Hiệu trưởng cảm giác giọng nói của anh có chút hờn giận, vội vàng gật đầu, hào ái nhìn Thiên Tuyết, Uyển Tình nói: “Không cần lo lắng, chúng
ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho hai em.”
Thiên Tuyết nói cảm ơn, lôi kéo UYển Tình đi ra ngoài, Uyển Tình chần
chờ nhìn bọn họ. Thiên Tuyết có gia thế lớn không tồi, nhưng cô? Đừng
quên, phần lớn chồng ảnh kí, đều là của cô? Thiên Tuyết chỉ có mấy bộ
quần áo bị dò xét, còn có có mấy chục bộ!
Cô muốn tan vỡ rồi...
Mục Thiên Dương nhìn cô: “Cô Đinh, cha dượng của cô nhờ tôi chuyển lời
lại, ông ấy một lúc nữa mới tới, nhưng cô không cần lo lắng, chuyện này, tạm thời ủy thác cho tôi xử lý.”
Uyển Tình sửng sốt, ngơ ngẩn gật
đầu. Ý của anh, lấy Đỗ Viến Minh làm cái cớ. Lấy tài lực của Đỗ Viễn
Minh, tiền trả cho mấy bộ quần áo kia không thành vấn đề, đúng là một
cái cớ không tồi...
“Đó là con gái của Đỗ Viễn Minh.” Mục Thiên
Dương nói với hiệu trưởng. Anh không hề nhắc đến chuyện mẹ cô gả cho Đỗ
Viễn Minh, nếu không thì, giúp Thiên Tuyết trong sạch, cũng không thể
giúp gì cho Uyển Tình.
Hiệu trưởng nghĩ thầm, cô gái đó họ Đinh mà?
Con gái của Đỗ tổng, cái này, đầu óc của ông không đủ dùng... Thế nhưng
Mục Thiên Dương đã tự mình đến đây, giờ phút này ông không thể nghi ngờ, chỉ có thể tự mình đi điều tra...
Mục Thiên Dương đưa tư liều đã
điều tra được cho công: “Hình như là sinh viên trong trường các ông,
liền giao cho ông xử lý đi. Tôi không muốn chuyện này lớn thêm, mời ông
cố gắng xử lý khiêm tốn, tôi không muốn bài vở và việc học của em gái
tôi bị quấy nhiễu.”
“Đó là đương nhiên.” Hiệu trưởng trịnh trọng nói.
Mục Thiên Dương cười: “Trước tôi cũng nên đi rồi. Nếu em gái tôi không nghe lời, có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Hiệu trưởng khen tặng nói: “Mục tổng quá lo lắng rồi, em gái anh cực kỳ cố gắng, vẫn luôn dành được học bổng!”
“Uhm, nó vẫn cố gắng vươn lên.” Mục Thiên Dương cực kỳ đắc ý.
Anh đi! Hiệu trưởng thiếu chút nữa bị trượt chân, khác nào mèo khen mèo dài đuôi!
-
Sau khi Uyển Tình đến phòng học phát hiện Lý Ức không đi học? Hai người nghi ngờ, còn chưa tìm cô ta, lẽ nào cô ta chột dạ rồi?
Sau khi tan học, Mục Thiên Dương gọi điện cho các cô: “Anh đã nói qua
với hiệu trưởng, bảo bọn họ xử lý khiêm tốn, như thế chắc chắn sẽ không
để cho học sinh trong trường biết được sự thật đằng sau, đến như nữ sinh kia, chắc cũng không bị đuổi học.”
“Không phải lợi cho cô ta quá sao?” Thiên Tuyết khó chịu.
“Nhịn một chút đi.” Mục Thiên Dương thở dài: “Các em còn đang đọc sách, làm lớn chuyện thì có ích gì? Bên kia Uyển Tình, anh dùng thân phận của Đỗ Viễn Minh để giúp cô ấy, nhưng nếu có người điều tra cẩn thận, vẫn
sẽ phát hiện ra vấn đề. Nhỡ đâu bị mẹ cô ấy biết được...”
Thiên Tuyết ngừng lại: “Em hiểu...”
“Trên mạng cũng không cần để ý nữa...” Mục Thiên Dương nhắc nhở: “Khiến cho nó như vậy! Qua hai ngày nữa, công ty mời đại diện là Đại Tân Văn,
đến lúc đó sẽ không có người chú ý đến chuyện các em nữa.”
“A! Chuyện trong giới giải trí mà anh cũng biết sao?”
“Là anh nhờ bọn họ đăng!”
Thiên Tuyết không nói gì, hồi lâu mới nói: “Anh, annh vất vả rồi.”
“Uyển Tình sao rồi?”
“Chờ một lát!” Thiên Tuyết trợn trắng mắt, đưa di động cho Uyển Tình.
Uyển Tình nhận lấy, Mục Thiên Dương lại không biết nói gì, chỉ có thể
nói lại lời vừa nãy anh đã nói cho Thiên Tuyết nghe. Uyển Tình lo lắng
hỏi: “Mẹ em ở bên kia, có thể biết được gì hay không?”
