phần cảm kích người con trai đó..người con trai đã sẵn sàng hy sinh bản thân mình để con gái của ông ấy được sống, người con gái ấy không ai khác chính là mẹ..Ông ngoại con, về sau có nhờ người thân cận nhất của mình chính là người công bộc trung thành mà con hay gọi là An quản gia đi tìm hiểu, thì mới biết người con trai đó tên là An Vĩ- con trai cả của An gia. Một người con ngoan, hiếu thuận và cũng chính là người thừa kế của An gia sau này..Lúc ông ngoại tìm đến nơi, An gia đang chìm ngập trong không khí tang thương vì đứa con trai họ nhất mực yêu thương đã không còn trên thế gian này. Ông ngoại con vì chuyện đó mà thập phần đau xót..

Và cũng như là để báo đáp sự hi sinh của đứa con trai nhà họ, mà đã hứa với họ rằng, sẽ sẵn sàng ra tay giúp đỡ họ khi họ gặp phải bất cứ khó khăn gì..

Rồi không lâu sau đó, vào năm mẹ hai mươi bốn tuổi.. Khi mẹ đang có một tình yêu đẹp với một người con trai là bạn học của mẹ trên một khóa, mẹ và người đó chuẩn bị tiến tới hôn nhân thì cũng đúng vào lúc ấy. Gia đình họ An của bố con bị người ta hãm hại và lâm vào cảnh tán gia bại sản..Ngay đến nhà cửa cũng không còn để ở..An gia ngoài An Vĩ ra thì còn có một người con trai thứ hai tên là An Tuấn, lúc ấy cũng vừa bước vào tuổi hai lăm. Nhưng khác với anh trai, An Tuấn lại thích ăn chơi trác táng không có ý chí tiến thủ và được cho là đứa con “Phá gia chi tử”. Ngay chính vào lúc ấy, vì để thực hiện lời hứa của mình nên ông ngoại con đã yêu cầu mẹ từ bỏ tình yêu của bản thân mình để lấy An Tuấn, một người mà mẹ chưa từng gặp qua..

Con trai biết không, lúc mới nghe lời đề nghị của ông ngoại con mẹ cũng phản đối kịch liệt lắm, mẹ nhất định không chịu, nhưng sau này hiểu ra..thì mẹ cũng đành nhắm mắt đưa chân..Không còn cách nào khác mẹ phải lấy An Tuấn, để báo đáp lại sự hi sinh của An Vĩ- để mẹ vẫn còn được sống trên thế gian này..

Cũng chính vì lý do đó mà cơ đồ của cả đời ông ngoại con từ Yến Thị- đổi sang An thị từ lúc đó. Cũng là coi như để mãi khắc ghi đến sự xả thân của bác con An Vĩ.

Nhưng chính ông ngoại con cũng không ngờ An Tuấn không những là một đứa con ngỗ ngược mà lại còn là một người chồng, người cha tàn ác. An Tuấn không hề biết yêu thương vợ con..Bởi trong lòng của ông ta vẫn luôn thương nhớ đến bóng hình của một người con gái khác, và căm ghét người phụ nữ đầu ấp tay gối của mình..

Cho đến sau này, lúc ông ngoại con hấp hối cũng có dặn mẹ cùng với An quản gia rằng, dù An Tuấn có đối xử như thế nào cũng phải cố gắng chịu đựng. Chịu đựng cho đến khi con hai mươi tuổi, đủ năng lực để tiếp quản sản nghiệp của gia đình rồi thì khi ấy con sẽ là người quyết định chuyện sẽ đối xử với An Tuấn ra sao.. Còn trong quãng thời gian trước đó, dù có đau đớn tủi nhục thế nào cũng phải ráng chịu đựng..

Con trai của mẹ! mẹ thực sự không muốn con phải sống trong cảnh bất công này, nhưng con hãy hiểu cho mẹ và cho cả ông ngoại con nữa con nhé. Bởi vì nếu như ngày đó không có An Vĩ thì mẹ đã không còn sống trên thế gian này và con cùng với bảo bối, hai báu vật của mẹ cũng đã không xuất hiện trên đời này..

Mẹ những tưởng có thể cùng con và bảo bối bé nhỏ sống cùng với nhau có mẹ có con để trải qua những năm tháng khổ đau sau này..Nhưng có lẽ không được rồi..Mẹ xin lỗi con..

