Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 390

“Sớm như vậy đã trở lại, không ngốc ở đó được bao lâu rồi?” Thiên Tuyết nói: “Tới tới lui lui đều trì hoãn trên đường, nửa giờ ở đó là tốt, về sau đến chủ nhật thôi, mình đi với cậu. Mà lớp của cậu nữa, giáo viên thấy nghỉ nhiều cũng không tốt. Tuy là lớp tự chọn, nhưng đóng học phí rồi, chẳng nhẽ lại không đi?”

Uyển Tình gật đầu: “Nói sau đí.” Cô không muốn nghĩ nữa.

Ngày hôm sau, Quản Vận Phương gọi điện thoại cho cô, nói đã biết chuyện hôm qua, nói cô không nên tức giận, chủ nhật qua đây chơi, thuận tiện mang bạn trai qua ăn cơm

Uyển Tình nói: “Tuần này cháu có việc, cuối tuần sau đi ạ.”

Quản Vận Phương sửng sốt: “Cháu vẫn đang tức giận sao? Cái đám nam sinh đó, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, chúng ta liền nguyền rủa chúng không tìm được vợ!”

Uyển Tình bật cười: “Cháu không giận, thế nhưng tuần này thật sự có việc, cuối tuần sau được không ạ?”

“được, vậy thì hẹn tuần sau, cháu muốn ăn gì, dì làm cho cháu! Đúng rồi, bạn trai cháu thích ăn gì?”

“Anh ấy...” Uyển Tình nhanh chóng động não, nói dối: “Anh ấy rất bận, anh ấy... sợ là không có thời gian, để cháu hỏi lại, xem có thể bố trí hay không.”

Một lát sau cúp điện thoại, Thiên Tuyết có vẻ đăm chiêu nhìn cô, Uyển Tình cả kinh nói: “Cậu nhìn mình làm gì?”

Thiên Tuyết hỏi lại: “Cậu nói xem? Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì sao?”

Uyển Tình dừng lại nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là gặp được Quản sư huynh và mấy người bạn của anh ấy, bọn họ không hiểu chuyện, trêu đùa mình... Mình... mình liền nói là đã có bạn trai, miễn cho bọn họ nói lung tung...”

Thiên Tuyết sửng sốt: “Dì Quản bảo cậu mang bạn trai đến cho dì xem à?”

“Uhm.”

“Cậu lấy đâu ra bạn trai bây giờ?”

“Lấy cớ mà thôi, không mang đến đâu! Mình nói bạn trai mình bận!” Uyển Tình im lặng giây lát, lẩm bẩm nói: “Cũng không thể mang qua đi, đúng là loạn mà?” Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của cô thấp hơn, trong lòng cảm thấy buồn cười, nghĩ đến tình huống kia, cô đúng là có chút nóng lòng muốn thử.

“Cậu cười cái gì thế?” Thiên Tuyết đẩy cô một cái

Cô nói: “Nếu mình giới thiệu với người khác anh cậu là bạn trai mình, mọi người sẽ không bị dọa chứ?”

“Cậu muốn giới thiệu rồi à?” Thiên Tuyết sáng mắt lên.

Uyển Tình sửng sốt, buồn bã nói: “Này lại không phải do mình.”

“Đương nhiên là anh ấy vui rồi!” Thiên Tuyết nói: “Chỉ là thân phận hiện giờ của cậu, vẫn không thích hợp công khai!”

Uyển Tình hỏi: “Công khai làm gì chứ? Anh cậu anh ấy... cho dù kết hôn, người kia cũng không thể là mình đi? Mình nghĩ muốn đi theo anh ấy, nhưng lại có chút sợ anh ấy... Cậu nói xem, nếu chúng mình công khai, có một ngày nào đấy anh ấy chán ghét mình, người khác sẽ nghĩ mình như thế nào? Nói về mình như thế nào? Về sau mình đi đến nơi nào, người khác cũng đều bàn tán về mình, cười nhạo mình. Cho dù là mình không thèm để ý cái nhìn của người khác, nhưng bị người khác chỉ trỏ xung quanh, cái loại cảm giác này...”

Thiên Tuyết hung hăng ôm lấy cô: “Vì sao không phải là cậu? Mục thị cũng không cần đám cưới thương nghiệp gì cả, anh mình đã đủ vừa lòng với sự nghiệp, anh ấy cần gì phải hy sinh hôn nhân của chính mình? Lui một vạn bước mà nói, mốn cưới, còn có mình và anh họ mình! Nhưng hình thức trước mắt, anh họ mình và mình đều đã tự do yêu đương, chúng mình muốn thế nào cũng được, chỉ cần không dẫn sói vào nhà, trong nhà không có ai phản đối, thì sao có thể đến lượt lão đại trong nhà hy sinh hạnh phúc của mình?”

