Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai

Chương 42

Cậu nhóc khóc một hồi xong thì mệt quá không khóc nữa, hai đôi mắt sưng to. Cậu đứng dậy, lấy hai bàn tay quệt hai hàng nước mắt rồi từ từ bước ra khỏi quán cà phê bất chấp có rất nhiều người đang hướng mắt về cậu.

Đinh Đinh lê từng bước chân nặng nề trên con phố đông đúc người qua lại..chưa bao giờ giữa chốn phố xa đông vui này mà cậu lại cảm thấy lòng mình lạnh giá đến thế. Rốt cuộc là cậu đã sai sao, ngay từ đầu lẽ ra cậu không nên nghe theo Tiểu Kiệt mới phải chứ, tại sao cậu lại để cậu bạn của mình nắm thót tất cả mọi việc như vậy, nếu như ngày hôm đó cậu nhất định nghe theo lời anh hai..cố gắng kiên cường hơn thì hôm nay đâu đến nỗi bị người ta dùng những lời nói sắc như dạo cạo đâm vào lòng mình đau đớn đến thế này..

Vô thức đưa tay vẫy một chiếc Taxi…cậu mở cửa xe rồi bước lên,..ngồi trên xe mà nước mắt cậu lại chực rơi xuống. Tại sao một người phụ nữ như Khang phu nhân lại có thể dùng những lời lẽ đó để nói với cậu. Anh hai của cậu, tại sao phải bị người phỉ báng như thế chỉ vì cậu chứ..Nhưng chính bản thân cậu cũng đâu có thể điều khiển được tình cảm, cậu đâu có bảo nó đừng thích Tiểu Kiệt mà hãy đi thích một bạn gái khác được đâu chứ..

Chiếc Taxi, dừng lại trước cổng nhà..

Vừa bước vào nhà, nhìn thấy anh hai đang đứng ở cửa, hai tay đang cho vào hai túi của chiếc lửng mặc nhà, nhìn thấy cậu anh nở một nụ cười rất tươi. Là anh đang đợi cậu về, hôm nay lẽ ra cậu và anh đã cùng nhau đi mua sách nhưng bất ngờ anh có một công văn gấp cần phải xử lý gấp qua email thế là anh đành phải ở nhà, để cậu tự đi một mình. Ban đầu anh bảo cậu là hay để đến tối anh sẽ đưa cậu đi luôn nhưng nghĩ lại lâu lâu anh cũng nên để cho cậu có chút không gian riêng tư, dù có thương yêu đến mấy đâu phải lúc nào cũng kè kè bên cậu được.

Và thế là cậu đi một mình…

Vừa nhìn thấy bóng hình của anh hai, Đinh Đinh chạy thật nhanh đến, bỏ luôn cả đống sách trên tay xuống đất. Cậu ôm chầm lấy anh rồi lại khóc nức nở, vừa khóc vừa gọi anh trong làn nước mắt...Nghe thấy tiếng khóc của đứa em, An Tử Yến liền tắt ngấm luôn nụ cười..Anh nghe âm thanh rấm rức từ đứa em mà lòng xót xa..anh vỗ nhẹ vào mái đầu đứa em rồi ân cần hỏi:

- Ơ kìa, sao thế..sao thế hả bảo bối của anh hai, em có chuyện gì thế. Ai bắt nạt bảo bối của anh hai hả, đứa nào nó đánh bảo bối của anh hai sao? Hay là Tiểu Kiệt nó lại ăn hiếp em? – An Tử Yến hỏi một tràn..

Đinh Đinh nghe giọng nói ấm áp của anh hai lại càng òa khóc to hơn…

Tiếng khóc của cậu lại làm anh hai cậu như có ai đó cứa dao vào lòng mình…

- Bảo bối của anh sao thế này? Có chuyện gì nói cho anh hai biết đi, cứ thế này anh hai lo lắm đó..- Anh vừa nói vừa để nguyên thân hình đang bị ôm cứng bởi đứa em bước vào trong phòng khách..

Đến chỗ ghế sofa..

Anh khẽ ngồi xuống, cậu nhóc Đinh Đinh cũng ngồi xuống theo anh trai..

An Tử Yến đưa hai ngón tay lên quệt hai hàng nước mắt đang lăn dài trên bờ mái của đứa em trai..Rồi lại nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt chứa đầy lo lắng nhìn đứa em..

- Bây giờ bảo bối có thể nói cho anh biết là tại sao em lại khóc như vậy không? 

- Hm..hm..anh hai, không có gì à..tại lúc nãy trên đường về Đinh Đinh nhìn vào màn hình ti vi trong cửa hàng điện tử ấy, có đoạn phim về chú chó con bị lạc mẹ giữa rừng, chú chó ấy nhỏ lắm, có một thân một mình thôi, không có anh hai bên cạnh..thấy đáng thương lắm anh hai à..nên lúc trở về thấy anh hai Đinh Đinh nghĩ đến chú chó ấy mà thương cảm lắm..Đinh Đinh may mắn hơn vì có anh hai bên cạnh dù..không có mẹ…- Cậu nhóc nhanh trí bịa ra một lý do để che dấu sự thật cuộc gặp của cậu hôm nay với bà Tú Doanh..

