Bảo Bối Con Là Ai

Chương 52

Đêm hôm đó đón Thiên Thiên trở về, Lăng Húc hỏi nó: “Bánh ngọt nhà Quan An Dung ăn ngon không?”

Lúc ấy đang là thời gian Thiên Thiên xem phim hoạt hình, nó ngại Lăng Húc chắn nó, nghiêng đầu tránh Lăng Húc nhìn chằm chằm TV, miệng đáp: “Không thể ăn.”

Lăng Húc nói: “Có phải không ngon bằng ba làm không?”

Thiên Thiên trăm vội bớt thời giờ gật gật đầu.

Lăng Húc thỏa mãn vuốt đầu của nó: “Thiên Thiên thật ngoan.”

Lúc đi ngủ, Lăng Húc đem tấm ảnh trong phòng của mình đặt trên tủ đầu giường của Lăng Dịch.

Lăng Dịch mang kính mắt, thực chuyên tâm mà nhìn máy tính của mình, lúc đầu Lăng Húc cho rằng anh đang lên mạng xem tin tức, kết quả để sát vào mới phát hiện anh đang chơi game.

“Chơi game gì vậy?” Lăng Húc hỏi.

Lăng Dịch nâng mắt nhìn cậu, lại rũ mắt xuống.

Lăng Húc có chút bất mãn thái độ của anh, đứng ở bên giường nâng chân lên đạp ở trên màn hình máy tính.

Cuối cùng Lăng Dịch bị dời đi lực chú ý, anh vươn tay nắm chặt chân Lăng Húc.

Lăng Húc muốn rút chân về, kết quả phát hiện bị Lăng Dịch nắm chặt.

Lăng Dịch nắm chân của cậu, dùng ngón tay nhẹ nhàng cong lòng bàn chân của cậu một chút.

Lăng Húc lập tức xù lông, cậu dùng lực muốn rút chân về, kết quả một chân đứng trên mặt đất không vững, sôi nổi hô: “Buông.”

Bên miệng Lăng Dịch treo một nụ cười nhạt, tiếp tục dùng ngón tay cong lòng bàn chân của cậu.

Lăng Húc nhịn không được cười ha hả, vừa cười vừa muốn rút chân về, nhưng không biết vì sao sức của Lăng Dịch lại lớn như vậy, cuối cùng cậu đứng không vững ngã chổng vó lên giường, còn giãy dụa nói: “Đừng cong nữa, thật nhột!”

Nhìn Lăng Húc cười đến chảy nước mắt, lúc này Lăng Dịch mới dừng tay, đổi thành nắm chặt cổ chân của cậu, dùng sức kéo cậu đến bên cạnh mình.

Lăng Húc nằm ở trên giường, há to mồm thở dốc, giơ tay lên lau nước mắt: “Muốn chết.”

“Dễ chết như vậy?” Lăng Dịch hỏi cậu.

Lăng Húc lại dùng sức một lần nữa, vẫn không thể rút chân ra khỏi tay Lăng Dịch, vì thế cậu buông tha, rõ ràng chống người đứng dậy, vượt qua thân thể Lăng Dịch, ngồi ở trên người anh.

Lúc này Lăng Dịch mới buông chân cậu, đổi thành đỡ lấy thắt lưng cậu.

Ngồi đối mặt với Lăng Dịch, Lăng Húc đột nhiên thẹn thùng, cậu cúi đầu hô một tiếng: “Anh—— ”

Lăng Dịch hỏi cậu: “Có chuyện muốn nói với anh?”

Thật ra Lăng Húc không biết muốn nói gì, chỉ thích gọi như vậy thôi, như thiếu niên làm nũng, tùy thời tùy chỗ đều muốn đối phương chú ý mình.

Thì ra thích một người là loại cảm giác này, đại khái từ thật lâu trước kia cậu đã thích Lăng Dịch đi?

Khi đó Lăng Dịch đi game, cậu muốn Lăng Dịch mang theo cậu chơi, Lăng Dịch ra khỏi cửa với bạn, cậu cũng muốn đi theo. Nếu lực chú ý của Lăng Dịch đặt ở trên người cậu, cậu sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Lăng Dịch giơ tay lên vuốt tai trái của cậu: “Không có gì nói thì thôi.” Sau đó để cậu cúi đầu, hôn lên bờ môi của cậu.

Lăng Húc vươn tay tháo mắt kính của Lăng Dịch xuống, một bàn tay đã duỗi dọc theo áo ngủ của Lăng Dịch đi vào.

Lúc nụ hôn của Lăng Dịch rơi xuống cổ của cậu thì cậu đột nhiên nói: “Chúng ta có tính là hàng đêm sênh ca không?”

Lăng Dịch còn rút ra thời gian rảnh trả lời cậu: “Cái gì gọi là sênh ca, giải thích một chút?”

