Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 192

Edit: TinhMac

Beta: minhhy299

Mục Thiên Dương đi qua, kề sát thân thể cô, vươn tay vân vê nặn mông cô. Cô hoảng sợ, kháng cự lại nói: “Thiên Tuyết đang đợi chúng ta...”

Hắn cúi thấp đầu ngậm lấy tai cô, ái muội hôn. Nghe cô phát ra âm thanh rên rỉ, hắn đột nhiên buông cô ra, cười nói: “Đùa em thôi”

“Anh-----” Uyển Tình bực tức, mạnh mẽ vứt cái lược trên tay qua đó.

Pa, chiếc lược ném tại trên ngực hắn, lại rơi trên mặt đất.

Cô hoảng sợ: “Tôi tôi tôi...” Sợ hãi nói không ra lời.

Hắn chăm chú nhìn chiếc lược, không vui không buồn xoay người, đi mặc quần áo.

Uyển Tình thở phào một hơi, Vội vàng nhặt chiếc lược.

Mục Thiên Dương mặc xong quần áo, tiện tay nắm lấy tóc. Uyển Tình nhìn, hắn nên có hình dáng như vậy, giống một thanh niên tỏa sáng yêu vận động.

Ra khỏi phòng, Mục Thiên Dương gõ cửa phòng sát vách. Cửa mở, Thiên Tuyết đang cầm điện thoại chạy ra ngoài, sau lưng đang đeo một chiếc cặp đeo quai, Cô nhìn thấy Mục Thiên Dương hoảng sợ than: “Không tồi, nhìn trẻ ra 10 tuổi!”.

Mục Thiên Dương quẳng cho cô một cái trợn mắt, đi về phía cầu thang máy.

Đại học C chiếm một vùng đất mênh mông, lúc bọn họ đi, đúng lúc tiết học cuối cùng buổi chiều kết thúc, ngoài các phòng học không có người, trong và ngoài trường khắp nơi đều là người. Bên ngoài trường học, nơi bình thường có thể ăn đồ ăn đều không có chỗ trống. Mục Thiên Dương hỏi hai người: “ Đói không?”

Thiên Tuyết lắc đầu: “Quán trà sữa đó rất đông người, nhất định rất ngon”. Nói xong mắt nóng lòng trông mong hắn.

Lông mày hắn co rút: “Tự mình đi!”.

“Uyển Tình cậu uống gì?”

“Tùy tiện”.

“Ai ya, tự mình đi xem!” Thiên Tuyết dắt cô đi vào.

Cầm lấy menu xem, gọi Thạch thảo mộc, liền có hai phần thạch thảo mộc, mới có 3 tệ một cốc. Uống, oa, hảo mĩ vị, quá đáng đồng tiền

Sau đó, ba người vào trường học trước, rất tùy ý đi dạo, đi được nừa giờ, Thiên Tuyết nói: “Trường học này quá lớn....”

“Lên đại học đều phải chuẩn bị xe đạp”. Mục Thiên Dương nói.

Thiên Tuyết gật đầu, hỏi hắn: “Còn phải chuẩn bị cái gì?”

Mục Thiên Dương nghĩ chút, nhìn thấy trên đường học sinh lấy nước sôi quay lại, cười: “Bình đựng nước sôi”.

Thiên Tuyết nhìn, dừng vài giây nói: “Đồ vật đó dài thật khác thường”.

Mục Thiên Dương không chịu được phủi đầu cô một cái, sau đó ba người đến nhà ăn. Từ nhà ăn số 1 đến nhà ăn số 6, Thiên Tuyết cảm thấy đói rồi, muốn đi ăn cơm. Từ cửa sổ số 1 đến cửa sổ số 1 cuối cùng, cuối cùng cũng không biết gọi cái gì, cứ mua ba món bánh rán.

Mục Thiên Dương không muốn, Uyển Tình ăn một cái rồi, còn hai cái cô ăn rồi, nói: “Không tồi, Em quyết định trường học này”.

Sau đó, ba người vẫn cứ đi xem vài trường học khác. Thiên Tuyết cũng lười xem trường học khác, trực tiếp vào nhà ăn, mua thức ăn. Phát hiện cơm rau đều chuẩn bị tốt để ăn, còn có vài bánh rán đó, liền kiên quyết quyết tâm muốn đi đại học C của cô. Sau đó thật sự đến đại học C rồi, cô phát hiện... Thật ra thức ăn của đại học C cũng không thật sự ngon, nhưng sau khi ăn xong một trận, liền quen rồi.

Quay về Thành phố A chưa đến mấy ngày, Uyển Tình với Thiên Tuyết tra được thành tích của bản thân. Uyển Tình so với dự đoán nhiều hơn mấy điểm, Thiên Tuyết so với dự đoán ít hơn mấy điểm, đều trên tuyến trọng điểm. Xem tình hình tuyển sinh của thành phố C hàng năm, bọn cô đều có thể vào.

Uyển Tình nói với Mục Thiên Dương, muốn quay về nhà ở mấy hôm. Đêm vui vẻ gần nhất, Mục Thiên Dương thỏa mãn, rất vui nói: “Ở thêm mấy ngày cũng không sao”.

Uyển Tình sau khi trở về nhà, liền cùng Từ Khả Vi nói mình tìm được công việc rồi, làm việc ở một quán trà sữa gần trường học, cùng với Tiểu Tuyết.