An Tử Yến nghe những gì Đinh Đinh nói anh bỗng bật cười. Em trai của anh đúng là thánh thiện và đáng yêu vô cùng..Anh ôm lấy mái đầu của Đinh Đinh rồi trìu mến nói:

- Trời đất ơi, bảo bối ngốc của anh hai. Chỉ vậy thôi mà làm cho bảo bối khóc đến sưng cả mắt thế nầy á..Có thương không cơ chứ.. Thôi nào ngoan, đừng có nghĩ đến chú chó đó nữa được không..nó không sao đâu, chắc chắn mẹ nó sẽ tìm được nó mà..

Đinh Đinh nghe lời anh hai nói..cậu thôi không khóc nữa..vì cậu biết nếu bây giờ cậu vẫn khóc thì chắc chắn anh hai sẽ phát hiện những gì cậu vừa nói chỉ là lời nói dối..cậu không muốn anh hai biết được chuyện đau lòng mà cậu vừa đón nhận…

.............

…………………

Những ngày sau đó, những lúc ở trước mặt anh hai, cậu luôn cố gắng mỉm cười tỏ vẻ như không có chuyện gì..nhưng chỉ cần anh hai vừa rời khỏi ánh mắt cậu lại dấy lên nỗi buồn man mác..

Từ sau hôm đó, cậu cũng tránh mặt Tiểu Kiệt luôn, mỗi khi cậu bạn nhắn tin hay gọi điện cậu đều cố tình không nghe không thấy, thậm chí mỗi ngày đến lớp cậu đều tìm lý do để tránh mặt Tiểu Kiệt, mỗi lần chỉ cần nghe tiếng chuông giờ giải lao reo lên là cậu nhanh như cắt chạy xuống thư viện và ở suốt trong đó cho đến khi chuông reo vào lớp..suốt mấy ngày trôi qua, cậu và Tiểu Kiệt đều không nói với nhau một câu nào..

Dù Tiểu Kiệt luôn tìm mọi cách để hỏi nguyên nhân, Tiểu Kiệt cứ hết nhắn tin rồi lại gọi điện, thậm chí viết cho cậu không biết bao nhiêu tờ giấy nhắn..mà cậu vẫn cố tình không xem..điều đó đã khiến Tiểu Kiệt vô cùng bực bội, cậu không hiểu là tại sao đang yên đang lành mà Đinh Đinh bỗng nhiên lại lạnh nhạt với cậu, cứ tìm cách tránh mặt cậu.. cái đồ ngốc này rốt cuộc là đang muốn làm gì đây. Cậu không thể chịu đựng thêm được nữa rồi. Hôm nay, nhất định cậu sẽ làm rõ mọi chuyện..

……

………

Tiếng chuông giờ giải lao reo lên, Đinh Đinh cũng đang định chạy thẳng xuống thư viện như mọi ngày, thì bất ngờ, có một cánh tay đã nhanh như cắt kéo cậu lại..và nắm chặt cậu…

- Tiểu Kiệt, cậu thả tớ ra đi, tớ muốn đến thư viện đọc sách..- Cậu quay sang hướng cậu bạn gắt giọng..

- Hôm nay, tớ sẽ không để cậu bỏ mặc tớ mà đi nữa đâu, nhất định hôm nay phải đi theo tớ, không thư viện thư viết gì cả.- Tiểu Kiệt vừa nghiêm giọng vừa nói..

- Tại sao tớ phải nghe lời cậu, cậu có quyền gì ra lệnh cho tớ chứ..- Đinh Đinh buộc miệng tuôn ra những lời nói mà ngay chính cậu cũng nghĩ cậu sẽ không bao giờ nói ra..

Tiểu Kiệt nghe thấy những lời Đinh Đinh nói,lòng cậu bỗng sục sôi, ánh mắt cậu giương lên nhìn chằm chằm vào cậu bạn..

- Tớ không biết hôm nay cậu uống nhầm thuốc gì rồi mà dám nói ra những lời này với tớ..nhưng nhất định hôm nay, cậu phải đi theo tớ..- Tiểu Kiệt nói rồi rồi lôi xành xạch cánh tay Đinh Đinh ra phía sau trường nơi có ít các bạn học sinh chơi ở đó để không bị chú ý..Đinh Đinh tất nhiên không thể khỏe bằng Tiểu Kiệt thế là cậu nhóc bị cậu bạn lôi đi..

………

Ra đến nơi…

- Cậu bỏ tay tớ ra đi, cậu làm tớ đau đó..- Đinh Đinh giật mạnh cổ tay cậu ra khỏi tay của Tiểu Kiệt rồi nói lớn..

- Cậu mấy hôm nay có chuyện gì vậy hả Đinh Đinh,tại sao cậu lại tránh mặt tớ, tại sao không trả lời điện thoại của tớ, tại sao luôn tỏ ra khó chịu với tớ – Tiểu Kiệt gằng giọng..

- Tớ không có..chỉ là dạo này tớ bận học..

- Bận học sao? Cậu nói dối dở lắm Đinh Đinh ạ. Đó chắc chắn không phải là nguyên nhân, rốt cuộc là tớ làm điều gì, khiến cậu phật ý. Cậu phải nói để tớ biết..

- Không có, cậu không làm gì sai cả, không có..

