Uyển Tình ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh. Sau vài giây đồng hồ, cô đứng
lên đi ra ngoài. Mục Thiên Dương đột nhiên tiến lên, đuổi đến trước cô
khóa trái cửa. Chỉ nghe răng rắc răng rắc vài tiếng nổ, mỗi tiếng vang một chút, trái tim Uyển Tình đều run rẩy theo một chút.
Mục Thiên Dương quay đầu trừng mắt cô, giận không kềm được: “Anh kêu em đi, em liền đi?!”
Uyển Tình ngẩn ngơ một chút, gần như hỏng mất quát: “Em đây nên làm
cái gì bây giờ? Anh rốt cuộc muốn em làm như thế nào, em đoán không
được! Em và anh ta gọi điện thoại, anhmất hứng, em nói em không gọi,
anh vẫn mất hứng! Anh bảo em đi, em liền đi, anh lại mất hứng...... Em
rốt cuộc nên làm như thế nào? Anh nói cho em biết đi...... Anh vì sao
không tin em, vì sao?”
Mục Thiên Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt vọng sụp đổ của cô, đáy lòng một trận co rúm. Nếu anh dứt khoát không phải đối với cô
như vậy, lại bức cô thành bộ dáng này. Nhưng mà, cô nói thật sự không
biết nên làm như thế nào sao? chẳng lẽ chỉ là lỗi của một mình anh?
“Em không thể sử dụng trái tim sao? Em luôn đoán, em dùng lý trí
đoán! Tình cảm của em đâu? Anh đối xử với em như của riêng anh, em lại giao cho anh nan đề...... Em bất quá là ỷ vào anh thích em!”
Uyển Tình hét lớn: “Em không có kêu anh thích em! Chẳng lẽ bởi vì một câu thích của anh, em nên cho anh muốn làm gì thì làm sao?”
“Em......” Mục Thiên Dương không thể tin nhìn cô, “Nguyên lai tình cảm của anh, đối với em là một loại gánh nặng?”
“Vậy anh nghĩ em làm sao bây giờ?” Uyển Tình phẫn nộ hỏi lại, “Anh đã quên ngay từ đầu anh đối với tôi như thế nào?! Anh là không phải nghĩ
đến, thích của anh đã là ban ân, tôi hẳn là mang ơn, quên hết thảy anh
từng làm với tôi? Nhưng mà, nếu không phải anh, tôi sẽ không thống khổ giống như hiện tại vậy!”
Mục Thiên Dương suy sụp ngã ngồi ở trên giường, hai tay ôm đầu, giống như con thú bị vây khốn.
Hóa ra…… Hóa ra đây là ý nghĩ trong lòng cô.
Anh đột nhiên vô cùng hối hận, vì sao muốn để ý nhiều như vậy? Cô ở
bên cạnh anh thì tốt rồi, anh vì sao còn muốn yêu cầu xa vời? Kết quả,
cô vừa ra khỏi miệng chính là lời nói sắc bén, đâm vào anh vỡ
nát......
Uyển Tình giật mình một cái, không thể tin được chính mình nói cái
gì. Vì sao cô nói loại lời nói này? Anh đối với cô đã đủ tốt,
anh không vui, cũng là bởi vì cô, bởi vì cô không thích anh...... Cô vì
sao không thể nhẫn nhịn một lần? Vì sao nhắc tới loại lời nói này?
Cô lui đến góc tường, cuộn thành một đoàn, giống động vật nhỏ bị thương.
Hai người bọn họ đều tự phong bế chính mình, rõ ràng chỉ cách khoảng vài bước, lại giống như ở hai cái thế giới bất đồng.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng trong phòng đã muốn yếu dần đi, nhưng hai người đều không có động.
Mục Thiên Dương suy nghĩ thật lâu, nếu cô đã như vậy, anh tốt nhất
hào phóng một chút, để cô rời đi. Nhưng anh làm không được, anh vô luận như thế nào cũng không buông tay được. Chỉ cần có thể lưu lại cô, anh
làm cái gì đều được. Nhưng hiện tại loại tình huống này, anh nhưng không biết làm như thế nào để lưu lại. Cô đã muốn hận anh như thế, vô luận
anh làm như thế nào, đều khả năng không làm nên chuyện gì......
Uyển Tình tuy rằng hận anh từng sở tác sở vi*, thỉnh thoảng cũng
kháng cự tình cảm của anh, nhưng đồng thời lại hiểu được anh đối tốt
với mình. Cô muốn đáp lại, muốn đền đáp, nhưng chịu không nổi anh
luôn bức mình. Mà thương tổn anh, làm cho cô cảm thấy chính mình thực
quá đáng. Anh nói đúng, cô bất quá là ỷ vào anh thích cô, bằng không cô
không dám la to với anh......
* Sở tác sở vi: Hành động đã thực hiện
Nhưng mà anh không tin cô. Thích quang minh chính đại có ích lợi gì đâu? Anh nâng niu cô trong lòng bàn tay cả đời, lại cả đời đề phòng cô? Vậy thì có ý tứ gì? Cô cũng muốn thích anh, nhưng dạng này của anh,
lúc nào cũng khắc khắc tra tấn lòng của cô, làm cho cô thích không nổi.
