Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 340

Thiên Tuyết muốn nói, kết quả phát hiện tất cả mọi người rất im lặng, bao gồm Mục Thiên Thành mọi ngày hoạt bát giống cô. Này rất kỳ quái, cô vụng trộm hỏi Uyển Tình: “Cậu có cảm thấy không khí rất khủng bố hay không?”

“Chỉ là hơi buồn mà thôi!” Uyển Tình nói, nghi hoặc nhìn ba người kia, không biết vấn đề ở người nào.

“Theo lý không nên buồn, năm người chúng ta không phải lúc ăn cơm nhau…..” Khi đó rất vui vẻ.

Mục Thiên Dương cũng buồn theo, phát hiện các cô đang nói chuyện, nhịn không được hỏi: “Các người đang thì thầm cái gì?”

“Không có gì?” Thiên Tuyết vội vàng ngồi thẳng, không nghĩ đánh rơi chiếc đũa.

Mục Thiên Dương ghét bỏ động tác tay chân của cô, dù sao tật xấu có nhiều hơn nữa cũng không che lấp được ưu điểm của cô, có nhiều người muốn cướp đi. Anh trực tiếp kêu phục vụ lấy đôi đũa mới, Thiên tuyết xoay người nhặt chiếc đũa ở dưới đất, không nghĩ nhìn qua thấy giữa chỗ ngồi của Mục Thiên Thành và Văn Sâm có hai bàn tay đang nắm lấy nhau.

Những khớp xương tráng kiện, rõ ràng là tay của đàn ông! Mà màu da của hai bàn tay không giống nhau, rõ ràng là của hai người đàn ông!

Thiên Tuyết đột nhiên cảm thấy huyết áp tăng cao, khó tiếp thu! Từng, cô tin rằng tình yêu của một nam một nữ là than thoại vì có con cái! Nhưng sau khi lên đại học, nghe các bạn học nói chuyện, hơn nữa mỗi ngày xem weibo, sớm đã nghĩ “Một nam một nữ là vì nối dõi tong đường, hai người đàn ông mới là thật yêu”.

Cho nên, thấy một màn như vậy, đầu óc cô cũng không chuyển biến, cảm thấy sự việc rất lớn!

Cô chậm rãi đứng lên, phát hiện tay phải Văn Sâm rất trắng, mà tay trái của Mục Thiên Thành lại đen……..Ô ô, anh họ không phải không thuận tay trái sao, khi nào thì luyện nắm tay với đánh nhau, tay trái cư nhiên có thể lấy chiếc đũa!

“Tiểu thư, đũa của cô.” Nhân viên đưa đôi đũa cho Thiên Tuyết.

Thiên Tuyết gật đầu: “Cám ơn.” Rút chiếc đũa ra, không cẩn thân một cái, lại rơi. Cô vô tội nhìn nhân viên phụ vụ, “Thực xin lỗi, tôi, tôi không phải cố ý, phiền toái cô…….” Cô là bị anh của mình dọa!

“Không sao, xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ tao nhã nhặt chiếc đũa lên, lấy một đôi mới cho cô.

Cô hít sâu một hơi, thấy Văn Sâm và Mục Thiên Thành cùng nhau ăn không nhanh không chậm, biểu tình như thường, bàn tay đặt ở dưới bàn cũng cầm lên! Cô không khỏi rít gào ở trong lòng: các người thông đồng từ bao giờ!

Lại nhớ lại chuyện cũ, mỗi lần anh họ trở về đều thấy Văn Sâm! Còn có, thường xuyên mang Văn Sâm về nhà ăn cơm, Văn Sâm là thân phận gì? Bạn học của anh hai! Trước kia cô cảm thấy, nếu là bạn học của anh hai, lại đi làm ở Mục thị, hơn nữa chức vị lại quan trọng, giúp anh hai làm rất nhiều việc, đến nhà bọn họ ăn cơm cũng không có vấn đề gì.

Không thành vấn đề cái gì! Vấn đề còn lớn nữa là đằng khác!

Lúc Văn Sâm tới nhà bọn họ ăn cơm, tất nhiên lúc đó có cả anh họ!

Thiên Tuyết cảm thấy bản thân muốn chết, nhu cầu cấp bách là cả người muốn phát tiết, cô mạnh lấy điện thoại của mình: “A…” mu bàn tay đau quá.

Cô quay đầu, thấy người nhân viên phụ vụ đứng ở bên canh cô, một bàn tay giơ lên không trung, vẻ mặt dại ra nhìn cô. Cô phản ứng kịp thời, người ta lấy chiếc đũa cho cô, nhưng mà……Tay cô vung lên, chiếc đũa lại rơi xuống đất.

Mục Thiên Dương thở dài: “Em đang làm gì vậy?”

“Em…….Em không thấy cô ấy.” Thiên Tuyết vô tội nói, “Hiện tại em chỉ muốn phát vi bác thôi.”

Mục Thiên Dương cảm thấy đau đầu. Tình cảm của em trai xuất hiện vấn đề, em gái lại không an phận…….Anh cần quan tâm nhiều hơn!