Từ Khả Vi mặc dù chưa từng nhìn thấy Tiểu Tuyết này, nhưng sau khi được Uyển Tình nói qua mấy lần rồi, có tâm lí tin cậy, nghe thấy bọn họ cùng nhau, lập tức yên tâm không ít. Mà công việc ở quán trà sữa cũng nhẹ nhàng, bên trong có điều hòa, con gái làm công việc này thích hợp nhất.

Uyển Tình thương lượng với bà một chút chuyện kết quả, bà nhìn chuyên ngành tiếng trung, có chút lo lắng sau này không dễ tìm việc. Nhưng Uyển Tình tốt thì tốt rồi, bà từng khuyên bảo Uyển Tình phải chọn chuyên ngành mình thích, với lại Uyển Tình từ nhỏ đã thích ngữ văn. Về công việc, là chuyện của mấy năm sau, bây giờ suy nghĩ vẫn còn quá sớm.

Buổi sáng, Thiên Tuyết xuống lầu ăn sáng, nhìn tinh anh của xã hội còn chưa đi làm, nghi hoặc hỏi: “Công ty đóng cửa rồi?”

Mục Thiên Dương trừng mắt: “Công ty đóng cửa đối với em có gì tốt?”

“A...” Thiên Tuyết uống mấy ngụm nước, nghĩ đến tùy tiện tiêu sài của mình, “Vậy vẫn là không đóng cửa rồi”.

Mục Thiên Dương không vội không chậm lật báo, Thiên Tuyết một bên chậm châm gặm bánh bao. Gặm xong, lại gặm táo, sau đó nhìn thời gian, 9 giờ rồi,

“Anh không đi làm sao?”

“Ừ”. Mục Thiên Dương lại uống mấy ngụm nước. Bên ngoài ánh mặt trời chiếu khắp nơi, hắn cảm thấy tâm tình rất tốt.

“Đợi Uyển Tình à?” Thiên Tuyết cười trộm, “Nói không chừng phải qua mấy hôm nữa mới quay lại”.

Uyển Tình về nhà, chính là vì muốn nói với Từ Khả Vi chuyện kết quả,. Hôm qua điền xong nguyện vọng, tùy thời có thể trở về rồi.

Mục Thiên Dương không hiểu cô, bản tài chính xem xong, đã lật đến bản giải trí.

“Anh”.

“Không có chuyện gì đi xem phim của em đi”.

“Ai yo, chán ghét em! Được được được, đừng hối hận” Thiên Tuyết đứng dậy, đi về phía phòng khách.

“Quay lại”. Mục Thiên Dương bỏ báo xuống, “Em muốn nói gì?”

Thiên Tuyết chạy trở lại, hai tay đang nắm bàn nói: “Bây giờ sinh viên có thể kết hôn! Nữ sinh tròn 20 tuổi có thể kết hôn rồi!”

Mục Thiên Dương nghe, ngẩn ra một lúc, trong lòng chậm chạp trôi nổi lượn sóng lăn tăn. Hắn sao lại quên chuyện này? 20 tuổi, 20 tuổi...

Hắn cầm cốc nước lên, tay hơi hơi run rẩy. 20 tuổi, không đến 2 năm nữa. Không đến 2 năm...

Hắn bỗng phát hiện, hóa ra hạnh phúc có thể cách bản thân gần như vậy. Đúng rồi, cần nhẫn như thế nào? Còn có váy cưới! Hắn phải chuẩn bị tốt, phải gấp rút chuẩn bị, vì cô chuẩn bị tốt.

Thiên Tuyết nhìn bộ dạng của hắn, bị dọa chạy, vươn tay trước mặt hắn vẫy: “Anh không sao chứ?”

Mục Thiên Dương hít hơi sâu: “Không sao!”

“Vậy em đi lên đây”.

“Ừ”.

Thiên Tuyết thở dài một cái, lòng nghĩ con trai yêu bùng cháy thật khủng bố! Đi đến đầu cầu thang, nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh. Cô dừng lại, ngây ngẩn xoay người, kinh hỷ “ Uyển Tình”.

A!Trong phòng khách truyền đến âm thanh.

Thiên Tuyết đảo mắt vài lần, Xoay đầu qua, nhìn thấy người nào đó đụng đổ cốc nước, báo bị ướt, lúc này chính là tự đá tay mình, thấp giọng chửi rủa ***

Đường đường là Mục Tổng giám đốc, hắn không thấy mất mặt?

Uyển Tình đi qua, nhìn về phía bên đó, thấp giọng hỏi Thiên Tuyết “Anh cậu không đí làm sao?”

“Đang đợi cậu đó”. Thiên Tuyết vẫy vẫy tay, lên lầu trước.

Uyển Tình lại nhìn bên đó, đỡ cầu thang không có động.

Mục Thiên Dương đi qua: “Lên lầu”

Uyển Tình cùng đi lên lầu với hắn, khi vào phòng, liền bị hắn ôm lấy, bước nhanh về phía giường lớn.

Uyển Tình nghĩ, dục tính của hắn thật mạnh. Hàng ngày đều muốn, mới có mấy ngày không ở, liền giống như trúng thuốc vậy....
Bình Luận (0)
Comment