“Anh không
chắc.” Mục Thiên Dương nói thật: “Ảnh chụp trên mạng đã được dỡ xuống
toàn bộ, anh sẽ tiếp tục giải quyết tốt hậu quả, anh nghĩ mẹ em không
biết đâu. Nhỡ đâu có biết, em cứ giao mọi việc cho Thiên Tuyết, đã nói
là quần áo của Thiên Tuyết, em hay đổi với nó.”
“Này...” Uyển Tình nhìn thoáng qua Thiên Tuyết, này không quá phúc hậu đi?”
“Không sao, em đưa điện thoại cho nó, anh nói chuyện với nó một chút!”
“A...” Uyển Tình đưa điện thoại cho Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết nghe xong, quả nhiên mắng anh không được tử tế, thế nhưng vẫn đồng ý, lại còn thảo luận với Uyển Tình cách đối phó.
Buổi chiều, chủ nhiệm lớp gọi điện thoại kêu các cô đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Tống Lâm và Lý Ức đã đến từ hai giờ trước, bị thẩm vấn qua một lần, tất cả đều cúi gằm đầu.
Vốn mọi người cũng không đủ chứng cứ chứng minh là các cô làm, càng
không biết các cô cấu kết với nhau thế nào. Nhưng hiệu trưởng là lão
Khương, nắm chắc tinh thần “giả thiết lớn mật, cẩn thận thăm dò”, một
hồi gạ hỏi liền khiến các cô khai hết.
Một năm trước, Tống Lâm cùng câu lạc bộ
chụp ảnh, đi du lịch, gặp được Uyển Tình và Thiên Tuyết ở bên cạnh Quản
Hạo Nhiên, trong lòng liền ghi hận. Về sau, cô đi thổ lộ với Quản Hạo
Nhiên, bị anh ta từ chối, trong lòng càng hận thâm, bắt đầu nghĩ cách
trả thù. Để cho cô nghĩ ra biện pháp này, vẫn lại là linh cảm từ mối
tình đầu ngăn ngủi của Thiên Tuyết.
Cô ở trên tạp chí xem qua thấy
vài bộ quần áo thời thường, Thiên Tuyết và Uyển Tình đều từng mắc, trong lòng kích động đến tột đỉnh, căn bản không hề nghĩ đến việc có thể nhà
các cô có tiền bác. Về sau gặp được Lý Ức muốn vào hội học sinh, cô liền lợi dụng Lý Ức, để cô ấy giúp cô xác định những bộ trang phục của Thiên Tuyết và Uyển Tình là thực sự đáng giá....
Thế nhưng, cô không nói
cho hiệu trưởng biết là trả thù vì là tình địch, chính cô cũng cảm thấy
được lý do đó sẽ bị người khác khinh bỉ. Mà cô đối với Quản Hạo Nhiên
chỉ là thầm mến, không tồn tại vấn đề thứ ba, chỉ như vậy đã hung hăng
trả thù người ta, thật sự là bị người khác phỉ nhổ.
Cô một mực chắc
chắn là do nhìn các cô không vừa mắt, mọi người cũng không có cách nào,
cảm thấy tâm lý của cô có phần vặn vẹo. Nhưng Uyển Tình và Thiên Tuyết
đều hiểu rõ, hiểu trong lòng nhưng không nói, cảm thấy cô ta thật đáng
thương- nhưng cũng đáng hận!
Sau cùng, trường học cho Tống Lâm một
hình thức xử phạt, Lý Ức bị cảnh cáo. Lúc hiệu trưởng hạ yêu cầu xuống,
hai người thật sự nhìn Uyển Tình và Thiên Tuyết nói lời xin lỗi, Uyển
Tình nhìn Lý Ức, thật sự khó chịu vô cùng. Đây chính là bạn cùng phòng
của các cô, như thế nào có thể hại các cô được?
Thế nhưng các cô
cũng không nói gì nữa, tay trong tay đi ăn cơm rồi. Cơm nước xong trở
lại phòng ngủ, phát hiện Lý Ức đang thu dọn đông tây, giống như chuẩn bị chuyển đi.
Lý Ức phát hiện các cô trở về, ánh mắt đỏ ửng: “Thực xin lỗi...”
Thiên Tuyết chán ghét quay đầu đi, lạnh giọng hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
“Nơi ở của bạn trai mình...” Cô không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại
đây, Lý Ức khóc rống lên: “Thực xin lỗi, lúc trước mình không biết cô ta sẽ làm ra loại chuyện đó, cô ta chỉ nói với mình là nhìn xem nhãn hiệu
trên quần áo của các cậu, nói là tò mò, phải làm một bài báo về thời
trang, nhưng chính mình chưa thấy qua, lại thấy các cậu có... Mình không biết cô ta muốn như vậy với các cậu!”
Uyển Tình phẫn nộ hỏi: “Cậu nghĩ rằng mình và những người khác không biết cậu là người phát tin đi sao?”
Lý Ức vội vàng lắc đầu: “Lúc trước mình thật sự không biết! Tối hôm đó, mình nhìn thấy tin tức của các cậu, liền biết là nguy rồi. Mình gọi
điện thoại cho cô ta, hỏi có phải cô ta làm hay không, kết quả cô ta nói mình giúp cô ta phát tin đi... Mình không muốn... Nhưng là, cô ta nói
nếu mình không làm, sẽ nói cho các cậu biết là mình làm... Thiên
Tuyết...”