Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 39

Uyển Tình đi đến bên ngoài thư phòng, thấy Mục Thiên Dương ngồi ở trước bàn làm việc, không biết có nên đi vào hay không. Do dự nửa ngày, Mục Thiên Dương từ trên ghế lại đây. Cô thở hốc vì kinh ngạc, đứng thẳng tắp ở nơi đó, không dám động.

Mục Thiên Dương thấy thần sắc của cô, thập phần bực bội, không hờn giận nói: "Tiến vào."

Uyển Tình khẩn trương đi vào, đóng cửa lại. Đi đến trước mặt hắn, cô run rẩy cởi bỏ nút áo của mình.

Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại: "Em làm gì vậy?"

"Tôi......" Cô cũng không biết, nhưng trừ bỏ như vậy, cô còn có biện pháp gì.

Mục Thiên Dương hung hăng trừng cô, trừng đến mức cô không dám làm nữa, chỉ đành phải chậm rãi hạ tay xuống. Hắn không nói lời nào, chỉ nhìn cô, cô không dám nhìn thẳng hắn, liền cúi đầu. Chậm rãi, cô khóc, nước mắt một viên một viên chảy xuống, nhưng lại không dám phát ra âm thanh.

"Không được khóc!"

Uyển Tình chấn động, lau nước mắt, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không cho nước mắt chảy ra. Nhưng một lát sau, vẫn nước mắt nhịn không được chảy ra. Cô lại lau đi, Mục Thiên Dương đứng lên, sợ tới mức cô lui lại một bước.

Hắn đưa tay xoa mặt của cô – phần má cô bị hắn đánh. Chính hắn đánh, nhưng nhìn cô như vậy, hắn cư nhiên cảm thấy đau lòng, cảm thấy có lỗi!

Hắn sao lại đau lòng? Sao lại cảm thấy có lỗi? Đây là chính hắn đánh, cũng không phải người khác đánh!

Cho cô cẩm y ngọc thực, cô một chút cũng không quan tâm, mỗi ngày lại muốn đi ra ngoài, hắn cần gì phải đau lòng? Đau lòng thì như thế nào, cô ngoài sợ hắn, chống đối hắn, còn có thể làm cái gì?

Mục Thiên Dương tay run lên, đột nhiên túm cô qua, đem cô đặt trên mặt bàn.

"A......" Uyển Tình kêu một tiếng, cắn chặt răng. Theo hắn...... Theo hắn...... Bằng không, hắn sẽ lại tức giận......

Mục Thiên Dương kéo váy của cô xuống, xé áo sơmi của cô, nút áo rơi bùm bùm trên mặt đất.

"Em muốn quyến rũ tôi?!" Hắn vừa nhớ tới động tác khi vừa mới đến của cô, vừa xâm nhập dũng đạo khô khốc của cô.

"A ——" Uyển Tình quát to một tiếng, đau quá...... Nước mắt không nhịn được chảy ra, cô cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể gắt gao cắn môi dưới.

"Khóc cái gì? Không phải như em mong muốn!"

"Ngô......" Uyển Tình che miệng mình, miễn cho mình cầu xin tha thứ.

Mục Thiên Dương kéo tay cô ra, ra lệnh: "Kêu ra!"

"Ngô......" Uyển Tình lắc đầu.

"Em có nghe không?" Hắn kéo tóc cô.

Uyển Tình sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn hắn, khóc ròng nói: " Nhẹ một chút...... Van cầu anh......"

Mục Thiên Dương nở nụ cười vặn vẹo, trong lòng đau đớn khó nhịn. Hắn động tác ôn nhu lại, hôn lổ tai của cô, thấp giọng dụ hoặc: "Gọi tên của tôi......"

Uyển Tình kinh ngạc nhìn hắn.

Hạ thân hắn va chạm mạnh, lãnh giận ( lạnh lẽo + tức giận) ra lệnh: " Gọi tên tôi!"

"Tôi...... Tôi không dám......" Uyển Tình gục xuống bàn, khó chịu nói.

"Không dám?" Hắn tức giận đến phát run, cầm thắt lưng của cô, mãnh liệt va chạm. Hắn muốn cô gọi tên hắn mà thôi, cô lại còn nói không dám…

"A —— không cần, không cần...... Đau ——" Uyển Tình lớn tiếng cầu xin tha thứ, nhưng hắn không có xu thế dừng lại chút nào. Rốt cục, cô nhịn không được hô to, "Thiên Dương! Thiên Dương ——"

Mục Thiên Dương ngẩn ra, ở trong tiếng la của cô đạt tới đỉnh, ngừng lại…

"Ô ô......" Uyển Tình gục xuống bàn, khóc rống.

Mục Thiên Dương ghé lại gần mặt của cô, yêu thương hôn vội xuống.

"Đinh Uyển Tình......" Hôn vài cái, hắn hung hăng bóp cằm cô, thần sắc bi thương mà phẫn nộ, "Em vì cái gì không cười với tôi?"
Bình Luận (0)
Comment