Uyển Tình giật mình, biết cô nói đúng, nhưng tâm tư của Mục Thiên Dương.,... cũng có chút khó đoán. Anh muốn lên cơn làm gì, chẳng lẽ còn nói trước, người khác cũng không làm gì được anh. Hiện giờ, cô chỉ có thể làm tròn bổn phận của mình, bắt nhốt lấy tâm tình của anh. Như vậy, khả năng anh cưới cô liền tăng thêm một chút, cô cũng có thể không cẩn lo trước lo sau về việc thương anh.

Càng ngày cô càng hiểu rõ một chuyện, hai người muốn cùng một chỗ, thật sự không chỉ đơn giản là thích như vậy. Sau khi tin tưởng lần nhau, sao có thể vĩnh viễn bắt lấy tâm tư của đối phương, khóa học tình yêu này của cô đúng là một vấn đề nan giải.

Buổi chiều sau khi tan lớp, cô và Thiên Tuyết cùng đến Y Toa Bối Lạp, Thiên Tuyết nhân cơ hội nhắc tới, Mục Thiên Thành liền tặng cô một phòng nhỏ.

Uyển Tình tắc lưỡi: “Các cậu đúng là khủng bố!”

Thiên Tuyết liếc cô một cái: “Không có gì bất ngờ xảy ra, cậu cũng là kẻ có tiền!”

Uyển Tình cau mày nói: “Mình cũng không phải vì anh ấy có tiền...” Hiện giờ cô và Mục Thiên Dương ở cạnh nhau, mỗi người đều cố gắng bắt lấy tâm tư của đối phương, lại vẫn thực sự không hề nghĩ đến phương diện tiền bạc kia, mà cô còn hận anh có tiền, nếu không thì cũng sẽ không có chuyện hôm nay.

Thiên Tuyết xấu hổ cười: “Mình cũng không có ý đó, được rồi được rồi, không nói những chuyện đó nữa! Nhà cửa vẫn còn mới, hôm nào chúng ta đi xem đi! Mình không biết sửa chữa thế nào, cậu giúp mình nhé!”

“Không phải có công ty thiết kế sao? Mời bọn họ là được rồi!”

“Vậy không được!” Thiên Tuyết nói: “Chính mình ở nên mình muốn tự bố trí! Nếu không lúc ở sẽ chỉ thấy lạnh lẽo như băng, không có cảm giác ấm áp.

Uyển Tình sửng sốt, gật đầu: “Cũng đúng, thế nhưng mình không hiểu, chủ ý hư hỏng là của cậu, đừng trách mình!”

“Được rồi, được rồi, có những lời này của cậu là đủ rồi!” Hô, bước đầu tiên đã thu phục được!

Sau khi đến chỗ ở, phát hiện Mục Thiên Thành cũng ở đây, Uyển Tình nói: “Anh họ anh đến đây à?”

Mục Thiên Thành oan ức nói: “Chị dâu nhỏ không chào đón anh sao?”

Uyển Tình sửng sốt, giải thích nói: “Không có, Em nghĩ, anh không phải đang mở hội quán leo núi sao, còn có anh Văn Sâm vẫn ở bên đó... sẽ có nhiều việc bận rộn đi?”

“Anh tới học làm bò bít tết...” Mục Thiên Thành chậm rãi nói.

Uyển Tình thầm nghĩ, việc học làm bò bít tết này của anh cũng quá long trọng đi, mỗi tuần đi máy bay một lần sang! Đột nhiên nghĩ đến anh ta đưa một căn nhà nhỏ cho Thiên Tuyết, lập tức cho ra kết luận: “Đây là một loại xa xỉ lãng phí!

Um, vẫn là Thiên Dương nhà cô tốt. Đến thành phố C hai năm, đều không có nói là đi mua nhà cửa gì cả, mà ở trong này thuê một căn, một tháng cũng chỉ có 1000 đồng tiền thuê. Ngay cả xe cũng là mang từ thành phố A qua đây, không có mua mới. Dáng vẻ không giống như Mục Thiên Thành, vì ầm ĩ với Văn Sâm có thể mua một lúc hai chiếc xe, còn va chạm làm một chiếc hư hỏng, sau đó thì tự mình đi nhập viện...

Càng so sánh, cô càng cảm thấy Mục Thiên Dương đáng tin, mà Mục Thiên Thành là vô cùng không đáng tin! Không đáng tin giống người nào đó, thích đàn ông, không mang tai họa cho phụ nữ, cũng coi như một cống hiến lớn cho xã hội rồi!

Nghĩ như vậy, Uyển Tình liền trở nên vui vẻ trong lòng. Khi Mục Thiên Dương trở về, liền thông suốt phóng khoáng chạy tới giúp anh cầm cặp xách.

Mục Thiên Dương sửng sốt, nghi ngờ nhìn cô: “Em làm sao thế?” Trước kia chưa từng như thế.

“Không có.” Uyển Tình cười nói, người đàn ông đáng tin đáng được khen ngợi, cô muốn thưởng cho anh một cái: “Anh muốn ăn gì, em nấu cơm.”

Mục Thiên Dương nhìn chằm chằm cô, nhìn em trai em gái trên sofa: Đã xảy ra chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment