“Chúng ta lên đi!” Thiên Tuyết phát hiện có người nhìn các cô, buông Uyển Tình ra, lau nước mắt, lôi kéo cô lên lầu.
Dọc đường đi, hai người đều không nói chuyện. Trở lại phòng ngủ, Lý Ức
đã tắm rửa xong đi ra ngoài, tò mò hỏi Thiên Tuyết: “Vừa rồi cậu gọi gì
thế?”
“Không có gì.” Thiên Tuyết nói.
Lý Ức thấy sắc mặt của
Thiên Tuyết cũng không tốt, xấu hổ hỏi. Mấy hôm trước cô vừa quen bạn
trai, đang trong tình yêu cuồng nhiệt. Bạn trai cô thuê trọ ở bên ngoài
trường học, cô thay quần áo rồi rời khỏi phòng ngủ, có lẽ đêm nay sẽ
không quay lại. Nghe nói cô không hề phát sinh quan hệ với bạn trai,
nhưng không biết là thật hay giả. Thế nhưng, cho dù là thật, thì loại
tình huống này xảy ra khi mới quen được một tuần cũng hơi nhanh.
Thiên Tuyết không có tâm tình đi châm chọc người khác, rót cho Uyển Tình một chén nước, không hỏi cô đã có chuyện gì xảy ra, chỉ nói: “Cậu muốn
tắm rửa không? Mình đun nước.”
“Uhm.” Uyển Tình cầm chén, có chút ngây người.
Thiên Tuyết đun nước, lôi kéo cô xem phim, chưa gọi điện thoại cho Mục
Thiên Dương! Cô mới không gọi! Hừ, luôn miệng nói thích người ta, kết
quả bắt nạt người ta đến trốn khỏi nhà! Hơi quá đáng!
Nhưng sau mấy phút, Mục Thiên Dương gọi đến rồi. Thiên Tuyết tức giận nói: “Quay lại!”
Mục Thiên Dương nói: “Em hỏi cô ấy đi nơi nào, đi lâu như thế.”
Thiên Tuyết sửng sốt, che di động nói với Uyển Tình: “Vừa rồi cậu đi
đâu à? Nửa giờ nữa sẽ gọi điện thoại...” Từ Y Toa Bối Lạp đi xe sang
đây, chỉ mất vài phút.
Uyển Tình vừa nghe, mạnh mẽ cướp điện thoại, phẫn nộ hỏi: “Anh nghĩ tôi và anh đi đâu?”
Mục Thiên Dương dừng một lát: “Anh không có ý gì khác, chỉ lo lắng cho em...”
“Tôi không tin anh!” Uyển Tình cười lành, anh mà nói trả cho cô.
Mục Thiên Dương không tức không được: “Đinh Uyển Tình! Em có lương tâm hay không?”
“Tôi không có được chưa?” Uyển Tình cúp điện thoại.
Thiên Tuyết nhìn cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô: “Chúng ta không để ý người đàn ông đó...”
“Cảm ơn.” Uyển Tình không nghĩ cô sẽ ở phe mình, còn nghĩ đến tình hình vừa rồi cô ở bên cạnh mình, cảm động đến tột đỉnh.
-
Uyển Tình không mang di động theo người, Mục Thiên Dương không có cách
nào gọi trực tiếp cho cô, chỉ có thể gọi cho Thiên Tuyết. Nguyên một
ngày, Thiên Tuyết không muốn giúp anh, anh buồn bực, lại không có cách
gì, chỉ có thể ngoan độc nói: “Em có tin anh đến trường học bắt bọn em
không?”
“Nếu anh không cần cô ấy nữa, cứ việc đến.” Thiên Tuyết không sợ anh.
Mục Thiên Dương cứng lại, anh vẫn không dám đi.
Suy nghĩ một đêm, anh lại gọi điện cho Thiên Tuyết, Thiên Tuyết từ chối còn chưa nói xong, anh lại nói sâu xa: “Chuyện giữa anh và cô ấy, cho
dù là ai cũng không hiểu.”
Thiên Tuyết sửng sốt, ngẫm lại cũng đúng. Vấn đề giữa người yêu với nhau, người ngoài sao có thể rõ ràng, chỉ có
thể đưa di động cho Uyển Tình, Uyển Tình không nhận, cô cũng không giúp
được anh.
Mục Thiên Dương xoay xoay di động của Uyển Tình, suy nghĩ
giây lát nói: “Em hỏi cô ấy, không sợ mẹ cô ấy gọi điện thoại, cô ấy
không nghe được à?”
“Anh từ từ...” Thiên Tuyết nói, một lát sau nói với anh: “Em nói với cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không tiếp.”