- Vậy thì tại sao? chắc chắn phải có nguyên nhân nào khác, cậu không được nói dối tớ, cậu nói ra đi..

- Tớ không muốn nói, cậu đừng ép tớ..

- Đinh Đinh…cậu có nói ra không? nếu không tớ sẽ hỏi cậu mãi cho đến khi cậu chịu trả lời tớ mới thôi đó..

- Tiểu Kiệt…

- Cậu mau nói đi…

- Thôi được rồi, là cậu ép tớ..tớ nói đây, Tiểu Kiệt à chúng ta chấm dứt ở đây đi, tớ không muốn tiếp tục với cậu nữa..tớ chán rồi….

Tiểu Kiệt nghe thấy những lời Đinh Đinh nói, cậu có phần hơi bị bất ngờ..Đinh Đinh bảo là chán cậu sao, Đinh Đinh vốn đâu phải là người thích đùa cợt tình cảm như vậy đâu. Cậu không tin, nhất định cậu sẽ không tin..

- Cậu nói thật sao, Đinh Đinh, cậu đang gạt tớ..đang muốn đùa với tớ phải không nào?

- Tớ nói thật, tớ không đùa đâu..

- Cậu đừng đùa dai như thế nữa, chuyện này không đùa được đâu, nếu cậu cứ đùa thế bữa nào tớ sẽ huấn cậu đó – Tiểu Kiệt vẫn cố gắng mỉm cười vớt vát hi vọng cuối cùng..

- Tớ đã nói là tớ không đùa, cậu không tin đúng không. Được rồi, cậu nghe đây Tiểu Kiệt, nhìn vào mắt tớ đây, tớ nói là tớ chán cậu rồi, tớ nhận ra tớ không thích cậu đâu, từ đầu đến cuối là do tớ ngộ nhận thôi, thực ra tớ thích con gái chứ không hề thích con trai như cậu nghĩ..là do cậu áp đặt suy nghĩ của cậu lên đầu tớ hiểu chưa hả??? – Đinh Đinh buông ra những lời nói vô tình, mà mỗi một lời đều là những giọt nước mắt cậu đang kìm lại để nó không bị rơi xuống..cậu đau đớn một cách thống khổ…nói rồi, cậu quay lưng chạy thật nhanh khỏi sân sau của trường..bỏ lại mình Tiểu Kiệt đang ở giữa mơ hồ bất tận.. rốt cuộc cậu vẫn chưa thể định hình được rằng chuyện gì đang xảy ra…Taị sao lại có thể xảy ra chuyện này, Đinh Đinh ngốc của cậu đâu phải như vậy…rốt cuộc là đã có chuyện gì với Đinh Đinh mà cậu không biết chăng …? Cậu lê từng bước chân nặng nề vào lớp sau khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ giải lao vang lên..

Lúc bước đến chỗ ngồi của cậu và Đinh Đinh, cậu bạn vẫn không một chút ngoái đầu nhìn sang cậu.. Cậu ta cứ chăm chú vào bài giảng của cô giáo…cậu có cố ý gây ra những tiếng động gì cũng không mảy may làm Đinh Đinh dao động..

Đinh Đinh thực sự như những gì cậu ta nói, là cậu tự mình ngộ nhận cậu ta thích mình thôi sao, là cậu đã áp đặt suy nghĩ của cậu lên cậu ta thật sao?. Cậu ta không như cậu, cậu ta thích con gái sao??. Cậu bỗng thấy như có một dòng điện nhói qua tim…

………

………………..

Tiếng chuông tan học reo lên, Đinh Đinh cũng nhanh như cắt khuất khỏi tầm mắt của Tiểu Kiệt..

Tại sao Đinh Đinh lại đối xử với cậu như thế chứ, cậu biết, đối với Đinh Đinh cậu vẫn hay tỏ vẻ làm lớn, lại hay mắng cậu bạn là ngốc, lại rất ít khi nói mấy lời ngọt ngào nhưng bản tính của cậu vốn dĩ như vậy. Nhưng tình cảm của cậu là thật..chẳng lẽ Đinh Đinh không cảm nhận thấy điều đó sao. Với Đinh Đinh ngoài cái lòng yêu thích ra thì cậu còn có một tình thương nữa, bởi cậu hiểu được những bất hạnh mà cậu bạn mình đã phải gánh chịu từ lúc mới sinh ra..

Nhưng hôm nay, Đinh Đinh lại nhẫn tâm nói những lời vô tình đó với cậu, quả thực khiến cậu đau thấu tâm can..Là cậu đã sai sao..?

…………………………

…………………

Đinh Đinh vẫn như mọi ngày được anh hai đón về nhà…trên đường về cậu đã kìm nén đến mức tối đa nỗi đau đang giày xéo trái tim cậu..Cậu không hề biết khi thích một người mà phải nói lời chia tay nó đau đến thế này..

Ngay khi vừa bước đến phòng, cậu liền ôm chặt lấy anh trai của mình rồi òa khóc..

- Anh hai ơi, vậy là hết..hết thật rồi…

An Tử Yến nhìn thấy những hành động của đứa em, nghe thấy tiếng khóc đầy đau đớn của nó lòng anh không khỏi đau lòng và lo lắng..rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với bảo bối của anh vậy. Anh ôm lấy mái đầu của đứa em rồi trầm giọng hỏi..