Uyển Tình sợ anh không kiên nhẫn, nói với nhân viên phục vụ: “Phiền cô lấy một đôi khác…..”

“Thực xin lỗi thực xin lỗi……..” Hai tay Thiên Tuyết chấp thành chữ thập nói xin lỗi.

Khách hàng ở nơi này là thượng đế, người nhân viên phục vụ đều bị ức hiếp, thấy cô lễ phép như thế, ngược lại có chút không quen, đi đường có điểm phiêu.

Thiên Tuyết mở di động ra, Mục Thiên Dương nói: “Rơi một chiếc đũa cũng đáng mở weibo?”

“Cho nên mới mở weibo……” Thiên Tuyết hữu khí vô lực thở dài, viết nên màn hình điện thoại, “Tôi đánh rơi ba lần.”

Cô vốn tưởng rằng anh họ là thẳng năm, không ngờ tới….Anh ấy bị cong! Lúc này không sụp đổ, thì đợi đến khi nào!

Sau khi ăn xong, Mục Thiên Dương nói: “Uyển Tình em và Thiên Tuyết đi về trước, chúng ta đi tản bộ.”

“Chúng ta không thể cùng đi sao?” Thiên Tuyết hỏi. Anh coi hai người chúng ta là phụ nữ nên không cho đi theo, ba người đàn ông các người lại đánh một trận thôi?

Vẻ mặt Thiên Tuyết bị đả kích, má ơi, chẳng những anh họ bị cong, anh trai ruột cũng____trời ơi, chẳng lẽ bọn họ là tình yêu tay ba? Anh họ và anh hai cùng thích Văn Sâm? Năm tào, Văn Sâm là hồ ly tinh……Không không không, người này là hồng nhan họa thủy, sai rồi phải là nam nhan họa thủy!

Đợi chút! Anh hai lầm sao có thể? Anh ấy thích Uyển Tình! Chẳng lẽ anh ấy lấy Uyển Tình làm tấm mộc? Không……Không không không, Uyển Tình làm sao có thể là vật hi sinh?

Thiên Tuyết thấy trời sắp sụp đến nơi, tinh thần hoảng hốt tuyệt vọng quay về phòng.

Uyển Tình phát hiện cô không thích hợp, có chút lo lắng, quay về phòng mới hỏi: “Thiên Tuyết, cậu làm sao vậy? Có phải ăn phải cái gì nên đau bụng không?”

“Uyển Tình_____” Thiên Tuyết hét to một tiếng rồi ôm lấy cô, “Mục gia chúng rất xin lỗi cậu!”

Uyển Tình tròn mắt?

Cô còn quỳ xuống trước mặt Uyển Tình, Uyển Tình không kéo được cô, cũng muốn sụp đổ theo: cậu đừng vội khóc, nói cho tớ biết xảy ra chuyện gì trước đã!

-

Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành và Văn Sâm đi ra nhà ăn, chuẩn bị ra hoa viên đi dạo. Tối rồi, trong hoa viên có chút tối. Vốnhai bên đường có đèn lồng, gió đêm lại thổi nhẹ, thật sự rất đẹp. Nhưng tâm tình bọn họ là không tốt, không có tâm trạng thưởng thức, ngược lại cảm thấy đèn lồng có lịch sử rất lâu rồi, mang theo một chút âm trầm.

Vừa bước vào hoa viên, Mục Thiên Thành nói: “Văn Sâm, cậu về phòng trước đi.”

Văn Sâm liếc nhìn anh một cái, gật đầu, trực tiếp rời đi.

Trong lòng Mục Thiên Dương nghi hoặc, ta có phải bạo quân đâu, cậu làm cho cậu ta đi làm gì?

Mục Thiên Thành dừng bước lại, chống vào một cây đại thụ ven đường, phiền chán nói: “Người nhà cậu ấy thúc dục cậu ấy kết hôn.”

Mục Thiên Dương nhíu mày, cảm thấy sự việc nghiêm trọng, bình luận nói: “Hai người đều đã ba người tuổi, ông nội cũng đang thúc dục cậu.”

“Hôm kia cậu ấy nói với anh, lễ mừng năm mới phải trở về nhà gặp mặt……”

“Cãi nhau?”

Mục Thiên Thành kích động nói: “Anh biết ngày mai là sinh nhật cậu ấy đi?”

“Ách……” Thật đúng là anh không biết. Cho dù biết, cũng hoàn toàn không nhớ được! Anh nhớ sinh nhật của người nhà và Uyển Tình là đủ rồi, nhớ Văn Sâm làm gì?

“Anh kích động thảo luận với cậu ấy, lợi dụng ngày nghỉ quốc khánh nghỉ dài hạn mừng sinh nhật, tùy tiện chọn một trong những nơi như Âu Mĩ, Nam Mĩ, Maidives, kết quả cậu ấy lại trả lời lạnh lẽo một câu phải đi gặp mặt, rõ ràng là muốn chia tay!”
Bình Luận (0)
Comment