Lăng Húc nói: “Đây là so sánh, anh cho là em không hiểu?”

Ngón tay Lăng Dịch đã đụng chạm đến giữa hai chân Lăng Húc, anh nói: “Vậy đợi lát nữa em nhịn đừng phát ra âm thanh.”

Lăng Húc: “Em có thể dùng mũi hừ hừ.”

Lăng Dịch cười, ngậm yết hầu của cậu nhẹ nhàng hút một chút: “Hừ đi.”

Bọn họ đương nhiên không thật sự hàng đêm sênh ca.

Nhưng thật ra Lăng Húc có thể cảm giác được, dục vọng của Lăng Dịch đối với cậu dường như là không có tiết chế gì. Như vì sao cậu dám xác định Lăng Dịch thích cậu, từ nhỏ đến lớn, dù thích cái gì Lăng Dịch sẽ không viết trên mặt, cũng sẽ không chủ động yêu cầu.

Ví dụ như anh đào, anh thực thích ăn nhưng sẽ không yêu cầu mẹ Lăng Húc mua cho anh, nhưng một khi mua về anh lại có thể ăn luôn một cân.

Bây giờ thái độ của anh đối với Lăng Húc cũng như vậy, anh rất ít khi chủ động đòi lấy cái gì, nhưng chỉ cần Lăng Húc mở đầu, anh khát cầu sẽ bị Lăng Húc phát hiện.

Có đôi khi ở trên giường, Lăng Húc cảm thấy Lăng Dịch giống như muốn nuốt cậu vào bụng luôn, tràn ngập chiếm hữu dục. Tổng kết lại, tính cách này đại khái chính là muộn tao!

Có chút e lệ, nhưng cũng có chút vui vẻ.

Buổi sáng một ngày, Lăng Húc làm bánh cupcake, dùng socola trắng vẽ lên lớp ca-cao bên ngoài một cái đầu heo đáng yêu.

Vừa khéo khi đó bà chủ ở, cảm thấy rất đáng yêu, để Lăng Húc vẽ hết lên lô bánh cupcake ngày đó.

Kết quả không ngờ ngày đó trong tất cả bánh ngọt loại nhỏ, cupcake được bán hết trước tiên. Khách mua đều là những cô gái trẻ tuổi, không ngoại lệ biểu đạt thực đáng yêu, rất thích.

Bà chủ nói với Lăng Húc: “Về sau bánh ngọt có thể phát huy sức tưởng tượng, làm cho đáng yêu một chút, hấp dẫn khách hàng.”

Lăng Húc như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

Buổi tối lên lớp, cậu chỉnh di động thành chế độ tĩnh âm.

Sau này lúc bắt đầu thao tác thực hành, lấy điện thoại ra nhìn thấy có hai cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Hình Dĩnh Nhàn gọi tới.

Hình Dĩnh Nhàn gần đây không dám gọi điện thoại cho cậu, có vẻ sợ bị gọi đi làm xét nghiệm ADN. Đột nhiên gọi điện thoại lại đây, còn liên tiếp gọi hai cuộc, không biết là vì sao.

Do dự một chút, Lăng Húc gọi lại.

Kết quả người nghe không phải là Hình Dĩnh Nhàn mà là giọng của một người đàn ông, hắn nói: “Lăng Húc, tôi lại đây, cậu ở nơi nào, có rảnh gặp mặt không?”

Lăng Húc không biết làm thế nào, vừa nghe được giọng nói này liền lập tức khẩn trương lên: “Cậu là Hình Dĩnh Phong?”

Người đàn ông kia đáp: “Tôi là Hình Dĩnh Phong.”

Lăng Húc chần chờ không nói gì.

Hình Dĩnh Phong hỏi lần thứ hai: “Có rảnh không? Chúng ta hẹn gặp mặt?”

Ngón tay Lăng Húc vô ý thức nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Ban ngày tôi phải đi làm, buổi tối còn lên lớp, khả năng phải chờ tới cuối tuần mới rảnh, hay là đến lúc đó tôi điện thoại cho cậu?”

Hình Dĩnh Phong do dự một chút, hỏi: “Lúc đi làm có thể nói vài câu không?”

Lăng Húc vốn muốn kéo thời gian, hy vọng có thể gặp Hình Dĩnh Phong càng trễ càng tốt. Nếu là trước kia, cậu khẳng định ước gì Hình Dĩnh Phong có thể lập tức nói cho cậu biết mọi chuyện, nhưng bây giờ đang sống thực hạnh phúc, những gì đã quên đi lại biến thành có chút đáng sợ.

Nếu, cậu nghĩ chính là nếu, quá khứ cậu thật sự có yêu một cô gái, hơn nữa còn cùng cô sinh Thiên Thiên, vậy thì bây giờ phải đối mặt như thế nào?