- Bảo bối của anh hai sao vậy, em nói cái gì hết..cái gì hết thật hả bảo bối của anh?...

- Là….là…Tiểu Kiệt….là Đinh Đinh với Tiểu Kiệt….hết rồi…hết…rô..ì- Lời nói của cậu nhóc bị đứt quãng từng từ từng từ…

- Nghĩa là sao hả bảo bối, sao vậy, hai đứa giận nhau hả, hay là Tiểu Kiệt nó dối gạt gì bảo bối cưng của anh hai? – An Tử Yến vừa ân cần xen lẫn hoài nghi hỏi..

- Không phải..cậu ấy không dối gạt gì em cả..là tự em nói..tự em nói chấm dứt với cậu ấy..hich hich..- cậu nhóc lại rấm rứt khóc..

- Thôi nào…từ từ nín đi, đừng khóc nữa. Rồi nói cho anh nghe rốt cuộc đầu đuôi mọi chuyện như thế nào, nói anh hai biết để có gì anh hai đòi lại công bằng cho bảo bối..- An Tử Yến vừa nói, vừa nhẹ nhàng ôm đứa em ngồi xuống chỗ chiếc giường..

Cậu nhóc nghe những lời an ủi của ông anh, thì ngưng khóc..nhưng ánh mắt vẫn đượm nỗi buồn. Cậu đưa mắt nhìn anh…thật lâu…một lúc sau Đinh Đinh mới bắt đầu kể chuyện hôm chủ nhật, cậu gặp mẹ của Tiểu Kiệt và bà đã nói những gì với cậu. Tất nhiên, cậu chỉ kể những gì nên kể, tránh đi những điều nặng nề cay nghiệt nhất mà bà Tú Doanh đã vô tình gieo rắc vào trong lòng cậu. Dù thực sự những gì cậu kể cũng là những lời đắng cay ở mức độ nhẹ nhàng nhất.Bởi cậu không muốn anh hai cậu vì những điều đó mà đánh mất đi tình bạn nhiều năm qua với Khang Thái..bởi vì trong chuyện này cả An Tử Yến và Khang Thái đều là những người vô can..

An Tử Yến nghe xong những gì Đinh Đinh kể mà lòng anh cảm thấy xót xa vô cùng. Hà cớ gì mà một đứa nhóc như em trai anh lại phải chịu đựng những điều này chứ. Đúng là nỗi lo lắng của anh về những khó khăn, đau khổ của loại tình cảm này cuối cùng cũng đã xảy ra đối với Đinh Đinh bảo bối của anh. Anh thực lòng không muốn trách bà Tú Doanh, nhưng lòng cũng vô cùng bất mãn..dù sao bà ấy cũng có con trai..vậy mà tại sao lại không thử đặt mình vào hoàn cảnh nếu như con trai của bà ấy cũng bị người khác nói những lời cay nghiệt đó thì bà ấy sẽ cảm thấy như thế nào..

Chưa bao giờ An Tử Yến lại thấy nhớ mẹ như lúc này..giá như mẹ vẫn còn sống..và ở bên cạnh hai anh em anh, thì nhất định bà sẽ không để bảo bối của anh phải chịu nhiều tổn thương như vậy. Bao năm đã trôi qua..lần đầu tiên anh thấy mình là một người anh vô dụng..

Một giọt nước mắt khẽ lăn dài từ trên khóe mắt anh..anh đưa bàn tay khẽ chùi đi giọt nước mắt ấy..rồi lấy lại vẻ bình thản an ủi đứa em..

- Bảo bối ngốc, nghe anh nói nè.. nếu như mẹ của Tiểu Kiệt đã nói vậy.. thì cứ kệ bác ấy đi. Miễn là tình cảm của em với Tiểu Kiệt chân thành là được, hai đứa luôn tin tưởng lẫn nhau là được, anh tin Tiểu Kiệt nó sẽ có đủ bản lĩnh, vấn đề ở đây là thời gian thôi…hiểu không..hãy cho mẹ của Tiểu Kiệt cảm thấy hối hận vì những gì đã nói với em..hãy chứng minh cho bác ấy thấy, tình cảm của hai đứa cũng giống như những dạng tình cảm khác ở trên đời..

- Nhưng anh hai…có điều…có điều…- Đinh Đinh ấp úng nói…

- Có điều gì hả bảo bối, có phải bác ấy còn nói điều gì khác nữa phải không?- An Tử Yến nghi ngờ hỏi..

- Dạ..không…chỉ là….Đinh Đinh tạm thời không muốn gặp Tiểu Kiệt một thời gian thôi, Đinh Đinh muốn có chút thời gian để suy nghĩ…vậy được không anh hai…- Cậu ngây ngốc hỏi..

