Cô vừa đi, Mục Thiên Dương liền bổ nhào vào trước mặt Uyển Tình, vô
cùng lo lắng nói: “Em đừng nghe người khác nói bừa! Anh thề với em, sau
khi anh gặp em đều vô cùng sạch sẽ, anh đảm bảo về sau cũng sẽ sạch sẽ,
ngoài em ra, ngay cả tay của người khác anh cũng không động vào!”
Uyển Tình há miệng thở dốc, muốn hỏi anh và chị cô, cô cũng không tin,
anh và Đinh Thải Nghiên từng đính hôn, chẳng nhẽ lại chưa từng có hành
động thân mật! Cô còn nhớ rõ có một lần đi văn phòng anh, thấy Đinh Thải Nghiên đi tìm anh, cô liền trốn ở trong phòng nghỉ, sau đó tận mắt thấy bọn họ ôm ấp rồi hôn nhau.
Uyển Tình cảm thấy bây giờ đi truy cứu
loại sự tình này đã không còn ý nghĩa gì, nhưng trong lòng luôn thấy
không thoải mái, nghĩ tới nghĩ lui không thể hỏi tình huống sau khi bọn
họ gặp nhau, thốt ra: “Trước kia?”
Mục Thiên Dương sửng sốt, trước
kia đương nhiên là anh có phụ nữ bên cạnh, ngẫu nhiên gặp dịp thì chơi
là bình thường thế nhưng, thậm chí vẫn xem xét đối tượng kết hôn trong
đó. Bởi vì khi đó anh cảm thấy mình sẽ cưới một thiên kim đại tiểu thư,
để cho đối phương làm bà Mục, phụ trách ngoại giao, để anh mở rộng quan
hệ, thuận tiện sinh con. Đến như cảm tình, chưa bao giờ ở trong phạm vi
lo lắng của anh!
Nếu anh biết sớm rằng sẽ gặp cô, anh sẽ không nhìn người phụ nữ khác lấy một cái.
Uyển Tình ảo não cắn môi, cảm thấy mình hơi quá đáng. Anh đương nhiên
là có, cô muốn hỏi làm gì? Anh nhất định cảm thấy mình hỏi nhiều, đàn
ông đều muốn tự do, anh có thể không kiên nhẫn với cô...
“Thực xin lỗi.” Uyển Tình thống khổ che kín mặt mình: “Em hơi choáng, có thể là say xe rồi...”
Mục Thiên Dương xoa đầu cô, vò nhẹ trên huyệt thái dương của cô: “Nếu không thì tắm nước nóng trước đi? Trễ giờ ăn cơm...”
Uyển Tình gật đầu.
Gian suối nước nóng này là hai người dùng, đương nhiên là cùng tắm. Mục Thiên Dương bận việc cả ngày... Công tác, mỗi ngày có thể chạy bộ, mỗi
tuần cũng có thời gian cố định đi chơi bóng, còn có thể cưỡi ngựa, hoàn
toàn là lao động kết hợp vui chơi.
Nhưng gần đây, một năm này ở
thành phố A, lại chạy tới chạy lui đến thành phố C, vốn không có thời
gian đi tập thể hình, loại vận động duy nhất chỉ là XXOO cùng UYển
Tình... Công việc cả ngày, sẽ cảm thấy mệt mỏi, hiện tại ngâm nước nóng, bỗng nhiên cảm giác được thể xác và tinh thần đều sảng khoái. Nhìn UYển Tình bên cạnh, anh vuốt ve bờ vai của cô, lực mềm nhẹ: “Có thể chứ?”
“Không cần...”
“Nằm úp sấp đi, xoa bóp cho em, sẽ thoải mái lắm.”
Uyển Tình do dự một chút, cảm giác có phần mệt mỏi rã rời, không có
tinh thần tranh luận với anh, rõ ràng ngoan ngoãn nằm úp sấp trên bờ
suối nước nóng. Mục Thiên Dương nhẹ nhàng mát xa cho cô, bắt đầu có phần đau, về sau dần dần thật sự thoải mái, cô không nhịn được thở dài đầy
thỏa mãn.
Mục Thiên Dương đột nhiên đến bên tai cô nói: “Bạn gái
trước, anh đã cắt đứt sạch sẽ, chắc chắn sẽ không đến gây phiền toái cho em.”
Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc.
Anh lại gần cô, cằm để trên vai cô: “Nếu em ghen, anh không có gì để nói, anh cao hứng còn không kịp!”
“Ai ghen?” Uyển Tình theo bản năng phản bác.
“Uhm, biết không phải em ghen, cho nên mới muốn giải thích.”
Uyển Tình do dự giây lát nói: “Anh không cần giải thích cho em!”
Càng giải thích, càng phiền lòng, ai mà không biết tình sử của anh?
Dường như Mục Thiên Dương nhìn ra tâm tư của cô, trong lòng tự nhiên
cao hứng, nhưng để cô gồ ghề trong lòng, mất nhiều hơn được rồi. Chuyện
hư hỏng này, anh cũng không biết giải thích thế nào. Người phụ nữ thông
minh, tự nhiên sẽ không hỏi người đàn ông trước kia thế nào, người đàn
ông cũng không tự tìm phiền toái mà nhắc đến.