Mục Thiên Dương phẫn nộ cúp điện thoại, lúc này, anh đau lòng đến mức
khí khái anh hùng đều mất hết, nếu cô chịu nghe máy, anh sẽ nhận sai...
Phiền toái ném di động xuống, không nghĩ là ném như thế, lại ném di
động xuống đất, anh vội vàng chạy đến nhặt lên, phát hiện màn hình tối
đen, sợ nó bị hỏng, thử khởi động máy, có lên, nhưng không đủ pin.
Muốn tìm sạc nạp điện cho cô, nhưng là không có, vậy thì tắt máy đi. Nếu lúc này mẹ cô gọi tới, anh cũng không dám tiếp, nhưng để nó kêu thì
cũng thêm phiền, nên tắt máy đi.
Điện thoại này cô dùng hơn hai năm, anh đã từng nói muốn đổi cho cô, còn nói nếu cô lo lắng đổi điện thoại
bị mẹ nghi ngờ, thì cứ để lại, lúc về nhà rồi đổi lại. Nhưng cô nói
phiền, không đổi.
Nghĩ đến, sau khi đến Đỗ gia, Đỗ Viễn Minh sẽ đổi
cho co một chiếc điện thoại thời thượng hàng hiệu nhưng cô vẫn dùng
chiếc này.
Cô quen dùng nó, lại không muốn đổi. Nhiều quần áo như
vậy, cô vẫn chỉ thường xuyên mặc có vài bộ, trong máy tính có vài phần
mềm nhỏ, dùng quen bản cũ, cũng không muốn cập nhật.
Cô là một người phụ nữ rất bảo thủ, không thích thay đổi. Nếu có thể được cô thích, cô nhất định sẽ vẫn thích như vậy...
Lúc buổi chiều, Mục Thiên Thành đến tìm anh, hai ngày này anh không đi
làm, Mục Thiên Thành cho rằng anh túng dục quá độ nên nghỉ ngơi, vốn
tính toán tới cười anh một trận, như quả thật là túng dục quá độ, anh
trai cũng mệt chết...
Kết quả vừa vào cửa, thấy một khuôn mặt đen
sì, Mục Thiên Thành cũng không dám trêu chọc anh, yếu đuối đứng một bên
xem kênh động vật thế giới, không dám quấy rầy.
Sau khi xem xong,
Mục Thiên Dương vẫn dựa vào sofa nhìn trần nhà, Mục Thiên Thành vô cùng
nghi ngờ, gủi tin nhắn hỏi Thiên Tuyết. Thiên Tuyết nói cho anh: “Cãi
nhau với Uyển Tình, em cũng không rõ tại sao, dù sao Uyển Tình rất tức
giận! Em đứng ở bên này, nếu anh không sợ, có thể đi khuyên anh ấy!”
“Em gái thật nham hiểm!” Mục Thiên Thành trả lời, dám xui anh đi chịu chết.
“Em lập tức tới đây.”
“A....a....a....” Mục Thiên Thành vui vẻ khép điện thoại lại, nói với Mục Thiên Dương: “Thiên Tuyết nói cô ấy qua bây giờ.”
Mục Thiên Dương mạnh mẽ ngồi thẳng người, dừng vài giây, rất nhanh liền trở về phòng.
Mục Thiên Thành nghi ngờ: “ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ?”
Mục Thiên Dương về phòng tắm rửa, cạo sạch râu, thay quần áo, sau đó
lại hối hận, anh lộng lẫy như vậy làm gì? Anh nên suy sút để cho cô
xem... biến thành như vậy, cô khẳng định nghĩ là anh không để ý đến
cô...
Vì thế, một người đàn ông thành thục sắp ba mươi tuổi, động
kinh trở nên ngây thơ.... hung hăng xoa lên quần áo của mình mấy lần,
tóc cũng bị vò loạn...
Anh ra ngoài, chẳng những quần áo trên người giống như dưa muối, tóc loạn, trên cằm còn dính băng dính cá nhân.
Không có cách nào, vì theo đuổi phụ nữ, xuống tay ngoan độc với mình,
đành phải lấy dạo cạo râu quét hai phát, khổ nhục kế, chỉ cần dùng là
được.
Mục Thiên Thành thấy, sợ tới mức ngã người xuống. Anh vốn ngồi trên sofa, vừa ngã liền ngửa cả người ra sau.
Mục Thiên Dương dường như không phát hiện sự tồn tại của anh, tiếp tục ngồi đọc báo.
Mục Thiên Thành lắp bắp nói: “Anh, anh... cằm anh chảy máu!” Làm bản thân thảm như thế làm gì?
Mục Thiên Dương không để ý, mãi đến khi một giọt máu rơi trên tờ báo,
anh mới nhíu mày, khép báo lại, rút một tờ khăn giấy ra che cằm.