- Được chứ..tất nhiên là được, bảo bối cứ làm theo những gì mà trái tim mách bảo..nếu trải qua một thời gian mà tình cảm vẫn không thay đổi thì hai đứa hãy cùng nhau cố gắng chứng minh cho bố mẹ của Tiểu Kiệt và cả những người có cái nhìn không thiện cảm về các em rằng giữa hai người con trai vẫn có tình cảm thực sự..dù bây giờ hai đứa còn nhỏ..nhưng sẽ bảo đảm đó không phải là sự bồng bột nhất thời…còn nếu như ngược lại..thì cả hai tốt nhất hãy buông tay và cho đối phương lối rẽ khác …hiểu chưa…hả bảo bối ngốc của anh – An Tử Yến trầm ấm nói…

- Dạ..Đinh Đinh hiểu rồi anh hai.. Anh hai đúng là anh hai của em mà..chuyện gì anh hai cũng biết hết, cũng giỏi hết..Đinh Đinh thương anh hai lắm anh hai ạ…”Moa” – Cậu nhóc cố gắng mỉm cười và khẽ thơm vào má ông anh một nụ hôn nhẹ nhàng..

Cậu muốn anh hai an tâm về cậu..Nhưng thực ra..cậu biết chuyện giữa cậu và Tiểu Kiệt có lẽ sẽ không thể tiếp tục được nữa. Bởi bà Tú Doanh đã nói rồi..nếu như cậu vẫn cố chấp mà theo đuổi tình cảm này..thì người bị liên lụy chính là anh hai của cậu..Một người anh đã chịu quá nhiều khổ đau, bất hạnh, tủi nhục để hi sinh tất cả cho cậu..

Thôi thì nếu như không có Tiểu Kiệt…cậu vẫn sẽ tìm được một người nào đó cũng sẽ yêu thương cậu…và có lẽ cậu cũng sẽ yêu thương họ..

Nhưng anh hai là duy nhất..không ai khác và không điều gì trên đời này có thể thay thế anh hai..

Những ngày tháng khổ đau này…sẽ có anh hai ở bên cạnh cậu..giúp cậu vơi đi những nỗi đau..giống như suốt mười lăm năm qua anh vẫn bên cạnh cậu..

…………

………………..

Trong khi đó, tại nhà của Tiểu Kiệt….

Có tiếng tranh luận gay gắt giữa bà Tú Doanh và cậu con trai lớn Khang Thái.. và nội dung tất nhiên là liên quan đên chuyện của Tiểu Kiệt và Đinh Đinh..

- …

- Con thật là, tại sao lại không nói cho mẹ biết…và tại sao lại không ngăn cản em con vậy, tại sao không khuyên răn nó..

- Mẹ..mẹ bảo con làm sao có thể nói cho mẹ biết khi mẹ phản ứng như thế này..Đây là chuyện tình cảm của Tiểu Kiệt, con không thể và không muốn ngăn cản.. mẹ bảo con phải khuyên nó như thế nào..chẳng lẽ lại bảo là em thích con trai là sai rồi, phải là thích con gái mới đúng..mẹ muốn con nói như vậy sao?

- Thì đúng là như vậy chứ còn sao nữa..không lẽ con nghĩ những gì em con đang làm là đúng sao? Mẹ không thể hình dung ra được sau này nó sẽ yêu và cưới một thằng con trai..chuyện này thật quá ghê tởm..mẹ không dám hình dung ra đâu..

- Mẹ! Con xin mẹ..nếu như mẹ đã biết chuyện rồi thì mẹ hãy cố gắng mà hiểu em con mẹ à, tình cảm này không phải là tự nó có thể điều khiển được.. nó sinh ra vốn đã vậy rồi thì làm sao hả mẹ..Mẹ cũng đừng nói điều này là ghê tởm bởi đã là tình cảm thì dù đó là tình cảm với ai nó cũng đáng được trân trọng mẹ à..

- Con có thôi đi không, đừng đem mấy cái lí lẽ hoang đường đó ra mà nói với mẹ..mẹ nói với con trước là để con khuyên răn em trai con, hai anh em lúc nào cũng ở bên nhau chắc chắn sẽ dễ nói chuyện hơn so với mẹ..mẹ không muốn con bị thằng An Tử Yến đó nó gieo vào đầu những điều vớ vẩn này đâu..Mẹ cũng đã cảnh cáo thằng nhóc Đinh Đinh rồi..mẹ đã nói với nó..nếu như nó vẫn cứ cứng đầu không chịu buông tha cho em con..mẹ sẽ hủy hoại anh hai nó, người mà nó yêu thương nhất trên đời này..- Tú Doanh gay gắt nói, âm vực rất lớn..bà giương đôi mắt nhìn vào đứa con trai..Khang Thái nghe những lời mẹ nói mà vô cùng sững sờ…một cảm giác căm phẫn bủa vây lấy anh…anh như chết lặng người không nói được gì..

Và cũng chính ngay tại thời điểm đó, có một người khác cũng đã nghe thấy những lời nói này…Tiểu Kiệt vừa bước chân vào nhà thì đã vô cùng bàng hoàng khi chính tai cậu nghe được một sự thật phũ phàng từ chính người mẹ của của mình..Bây giờ thì cậu đã hiểu…tại vì sao mà Đinh Đinh suốt mấy ngày liền đều tránh mặt cậu..hôm nay còn cố ý nói những lời nói khiến cậu đau lòng như muốn chết..hóa ra đều có nguyên nhân.. Vậy ra, Đinh Đinh đã vì cậu mà chịu ủy khuất đến như vậy mà vẫn một mực không nói cho cậu biết..chỉ đành chấp nhận chịu tổn thương một mình..tự động biến mình thành một đứa phản bội…giờ thì cậu đã hiểu..cậu đã hoàn toàn hiểu rồi…

Chỉ nghĩ đến đó thôi mà cậu đã thấy giận mẹ cậu vô cùng..tại sao mẹ cậu lại nhẫn tâm làm điều đó với một đứa nhóc như Đinh Đinh chứ..

