Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 335

Trời ạ, cô sao lại động thủ với anh rồi? Càng ngày càng không sợ anh, càng lúc càng to gan hơn, cái này không phải chuyện tốt!

Mục thiên Dương cũng rất vui vẻ, Uyển Tình càng ngày càng thân thiết với anh, xem ra, kết hôn không cần một bên tình nguyện, nên chuẩn bị cầu hôn cho tốt mới được. Anh nắm chắc, cô nhất định sẽ đồng ý.

Hai người vui vẻ lại không được tự nhiên qua vài ngày, mỗi ngày anh đi mua đồ ăn, cô phụ trách việc nấu nướng, nghiễm nhiên là một đôi vợ chồng nhỏ. Đáng tiếc là thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi, Thiên Tuyết gọi điện thoại đến: Cô xuống máy bay rồi! Đến phòng rồi!

Uyển Tình vội vàng quay lại trường học, phát hiện đã vài ngày cứ thế mà không chú ý thời gian, không nhịn được nghi ngờ: ở bên cạnh Mục Thiên Dương, cô vui vẻ như thế sao?

Nói thật, anh thật sự quá cưng chiều cô rồi. Đột nhiên cô có chút lo lắng, mình có thể bị anh làm hư không?

Lấy Thiên Tuyết làm cái cớ to lớn, Mục Thiên Dương rất dứt khoát bố trí hoạt động cho buổi tối: “Đi ăn lẩu trước, náo nhiệt! Lại đi xem phim, vẫn lại là náo nhiệt! Anh sợ sẽ phá hủy tâm tình mấy ngày nay của Uyển Tình.

Một đêm náo nhiệt, anh quay lại thành phố A, má Trương cũng đã quay lại, Thiên Tuyết không biết chuyện Uyển Tình nấu cơm cho Mục Thiên Dương, nếu không thì đã quấn lấy cô rồi.

Trải qua một năm cuộc sống đại học, Thiên Tuyết đã rèn luyện ra được sức sống ngoan cường, nửa đêm đói bụng, trực tiếp mượn mì tôm của Lý Ức ăn đến no căng bụng. Nếu trước đây, cô sẽ không ăn loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe này, nghĩ đến liền ghê tớm! Thế nhưng hiện tại, đồ ăn của căn tin lấy ra được sâu bên trong, cô có thể bỏ nó ra rồi tiếp tục ăn...? Một năm này cô đã thay đổi cỡ nào?

Ăn no căng mì tôm, Thiên Tuyết cảm thán với cái lồng cơm: “Mình thật là dễ nuôi, ai lấy được mình thật sự là quá hạnh phúc rồi!”

Uyển Tình không nói gì, dễ nuôi rồi hả? Mấy ngày trước không thèm xuống bếp là cái gì chứ?

Lý Ức nói: “Cậu chỉ mới ăn no mì tôm mà thôi!”

Thiên Tuyết không phục: “Ăn mì tôm còn chưa đủ dễ nuôi à?”

“Đừng nói cậu cùng phòng với mình!” Uyển Tình nói.

Lý Ức: “Đồng ý Uyển Tình!”

Thiên Tuyết không phục, đang muốn đọc diễn văn, Liễu Y Y ở bên cạnh lại cho ra một câu sâu xa: “Lúc mình đặt cơm nguội vào lò vi sóng, liền cảm thấy người nào trong tương lai cưới được mình cũng cực kỳ hạnh phúc...”

Ba người sửng sốt, sùng bái giơ ngón tay cái với cô...

Chủ nhật, Thiên Tuyết đi dạo phố với UYển Tình, trong lúc vô ý nhìn thấy một cái quán hàng nhỏ ở một góc sáng sủa, trên sạp dựng thẳng mấy biển hiệu viết tay, viết hai chữ “Nem rán”. Trên chiếc bàn thấp bên cạnh, có vài người đang ngồi ăn. Thiên Tuyết nhạy cảm biết được, nhất định là thứ đó ăn rất ngon, liền lôi Uyển Tình qua.

Nem rán ba đồng một chiếc, tới trước ăn một phần. Ăn được một miếng, Thiên Tuyết nói với ông chủ: “Cho cháu hai phần!”

Ăn xong, mỗi người đóng gói một phần, chậm rì rì đi đến Y Toa Bối Lạp.

Mục Thiên Dương còn chưa trở lại, hai người chẳng qua chỉ là cải thiện thức ăn. Má Trương nói muốn ăn cái gì, các cô yên vị ở trong phòng khách lên mạng. Cuối cùng, bắt đầu ăn nem rán.

Vừa ăn Thiên Tuyết vừa cảm thán: “Lớp vỏ thật là mỏng, mình trước đây toàn ăn vỏ dày thôi!”

Uyển Tình nghe thế liền đánh hai chữ nem rán vào trang web tìm kiếm, sau đó vừa tìm vừa lột vỏ nem ra xem bên trong có gì.