Cô tình nguyện anh giống như ngay từ đầu vậy, dùng cường quyền áp
chế cô, chỉ cần cô nghe lời, anh liền vừa lòng. Nhưng anh hiện tại, cô
làm như thế nào anh cũng không vừa lòng! Cô cảm thấy mệt mỏi quá......
Điện thoại đột nhiên vang lên, đầu tiên là của cô, sau đó là của anh, thay phiên vang lên vài lần, bọn họ đều không có nghe.
Mục Thiên Dương ngẩng đầu, phát hiện trong phòng một mảnh hắc ám,
thân ảnh cô cuộn mình ở chân tường, chỉ có thể nhìn thấy một thứ hình
dáng đại khái. Anh bình tĩnh nhìn tốt một lát, dứt khoát im lặng
nhìn cô. Cô ngồi xổm nơi đó, vẫn không nhúc nhích, hình như là đang
ngủ.
Đang ngủ?
Mục Thiên Dương nhẹ chân nhẹ tay đứng lên, mở đèn lên, muốn thừa
dịp cô ngủ, ôm cô lên giường. Kết quả mới vừa đi qua hai bước, Uyển Tình liền ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng nhìn anh.
Trong lòng anh cứng lại, ngừng mạnh lại, không biết có nên tiếp tục hay không.
Uyển Tình dời mắt, cũng không biết đối mặt với anh như thế nào.
Rõ ràng đã muốn đánh vỡ trầm mặc, đều nguyện ý yếu thế trước, nhưng chính là không mở miệng được.
Cốc cốc cốc...... Trên cửa truyền đến tiếng đập cửa.
“Uyển Tình, anh, các người có hay không?” Thiên Tuyết lớn tiếng hỏi, lại đập gõ cửa, dứt khoát vặn nắm cửa, phát hiện bị khóa trái, biết có người đang bên trong, “Tối nay có tiết đấy, Uyển Tình nên đi
học.”
Mục Thiên Dương đi qua mở cửa, Thiên Tuyết kinh ngạc một chút, nhìn
vào bên trong, thấy Uyển Tình ngồi chồm hổm trên mặt đất, lo lắng hỏi: “Các người không có việc gì chứ?”
“Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ.” Thiên Tuyết nói, “Sáu giờ rưỡi đi học. Các người ăn cơm chưa?”
“Em xem phòng bếp có cái gì?” Mục Thiên Dương thấp giọng nói, đóng
cửa lại, xoay người đi đến bên người Uyển Tình, “Đi học trước đi.”
Uyển Tình nghe được âm thanh anh dịu dàng, đột nhiên muốn khóc. Cô
vừa rồi có phải sợ mất đi anh hay không? Sợ rốt cuộc không nhìn thấy
anh, nghe không được anh? Nguyên lai, cô cũng là thích anh.
Cô nhìn anh, đưa tay muốn kéo thân thể anh đứng lên, anh lại đột
nhiên thối lui, làm cho tay cô đưa đến giữa không trung chỉ có thể cứng đờ.
Mục Thiên Dương vừa thấy, sửng sốt hai giây, vội vàng đến nắm tay cô, cô lại lùi về. Lúc này, đổi lại tay anh cứng đờ.
......
Đây quả thực là ông trời chọc ghẹo người! Tay Mục Thiên Dương hơi hơi nhoáng lên một cái, không có thu hồi, hai mắt đau thương nhìn cô. Uyển
Tình không do dự nữa, đưa tay đặt ở trong lòng bàn tay anh, anh cầm
chặt, nâng cô dậy.
“Em......” Mục Thiên Dương há miệng thở dốc, “Anh......”
“Thực xin lỗi.” Uyển Tình nói.
Mục Thiên Dương ngẩn ra: “Đây không phải là lỗi của em.”
“Không nhận điện thoại của anh, chính là lỗi của em.” Uyển Tình
hít sâu một hơi, “Nhưng về sau anh có thể tin tưởng em hay không?”
Mục Thiên Dương vội vàng gật đầu, ôm mạnh lấy cô: “Thực xin lỗi...... Về sau đừng không để ý tới anh...... Em tùy tiện mắng anh như thế nào
cũng được.”
Uyển Tình ôm anh thật chặt, khóc lên. Anh luôn như vậy, có phần tâm
này, lại làm không được. Thân phận của anh, sớm đã hình thành thói quen
cao cao tại thượng của anh, sao tha thứ cho người khác giương oai trên đầu của anh? Nếu cô dám rống anh, anh lại không biết có bao nhiêu phẫn
nộ......
Cô thật sự rất sợ anh.
Hơn nữa giữa bọn họ, giống như vĩnh viễn không chờ đúng vị trí.
Không phải cô tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, anh tạm nhân nhượng
vì lợi ích toàn cục. Bọn họ thiếu giao tiếp, hai bên vẫn rất rụt rè, có nhiều ý muốn chưa nói ra lắm?