Chính vì thế mẹ mong con hãy kiên cường, chịu đựng để sống và bảo vệ em trai con, hãy sống thật tốt và hãy học tập thật chăm chỉ để sau này thay mẹ tiếp quản An Thị- sản nghiệp một đời của ông ngoại con..Nhất định đừng để nó lọt vào tay của một người như bố con nhé con trai..

Mẹ xin lỗi con, vì mẹ đã sinh ra con mà không cho con một gia đình hạnh phúc..để con sớm phải chịu cảnh bất hạnh..

Hãy thay mẹ chăm sóc và nuôi dưỡng dạy dỗ em trai của con nên người. Hai anh em hãy nương tựa nhau mà sống.

Những lúc đau đớn tủi nhục có thể tìm đến An quản gia con nhé.

Mẹ xin lỗi con.!

Nếu thực sự có kiếp sau, mẹ vẫn muốn làm mẹ của con, con trai ngoan của mẹ.

Mẹ của con: Yến Hân..”

An Tử Yến cầm lá thư trên tay mà mắt cậu đã ướt đẫm tự lúc nào. Ướt đẫm cả trang giấy cũ kĩ kia..Cậu ôm lấy mảnh giấy vào trong lồng ngực, khóc thảm thiết, cậu không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này, nó thật sự quá bất công. Làm sao cậu có thể chịu đựng nổi đây?..

Cậu lại tiếp tục khóc, nước mắt nhiều đến nỗi giống như đã kìm nén suốt mười mấy năm qua giờ tuôn trào ra hết..

Cậu khóc thương cho thân phận của mẹ. Khóc thương cho chính bản thân mình và đứa em trai..

Tất cả chỉ là vì một món nợ ân tình mà phải trả giá bằng cuộc sống như địa ngục suốt hai mươi năm ư. Cậu không thể..Cậu gào lên, cổ cũng như khàn đặc đi..An quản gia ôm lấy cậu mà nước mắt cũng giàn dụa..Ông không ngừng nói với cậu hai tiếng xin lỗi, bởi chính ông còn không thể chấp nhận sự bất công này..Nhưng ông cũng không thể làm khác, lời hứa với người đã khuất là cực kỳ thiêng liêng, không thể làm sai….

An Tử Yến đau đớn vật vã, cậu tưởng chừng như muốn chết đi, muốn tan biến ngay lập tức khỏi thế giới này để không bị nỗi đau đớn này hạnh hạ nữa. Để không bị sự bất công này giày vò.. Nhưng cậu lại nghĩ đến đứa em bé bỏng mới lên bảy của mình, sẽ ra sao nếu cuộc đời đáng thương của nó lại thiếu văng luôn cả cậu.. Thứ duy nhất mà mẹ để lại cho cậu, chính là nó..bảo bối của cậu..Cậu không được phép yếu đuối, không được phép gục ngã, cũng không được phép bất nhẫn..

Cậu phải dũng cảm, phải kiên cường, phải mạnh mẽ để có thể bảo vệ và nuôi lớn em trai thành người. Phải bản lĩnh và phải có đủ năng lực để tiếp quản sản nghiệp cả một đời của ông ngoại..Sản nghiệp mà mẹ cậu đã vất vả hi sinh để bảo vệ nó..

Cậu đứng phắt dậy, nhanh chóng gạt đi những dòng nước mắt..Hai bàn tay cậu nắm chặt lại..

Cậu xé đi tờ giấy đăng ký vào trường điện ảnh rồi thay vào đó bằng một tờ giấy khác ghi hàng chữ “ Khoa- quản trị kinh doanh đại học Tần Phong”..

Cuộc sống của cậu về sau này chỉ có hai điều đáng để lưu tâm.

Một là em trai bảo bối.

Hai là tập đoàn An Thị..

Và cậu đã trở thành một An Tử Yến như thế. Một An Tử Yến đủ kiên cường để bảo vệ em trai, một An Tử Yến thừa bản lĩnh để tiếp quản An Thị. Một An Tử Yến mãi mãi chôn giấu đi những nỗi đau và sự tủi hờn bất công ở sâu tận đáy lòng..

Một An Tử Yến luôn mang theo nỗi niềm và sự ủy khuất trong tâm can mà không phải ai cũng có thể hiểu được…!
Bình Luận (0)
Comment