Thiên Tuyết hỏi: “Cậu giải phẫu nem làm gì thế?”

“Mình tìm cách làm.”

Thiên Tuyết sáng mắt lên: “Chủ ý này không tồi! Mình giúp cậu! Mình muốn ăn lắm, nếu được, mình sẽ cho cậu năm sao khen ngợi.”

Uyển Tình không nói gì, thiên kim đại tiểu thư này đã bị nem rán thuần hóa rồi.

-

Chắc là di chứng do hồi trước nấu cơm cho Mục Thiên Dương, hoặc là tự nhiên bồi dưỡng hứng thú nấu ăn, Uyển Tình không cần suy nghĩ liền quyết định làm nem rán! Thậm chí cảm thấy, ngoài nem rán, còn có thể làm cái khác.

Thật sự tra xét cách làm, đến thư viện mượn vài quyển sách dạy nấu ăn, lại tham khảo má Trương, sau khi làm hai lần, đã thành công rồi!

Thiên Tuyết nếm thử, nhớ mãi không quên. Ngày hôm sau tan học, lập tức kéo cô đến Y Toa Bối Lạp, để cô tiếp tục làm, sau đó ngồi trong phòng khách chờ. Chờ mãi, cửa lớn mở ra, Mục Thiên Dương cầm một túi hành lý nhỏ đi tới.

“Anh...” Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh không gọi gì đã quay lại rồi?”

“Mỗi tháng đều trở lại, không cần phiền như thế.” Mục Thiên Dương mang hành lý về phòng, tìm một vòng, không thấy Uyển Tình, lại hỏi: “Chị dâu em đâu?”

“Chị dâu ở đây...” Thiên Tuyết xoắn xuýt, có nên nói là Uyển Tình làm nem cho cô không? Anh có thể đả kích mỹ vị của cô không? Hoặc là tiêu diệt cô?

“Đến đây, đến đây...” Đúng lúc này, âm thanh của Uyển Tình truyền đến.

Thiên Tuyết mặc kệ anh mình, trông mong ngóng chờ. Mục Thiên Dương quay đầu, nhìn UYển Tình mặc váy trắng, tạp dề màu đỏ, bưng một cái khay đầy chạy tới.

“Ách...” Uyển Tình mạnh mẽ dừng lại: “Thiên, Thiên Dương, anh đã trở lại?”

“Uhm.” Mục Thiên Dương nhìn bát của cô: “Cái gì thế?”

“Của em, của em!” Thiên Tuyết vươn tay: “Mau cho mình!”

Uyển Tình ngồi bên cạnh cô, đưa nem rán cho cô, nhìn Mục Thiên Dương, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, sách, nửa tháng không thấy, cô không biết đối mặt thế nào với anh!

“Ăn quá ngon rồi!” Thiên Tuyết lên tiếng, phá tan sự bình tĩnh của hai người.

Mục Thiên Dương hỏi: “Thứ gì đó?”

“Nem rán, Uyển Tình cố ý làm cho em!”

Sắc mặt Mục Thiên Dương đột nhiên đen lại, liếc nhìn cô một cái. Uyển Tình không hiểu ra sao, nghĩ thầm: người ta mới không cố ý đó.

Thiên Tuyết cảm giác được một trận khí lạnh, ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện là từ người anh mình. Cô đảo mắt một vòng, nhất thời liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đưa nem rán qua: “Anh, anh nếm thử đi?”

Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua thứ ở trong bát, nghĩ đến là Uyển Tình làm, anh rất muốn ăn thử.... Nhưng là, là cố ý làm cho nha đầu naỳ! Anh khó chịu! Anh che tờ báo ở trước mặt mình: “Em ăn đi, anh không ăn!”

Thiên Tuyết liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, một mình ăn.

Ăn xong, cô nhìn Uyển Tình: “Còn nữa không?”

“Còn.” Uyển Tình đứng dậy

“Tự mình đi được!” Thiên Tuyết vội nói, mang bát chạy vào nhà bếp. Một lát sau đi ra, phát hiện vị trí ngồi của Mục Thiên Dương thay đổi, ngồi cạnh Uyển Tình, không nhịn được nói ở trong lòng: Xoay chuyển càn khôn....

Cô cầm một cái đĩa cho Uyển Tình: “Cậu cũng ăn đi!”

Uyển Tình nhận lấy, liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương, ăn hai miếng, mỗi lần nhét vào trong miệng, đều phát hiện anh cố ý lẩm nhẩm đọc báo. Cô đưa người lại gần anh, gắp một miếng đến bên môi anh. Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, cố ý không để ý đến. Cô lại để đến gần hơn, làm nũng đẩy cánh tay anh, khóe miệng anh cong lên, há mồm ăn.
Bình Luận (0)
Comment