Nhưng Hình Dĩnh Phong lại không biết ý tưởng đó của cậu mà là vội vã muốn gặp cậu một lần.

Lăng Húc đi làm trừ buổi sáng cùng buổi chiều có một thời gian tương đối vội, thời gian khác thật ra còn rất tự do, Hình Dĩnh Phong tự mình đến tìm cậu, cậu thật sự không nghĩ ra lý do cự tuyệt.

Vì thế cuối cùng nói: “Được, ngày mai cậu lại đây đi.”

Cậu để lại địa chỉ cho Hình Dĩnh Phong, sau đó tâm tình phức tạp mà cúp điện thoại.

Hình Dĩnh Phong rốt cuộc là người nào, biết những gì, đáng tiếc bây giờ trong đầu cậu không có một chút manh mối gì.

Nhưng những nghi hoặc đó thực nhanh liền được giải đáp, buổi sáng ngày hôm sau cậu vừa mới bỏ một lô bánh mì nhỏ vào lò nướng đặt xong nhiệt độ và thời gian liền nghe được cô bé thu ngân bên ngoài lớn tiếng gọi cậu: “Anh Lăng, có người tìm anh!”

Lăng Húc tháo cái bao tay xuống đi ra phía ngoài, nhìn thấy một người đàn ông đứng trước quầy thu ngân đang xem quầy triển lãm.

Vóc người Hình Dĩnh Phong rất cao, hai chân dài, mặc một cái quần dài màu tối, dưới lòng bàn chân mang một đôi giày quân đội, bên trong áo khoác là áo màu đen, trên cổ mang một cái vòng. Tóc hắn cắt rất ngắn, làn da là màu lúa mạch khỏe mạnh, ngũ quan thâm thúy, mũi cao thẳng.

Lăng Húc dừng bước chân, cậu nhớ rõ Hình Dĩnh Nhàn từng nói cậu và Hình Dĩnh Phong quen biết nhau lúc tham gia quân ngũ, nhưng cậu không ngờ Hình Dĩnh Phong bây giờ nhìn có vẻ vẫn là quân nhân.

“Hình Dĩnh Phong?” Cậu có chút không xác định hỏi han.

Hình Dĩnh Phong xoay đầu lại nhìn cậu, không đặc biệt nhiệt tình, chỉ nói: “Lăng Húc, đã lâu không gặp, Thiên Thiên có khỏe không?”

Lăng Húc không trả lời, cậu vươn tay vỗ bột mì dính trên đỉnh đầu một chút, nói: “Cậu chờ tôi một chút.”

Trở về lên tiếng chào hỏi với hai thợ làm bánh khác, Lăng Húc chỉnh lý bản thân sạch sẽ một ít, đi ra nói với Hình Dĩnh Phong: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi.”

“Không cần, ” không ngờ Hình Dĩnh Phong trực tiếp từ chối cậu.

Lăng Húc hơi sửng sốt, cậu không biết nên đối phó người xa lạ này thế nào.

Hình Dĩnh Phong lại đánh giá cậu một phút, mỉm cười: “Nhiều năm như vậy vẫn không đổi, nhìn không khác gì năm mới hai mươi đó.”

Trong lòng Lăng Húc có chút phát điên, bởi vì trước đó ngay cả Hình Dĩnh Phong là ai cậu cũng không biết.

Hình Dĩnh Phong nói với cậu: “Đi ra ngoài đứng trong chốc lát đi.”

Lăng Húc vội vàng đáp: “A, được.” Vẫn tốt hơn ở bên trong bị cô bé thu ngân nghe từ đầu tới cuối.

Hai người đứng ở cửa tiệm bánh ngọt, nữ sinh lui tới bất giác đều sẽ liếc về phía họ một cái, đương nhiên, Hình Dĩnh Phong mặc quần tối màu để lộ dây lưng màu đen càng bắt mắt hơn Lăng Húc một ít.

Hình Dĩnh Phong đưa cho cậu một điếu thuốc, giúp cậu châm mới nói: “Tôi nghe Tiểu Nhàn nói cậu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

Đối với người biết chi tiết của mình, Lăng Húc không giấu diếm: “Tôi mất đi một đoạn ký ức, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện tham gia quân ngũ.”

Cậu vừa nói vừa chú ý quan sát biểu cảm của Hình Dĩnh Phong, cậu nhìn thấy Hình Dĩnh Phong hơi hơi nhăn chặt mày, sau đó nghe được đối phương hỏi: “Nghe nói Thiên Thiên sinh ra cậu cũng không nhớ?”

Lăng Húc đáp: “Ừ.” Tuy rằng cậu nói thật nhưng bởi vì chuyện Hình Dĩnh Nhàn trước đó khiến cậu cảnh giác hơn một ít, nhắc nhở chính mình không nên dễ dàng tin tưởng người đàn ông trước mặt.