- Mẹ…những lời mẹ nói là thật sao? 

Giọng nói của Tiểu Kiệt âm vực có phần hơi lớn làm giật mình cả hai con người đang tranh luận gay gắt ở phía bên trong phòng khách..

- Tiểu Kiệt…con về rồi..

- Tiểu Kiệt em về rồi..

Hai người đồng thanh nói…

- Đúng là con đã về..con về thật đúng lúc…thế nên con mới biết mẹ của con đã làm ra những chuyện gì..con thật không dám tin..- Tiểu Kiệt vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy, nỗi thất vọng hằn rõ trên gương mặt điển trai của cậu..

- Tiểu Kiệt….mẹ…mẹ..cũng là vì tốt cho con thôi….là vì mẹ nghĩ cho con…

- Mẹ đừng nói là vì con…mẹ là vì bản thân mẹ..vì sự định kiến trong mẹ…-Tiểu Kiệt lớn giọng..

- Tiểu Kiệt em không được lên giọng với mẹ như vậy…- Khang Thái mắng em…

- Anh hai..em xin lỗi, hôm nay em không thể nghe lời anh hai được.. Đây là chuyện giưã em và mẹ..em muốn tự mình sẽ giải quyết, sau đó anh hai muốn phạt em vì tội hỗn láo như thế nào thì tùy ở anh hai..nhưng bây giờ trước tiên hãy cho em làm rõ mọi chuyện với mẹ đã- Tiểu Kiệt hướng mắt sang chỗ Khang Thái, giọng vẫn rất kiên trì khẩn cầu nói.. 

Nghe những lời đứa em nói như vậy, anh cũng không thể nói thêm một lời nào nữa.. Dù sao, Tiểu Kiệt trước giờ vẫn luôn là một đứa mạnh mẽ và cá tính..nếu đã là chuyện nó muốn làm thì không ai có thể ngăn cản.. 

Anh chỉ khẽ lắc đầu nhẹ một cái..rồi nặng nề ngồi xuống chỗ chiếc ghế sofa..

- Tiểu Kiệt à, mẹ biết..là con đang giận mẹ vì những gì mẹ nói với bạn con.Nhưng mong con hãy hiểu cho mẹ..mẹ là mẹ của con..mẹ phải bảo vệ con, mẹ không muốn con đi sai đường.

- Mẹ đừng đưa ra lý do đó, nếu mẹ thực sự muốn bảo vệ con thì mẹ phải nên hiểu con, mẹ phải hiểu rằng con trai của mẹ không giống những đứa con trai khác về nhu cầu tình cảm. Nhưng như thế không có nghĩa là mẹ có quyền được nói những điều đó là ghê tởm. Và Đinh Đinh, cậu ấy có lỗi gì mà mẹ lại nói với cậu ấy điều đó. Tại sao lại đem sự an bình của người cậu ấy yêu thương ra để ép buộc cậu ấy. Đối với một đứa trẻ mẹ không thấy mẹ làm như vậy là nhẫn tâm sao?

- Tiểu Kiệt…tại sao con có thể nói mẹ nhẫn tâm, mẹ là một người mẹ, mẹ có sự ích kỉ của mẹ..mẹ không cần biết đến cảm nhận của ai khác cả, mẹ chỉ cần con trai mẹ được trọn vẹn thôi, mẹ chỉ cần như thế..mẹ không thể chấp nhận được chuyện con thích thằng nhóc Đinh Đinh đó được…mẹ cầu xin con đừng cứng đầu nữa, nếu như bố con mà biết được chuyện này nhất định ông ấy sẽ đánh chết con..mẹ không thể chịu đựng được điều đó đâu..nên con…

- Mẹ thôi đi, con không muốn nghe mẹ nói nữa, mẹ bảo mẹ có sự ích kỉ của mẹ sao..vì sự ích kỉ đó mà mẹ nhẫn tâm chà đạp lên một đứa bé ngay từ nhỏ đã thiếu vắng đi tình thương của mẹ như Đinh Đinh..mẹ, con thật không thể hình dung ra, mẹ của con là một người như thế..cho dù mẹ có nói gì thì mẹ cũng không thay đổi được chuyện con thích Đinh Đinh đâu…

- MÀY VỪA NÓI CÁI GÌ VẬY HẢ TIỂU KIỆT – Một tiếng quát với âm vực cực lớn cất lên khiến cho cả ba mẹ con Tiểu Kiệt đều giật mình, cả ba người đều quay ra thì nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Khang Vinh…

Ông vừa mới trở về nhà, khi bước chân vào cổng thì đã nghe tiếng của Tiểu Kiệt…..

Tiểu Kiệt nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của bố, trong lòng cậu bắt đầu dấy lên nỗi sợ hãi…

Ông xăm xăm bước đến chỗ Tiểu Kiệt đang đứng…Nhìn thấy cảnh tượng đó, sợ bố sẽ ra tay đánh Tiểu Kiệt nên Khang Thái nhanh chóng bước đến chỗ Tiểu Kiệt, đẩy cậu ra sau lưng. Bà Tú Doanh thì nắm lấy bàn tay đứa con kéo nó qua một bên..

