Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 397

Uyển Tình có qua có lại, Mục Thiên Dương đối với cô tốt, cô cũng đối tốt lại với anh, sinh nhật cô khi đó, Mục Thiên Dương tận tâm tận lực, đương nhiên cô không thể khiến anh ngột ngạt.

Tổng hợp các nguyên nhân trên, sáng sớm hôm say, cô lại trở về Y Toa Bối Lạp, quyết định giải thích trước, tranh thủ hòa hảo, hòa hảo rồi từ từ nói đạo lý, tính tình Mục Thiên Dương mà nổi giận thì đúng là không có cách nào nói lý lẽ với anh! Này đã là giáo huấn máu chảy đầm đìa rồi! Anh có thể nói ra miệng, có thể thấy được thời điểm động kinh chín trâu cũng không kéo được!

Uyển Tình nhớ đi nhớ lại, tâm tình cực kỳ ủy khuất, còn có chút tỉnh táo lại càng thêm oan ức... rõ ràng là anh sai...

Đi vào phòng, phát hiện anh không ở đây, Uyển Tình dừng lại giây lát, đoán là có thể anh đến công ty rồi.

Thân là giám đốc, Mục Thiên Dương tự nhiên không cần giống những người đi làm khác, bình thường có thể đi muộn, về sớm, bỏ bê công việc... Nhưng chủ nhật cũng có thể đi làm.

Uyển Tình thấy chăn gối trên giường không gấp lại, cô đi qua, nắm chăn lên, thuận thế ngã lên giường, sau đó ôm chăn vào ngực, thật giống như là ôm anh.

Một lát sau, cô mạnh mẽ ngồi dậy, nhìn xuống vị trí của hai chiếc gối, một cái là vị trí của anh gối đầu, một cái, nằm bừa bãi trên giường, thế này có phải nghĩa là anh cũng ôm lấy gối của cô để cảm nhận sự tồn tại của cô hay không?

Uyển Tình lấy gối của anh qua, hung hăng ôm ấp trước ngực, nước mắt ào ào chảy xuống: “Anh không nổi điên không được sao...”

“Thiên Tuyết! Chị dâu nhỏ!” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Mục Thiên Thành.

Uyển Tình hoảng sợ, vội vàng ném gối đầu, lung tung lau nước mắt.

Mục Thiên Thành gầm lên vài tiếng, chạy đến gõ cửa bên ngoài: “Chị dâu nhỏ, chị dâu nhỏ, oa... không có ở đây?” Nói xong liền đi luôn.

Uyển Tình vội vàng đi vào WC rửa mặt, khi ra ngoài nghe được anh gọi điện thoại cho Thiên Tuyết: “Em và chị dâu nhỏ mau qua đây? Chị dâu nhỏ ở đây, thế nào không ai trả lời anh?”

Mục Thiên Thành vừa mới nói xong, chỉ thấy Uyển Tình đỏ mắt ngồi xuống đối diện anh, anh sợ đến mức ngồi thẳng người: “Cái kia... anh thấy rồi, em qua đây rồi chúng ta cùng ăn cơm trưa...”

Cúp điện thoại, anh hỏi Uyển Tình: “Chị dâu nhỏ làm sao thế? Ai bắt nạt em rồi? Em nói cho anh biết, anh báo thù giúp em!” Anh nói xong liền xắn tay áo.

Uyển Tình nghĩ ngợi đến là Mục Thiên Dương bắt nạt mình, liền cảm thấy ủy khuất vô cùng, trả lời: “Anh của anh.”

Mục Thiên Thành sửng sốt, từ từ hạ tay áo xuống, lui đến trên sofa: “Thanh quan khó quản việc nhà, chuyện các người anh không xen vào được.”

Uyển Tình trừng mắt nhìn, lại bắt đầu gạt nước mắt.

Tuy Mục Thiên Thành yêu đàn ông, nhưng thấy phụ nữ khóc cũng không chịu nổi, cực kỳ không tự nhiên đưa khăn tay cho cô: “Em cũng đừng khóc, anh họ sáng sớm đã lôi anh từ trong chăn ra, bảo anh đến chăm sóc em, có thể thấy được anh ấy đau lòng em thế nào?”

Uyển Tình sửng sốt: “Anh ấy quay lại thành phố A rồi hả?”

“Uhm, 8 giờ là đi rồi.”

Uyển Tình im lặng.

Mục Thiên Thành không biết cô đang suy nghĩ gì, sợ cô nghĩ nhiều, vội vàng hỏi: “Em làm sao thế? Em và anh ấy...”

Uyển Tình không nghĩ anh muốn hỏi chuyện của mình và Mục Thiên Dương, lên tiếng tính toán anh: “Lúc 8 giờ anh còn đang ngủ?”

Mục Thiên Thành sửng sốt, rầm rì nói: “Hôm nay là chủ nhật, ai không ngủ nướng chứ?”

Uyển Tình vò khăn tay trong tay, phát hiện không thể dùng được nữa, trực tiếp ném vào thùng rác, một lần nữa, rút một tờ khác ra, nhớ tới anh vừa mới nói, cô hỏi: “Anh ấy gọi anh tới?”

“Đúng!” Mục Thiên Thành nói: “Anh ấy bảo anh đưa em đi chơi.”

Uyển Tình hừ lạnh: “Anh gọi anh đến giám sát em, không để em chạy lung tung thì có?”

“Ách, không có, anh ấy bảo anh đưa em và Thiên Tuyết ra ngoài chơi cho thanh thản.”

Uyển Tình không tin.
Bình Luận (0)
Comment