Hình Dĩnh Phong đứng thực thẳng, hắn nhìn về phương xa, ngậm điếu thuốc chậm rãi nói một câu: “Không nhớ rõ à…”

Lăng Húc hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: “Cậu có biết mẹ Thiên Thiên là ai không?”

Hình Dĩnh Phong nghe vậy, quay đầu nhìn về phía cậu, “Tôi nhìn Thiên Thiên sinh ra.”

Lăng Húc ngẩn người, cậu nghĩ đừng nói là Hình Dĩnh Nhàn thật đi? Vì thế cũng hỏi nghi vấn này ra khỏi miệng: “Không phải là em của cậu chứ?”

Hình Dĩnh Phong cười một tiếng, “Không phải cô ấy, cậu đừng khẩn trương.”

“Đó là ai?” Lăng Húc hỏi thật cẩn thận.

Hình Dĩnh Phong lại không trả lời, hắn nhìn phương xa, trong lòng không biết suy nghĩ thứ gì, mày hơi hơi nhíu lại, lại không có nhiều biểu cảm.

Lăng Húc không quen thuộc với hắn nên ngại liên tiếp truy vấn.

Qua đã lâu, Hình Dĩnh Phong mới lên tiếng: “Không nhớ rõ thì thôi, các người không có khả năng gặp lại, cậu mang theo Thiên Thiên sống cho tốt, tìm một cô gái mình thích rồi kết hôn.”

Lăng Húc không ngờ hắn sẽ như vậy nói, nghĩ ý trong lời hắn nói, không xác định hỏi một câu: “Người —— không còn sao?”

Hình Dĩnh Phong không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Nhưng theo Lăng Húc thì đó lại là chấp nhận.

Đột nhiên cảm thấy thở ra một hơi, có lẽ như vậy không quá tốt, nhưng nếu mẹ Thiên Thiên đã qua đời, đối với Lăng Húc hiện nay mà nói đúng là làm cậu thả lỏng một ít, ít nhất cậu vĩnh viễn không cần đối mặt với trường hợp làm cậu khó xử trong tưởng tượng.

Cũng sẽ không có một ngày có người đột nhiên xuất hiện mang Thiên Thiên đi.

Hình Dĩnh Phong vẫn trầm mặc, hai mắt sâu thẳm vẫn luôn nhìn về phía xa xa.

Lăng Húc trầm tĩnh lại, nhìn kỹ hắn trong chốc lát, hỏi: “Cậu còn tham gia quân ngũ sao?”

Hình Dĩnh Phong nghiêng đầu nhìn cậu, lộ ra một chút tươi cười, “Đúng vậy, còn tham gia quân ngũ, luyến tiếc xuất ngũ.”

Lăng Húc rất ngạc nhiên, hỏi: “Quan quân?”

Hình Dĩnh Phong vỗ bờ vai của cậu một chút, “Vốn chúng ta có thể trở thành chiến hữu sóng vai chiến đấu.”

Lăng Húc cảm thấy hắn nói chuyện không rõ ràng rất chán ghét, cần phải để người truy vấn: “Vì sao tôi xuất ngũ?”

Hình Dĩnh Phong nói: “Bởi vì con trai cậu.”

Lăng Húc đột nhiên cảm thấy tò mò, cậu còn muốn hỏi nhưng Hình Dĩnh Phong lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói với cậu: “Tôi còn có chút việc, đi trước.”

“Phải đi rồi sao?” lúc đầu Lăng Húc không muốn gặp hắn, bây giờ trầm tĩnh lại, lại không ngờ hắn phải đi nhanh như vậy.

Hình Dĩnh Phong nói: “Tôi có một tháng ngày nghỉ, nếu có cơ hội thì gặp lại một lần đi, tôi chỉ muốn xem cậu và Thiên Thiên có sống tốt hay không mà thôi.”

Lăng Húc vội vàng đáp: “Là rất tốt, nhưng chuyện đã qua bây giờ tôi cũng rất muốn biết.”

Hình Dĩnh Phong nhún nhún vai, “Có biết hay không cũng đã là chuyện quá khứ, không có biện pháp thay đổi cái gì, ít nhất bây giờ cậu thoải mái vui vẻ hơn lúc đó không phải sao?”

Lăng Húc còn muốn nói.

Hình Dĩnh Phong khép ngón trỏ cùng ngón giữa lại chạm nhẹ lên bên phải trán, “Bai, anh em.” Nói xong liền xoay người nhảy qua lan can, thừa dịp không có xe liền chạy tới phố đối diện, kéo ra cửa một chiếc xe dừng ven đường ngồi vào.

Hắn vừa lên xe, lái xe ngồi ở ghế điều khiển liền khỏi động ô tô rời khỏi.
Bình Luận (0)
Comment