- Mày vừa nói gì mày nói lại bố nghe xem, mày nói mày thích thằng nhóc Đinh Đinh hả?

- Bố..không có đâu, bố nghe lầm rồi..Tiểu Kiệt không phải là có ý đâu mà bố - Khang Thái cất tiếng giải vây cho em, dù trong lòng anh cũng đang rất hồi hộp..

- Khang Thái, con đừng có bao che cho nó, lúc nãy là chính tai bố nghe nó lớn tiếng nói với mẹ con như thế..- Khang Vinh gạt phăng lời nói của Khang Thái rồi ánh mắt của ông lại hướng đến chỗ Tiểu Kiệt gằng giọng – Mày bước lên đằng trước cho bố, mày nói lại cho bố nghe những gì mày vừa nói với mẹ mau lên..

Tiểu Kiệt dù đang rất sợ nhưng cậu vẫn muốn giữ quan điểm của mình nên cậu cất chân toan định bước đến trước mặt bố mình, nhưng bà Tú Doanh đã nhanh chóng kéo cậu lại. Bởi bà biết nếu bây giờ mà Tiểu Kiệt bước lên và nói lại những điều vừa rồi, Khang Vinh sẽ không tha cho cậu..

Tú Doanh bước lên phía chỗ chồng, đẩy Khang Thái về phía sau..rồi bà đưa tay vuốt vuốt chỗ ngực chồng..

- Mình à, anh bớt giận đi. Đừng giận giữ thế các con chúng nó sợ.. Chuyện vừa nãy mình nghe chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, thực ra không có chuyện thằng Tiểu Kiệt nhà mình nó thích thằng nhóc Đinh Đinh kia đâu, em sinh ra nó, em phải hiểu con trai em chứ..nếu có chuyện thích thật thì chẳng qua là do thằng nhóc Đinh Đinh kia quyến rũ nó thôi chứ không phải con mình nó như vậy đâu mình à..

Nghe thấy những lời vợ mình nói, Khang Vinh bấy giờ mới dịu dần cơn giận.

- Lời mình nói là thật sao, mình không gạt anh đấy chứ?

- Là thật mà, chẳng lẽ mình không tin em …

Còn Khang Thái bấy giờ mặc dù biết mẹ nói như thế là để bảo vệ em trai mình thoát khỏi cơn thịnh nộ của bố nhưng anh quả thực không thể nào đồng tình với những gì mà mẹ anh nói về Đinh Đinh như vậy..bởi từ đầu chí cuối người chủ động hơn trong chuyện này chính là Tiểu Kiệt em trai anh..nhưng ngay lúc này..anh không thể lên tiếng mà bảo vệ Đinh Đinh được..bởi nếu thế anh sẽ gây tổn hại đến em trai mình..

- Thôi được rồi, hôm nay bố tin những lời mẹ của con, con nên nhớ dù là thằng nhóc đó nó quyến rũ con, con cũng không được động lòng, con tránh xa nó ra đi. Bố tưởng nó là một đứa con trai bình thường thì con có thể làm bạn với nó..nhưng nó lại là một đứa bệnh hoạn như vậy thì nên dừng lại đi..con thừa biết bố không bao giờ chấp nhận những hạng người như nó..- Ông Khang Vinh hướng mắt vào Tiểu Kiệt cất lời đay nghiến Đinh Đinh. 

Khang Thái nghe thấy mà vô cùng cảm thấy áy náy và có lỗi với Đinh Đinh vô cùng

Riêng về Tiểu Kiệt nãy giờ đã cố gắng kìm chế đến mức tối đa nỗi bức xúc trong lòng, nhưng cho đến khi cậu nghe thấy bố dùng hai từ bệnh hoạn để nói về Đinh Đinh thì cậu không thể kìm được nữa.. Cậu giương đôi mắt ươn ướt đầy giận giữ nhìn bố cậu và nói lớn:

- Bố không được nói Đinh Đinh bệnh hoạn, cậu ấy không có lỗi, nếu thực sự là người bệnh hoạn thì người đó là con. Bởi vì chính con mới là người tỏ tình với Đinh Đinh, là con quyến rũ Đinh Đinh, phải là con thích Đinh Đinh đấy..những gì bố nghe con nói đều là thật cả..mẹ với anh hai chỉ là nói dối bố để bảo vệ con thôi..

Khang Thái và bà Tú Doanh nghe những gì mà Tiểu Kiệt nói thì vô cùng hốt hoảng..chẳng lẽ cậu nhóc mất trí rồi sao, cậu hình như không ý thức được nữa trước mắt cậu là ai..và những gì cậu vừa nói..

Những lời Tiểu Kiệt nói như một mồi lửa châm vào nỗi giận vừa mới dịu đi của ông Khang Vinh..ông giương đôi mắt đầy tức khí nhìn cậu..quát lớn..