Nhưng hôm nay, Thiên
Tuyết khốn khiếp kia lại đem chuyện này nói ra, anh giải thích không
được, không giải thích cũng không được, anh cũng khó xử...
Uyển Tình cũng cực kỳ khó xử, muốn nghe anh giải thích, nhưng nghe lại thấy không thoải mái. Mục Thiên Tuyết, sao tự nhiên cậu lại nói ra? Về sau không
làm đồ ăn ngon cho cậu nữa!
Đột nhiên Uyển Tình có chút tủi thân, cô xoắn xuýt không phải cái này, cái cô lo lắng hỏi vừa rồi, khiến anh
sinh lòng chán ghét. Xác thực cô đã vô số lần nghĩ muốn rời khỏi anh,
nhưng nếu có thể để anh thích cô cả đời, lại có gì không tốt? Đi theo
anh, hiện tại tất cả chỉ cần thuận theo tự nhiên là tốt rồi, không cần
thay đổi cái gì, không cần suy nghĩ tương lai sẽ thế nào.
Nhưng nếu rời khỏi anh, tương lai của cô sẽ có nhiều gian khó?
Cô biết, chỉ cần ở bên cạnh anh, cô cùng anh bắt đầu thế nào, tuyệt đối sẽ không có ai biết, cho dù có người biết, anh ta cũng sẽ tìm được cách nói đàng hoàng, không cho mọi người mắng cô. Nhưng nếu như anh không
cần cô nữa? Tình cảm cũng không có, anh việc gì phải yêu thương cô, chăm sóc cô? Nói không chừng sẽ đích thân hủy hoại cô!
“Thiên Dương...”
Uyển Tình xoay người ôm lấy anh, tựa vào trong lòng anh khóc lên: “Em
như vậy cso phải cực kỳ đáng ghét hay không?”
“Em đang nói gì thế?”
“Em biết, em không nên hỏi chuyện trước kia của anh, em cũng không hỏi... Thực xin lỗi, là em không đúng, em không nên hỏi.”
“Vì sao em không nên hỏi?” Mục Thiên Dương hơi giận nhưng còn đau lòng
nhiều hơn: “Trên thế giới này, nếu em không nên hỏi, thì còn ai có thể
hỏi?”
“Anh,,, anh không cảm thấy như vậy rất đáng ghét sao?”
Mục Thiên Dương cười: “Người khác hỏi thì phiền, nhưng em hỏi thì không
phiền, thế nhưng những chuyện đó đều đã qua rồi, nếu anh biết sẽ gặp em, anh nhất định sẽ im lặng chờ em.”
Uyển Tình cứng lại hô hấp, tim đập rất nhanh: “Anh, anh thấy không phiền thì tốt rồi.”
Mục Thiên Dương buồn bực: “Em cứ như vậy trả lời anh?”
“A, không thế thì sao?”
“Anh đang thổ lộ, em không thổ lộ theo, tốt xấu gì cũng nên hôn anh một cái.”
Uyển Tình đỏ mặt, đẩy anh ra: “Ai phải nghe anh thổ lộ?”
“Anh chỉ nghĩ muốn thổ lộ với em, cho nên nhất định em phải nghe!” Mục
Thiên Dương trước kia chưa từng thổ lộ qua, cho nên tâm tư gì cũng giấu ở trong lòng. Nhưng từ khi nói thích cô, anh thổ lộ ra cũng không có áp
lực gì nữa. Đối với một người đàn ông lớn, tình tình ái ái treo trong
miệng là vô cùng ghê tởm, nhưng không nói ra, làm sao cô ấy biết được?
Uyển Tình là một cô gái thiếu cảm giác an toàn, anh chỉ làm không nói,
hoặc chỉ nói không làm, cô đêu không tin, nếu cô không tin tưởng, cô sẽ
không thích anh, liền coi như thích, cũng sẽ trốn tránh anh.
Anh
phát hiện hai người bọn họ giống nhau ở phương diện này, đều rụt rè,
không nỡ nói ra miệng. Thích một người, dù cô ấy biết, bạn cũng muốn nói cho cô ấy, nếu không cô ấy sẽ nghi ngờ. Nếu thủy chung không nói, trong lúc suy đoán thích hay không hay thích, tình cảm cũng sẽ trở nên tan
vỡ.
Anh tự nhiên không thể để tình cảm của bọn họ tan vỡ, nhưng có
một người liền đi theo hướng người khác. Nếu anh thích cô trước, vậy thì để anh đi bước này đi. Quả nhiên, anh làm đúng rồi! Một ngày nào đó, cô không thể không được tự nhiên như thế nữa, rộng rãi nói thương anh...
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng của Thiên Tuyết. Mục Thiên Dương
không kiên nhẫn nói: “Em ấy lại làm gì không biết?” Qua cửa ngăn cách
đều có thể nghe thấy âm thanh của cô, ra ngoài chơi cũng không thể yên
tĩnh một chút sao?