- MÀY..THẰNG CON MẤT DẠY, HÔM NAY NHẤT ĐỊNH BỐ SẼ ĐÁNH CHO MÀY CHẾT – Nói rồi, ông chạy đến cầm lấy cây gỗ to bằng hai ngón tay đang dựng ở góc nhà ông giơ thật cao rồi hướng vào chỗ Tiểu Kiệt đang đứng..cậu nhìn thấy bố sắp dùng cây gỗ ấy đánh vào mình nhưng cũng chẳng thèm chạy tránh đi mà vẫn cứ chôn chân một chỗ..

- “ BỐP”- Bố dừng tay lại, đừng đánh Tiểu Kiệt mà bố..- Thì ra chính lúc đó Khang Thái đã đưa cánh tay của anh ra cản cú đánh của Khang Vinh vào người Tiểu Kiệt, anh tất nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra được, bởi với tư cách là anh, anh không thể giương mắt nhìn bố mình đánh em trai chỉ bởi vì cậu nhóc có một nhu cầu tình cảm đặc biệt, và hơn nữa nếu như vậy thì khoảng cách của Tiểu Kiệt với bố mình sẽ càng ngày càng lớn và khó có thể mà thu hẹp lại..cánh tay của Khang Thái bị đánh một cái rất mạnh đã bắt đầu chảy máu…

- Khang Thái, tay con chảy máu rồi, đưa mẹ xem có sao không con?

- Anh hai…

- Anh đó, lúc nào cũng muốn đánh các con, anh xem đi, tay của Khang Thái chảy máu rồi kìa..

- Mẹ..con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng quá, cũng đừng trách bố..chỉ là chút máu thôi mà…- Khang Thái nói lời trấn an mẹ..nhưng gương mặt anh cũng đang tái đi vì mất mấu..

Ông Khang Vinh bấy giờ mới hạ bớt cơn giận rồi ông thả luôn thanh gỗ xuống đất..

Tiểu Kiệt nhìn thấy anh hai vì đỡ đòn cho mình mà tay bị chảy máu..cậu cảm thấy vừa xót xa cho anh, nhưng lại càng thấy giận bố nhiều hơn..

- Bố thực sự là một ông bố quá bảo thủ..bố định đánh con sao, bố thấy rồi đó, bố đã làm anh hai chảy máu rồi kìa..bố hài lòng chưa. Nhưng con cho bố biết, hôm nay dù bố có đánh chết con, thì vĩnh viễn cũng không thay đổi được tình cảm của con đâu..điều này không phải là điều có thể thay đổi được..

- Tiểu Kiệt..em có im đi không, đừng nói nữa..- Khang Thái cất tiếng mắng đứa em.dù tay anh đang rất đau..

- Anh hai, em xin lỗi, vì em mà anh hai bị thương. Nhưng em nhất định phải nói cho bố hiểu..-Cậu ngước mắt nhìn anh trai rồi lại hướng mái đầu sang phía Khang Vinh rồi lại nói:

- Nếu bố không chịu thay đổi những suy nghĩ bảo thủ của bố thì bố sẽ mãi mãi không có được con đâu..con nói thật đó..đừng để con phải cảm thấy ân hận khi nhận lại bố…

- “BỐP” – ĐỒ THẰNG CON BẤT HIẾU, dám mở miệng nói với bố những lời như vậy sao hả??- Khang Vinh giáng một cú tát thật mạnh vào bờ má của Tiểu Kiệt, cú tát mạnh đến nỗi khóe môi cậu chảy ra một dòng máu..chỗ má bị đánh in hằn rõ năm ngón tay…

Tiểu Kiệt bị tát, không khóc..trái lại cậu lại giương đôi mắt đầy giận giữ nhìn Khang Vinh..

- Cuối cùng bố cũng đã đánh con..bố đã đánh con rồi đó..bố đánh con chỉ là vì con thích con trai sao? Được rồi..con sẽ nhớ mãi cái tát ngày hôm nay..con…con …hận bố…- Tiểu Kiệt nói rồi chạy một mạch ra khỏi nhà..,bất chấp cả lời gọi của bà Tú Doanh và Khang Thái

Ông Khang Vinh biết mình đã hơi nặng tay với đứa con nên cảm thấy rất ân hận, ông đưa bàn tay đã tát Tiểu Kiệt lên nhìn nó chằm chằm..

Thế nhưng chỉ vài phút sau..từ phía ngoài đường Khang gia, một tiếng “Kít” nghe rất chói tai vang lên..rồi sau đó là tiếng rơi của một cái gì đó..hình như vừa bị một chiếc xe con va phải…

- Có người bị tai nạn rồi, có người bị tai nạn rồi…hình như là một cậu bé…- Từ phía ngoài cổng vọng vào tiếng nói của một người đàn ông giữa đám đông hiếu kì..

Chỉ mới nghe đến đó, là cả ba con người trong phía căn nhà chạy ào ra….

Và họ nhìn thấy, Tiểu Kiệt đang nằm đó…trên trán cậu đầy máu…

Bà Tú Doanh nhìn thấy cảnh tượng đó thì chợt ngất xỉu..

Khang Vinh nhanh chóng chạy đến ôm lấy đứa con..

Khang Thái thì hoảng hồn tay cầm điện thoại bấm số xe cấp cứu mà vừa bấm vừa run…

Mười phút sau…

Xe cấp cứu đến….
Bình Luận (0)
Comment