Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 400

Đỗ Thiến nắm lấy điện thoại run rẩy, phẫn nộ lại càng sâu hơn, cắn răng hỏi: “Bà ta sinh bệnh hôm nào?”

Người giúp việc nghĩ ngợi, nói ra thời gian chính xác.

Là ngày cô gọi điện thoại cho ba... Từ Khả Vi cố ý, bà ta không cho ba đến xem cô! Cô không muốn nghĩ oan uổng cho người tốt, lại xác định: “Tầm mấy giờ?”

Người giúp việc không rõ cô hỏi để làm gì, vẫn nói thời gian đại khái, đồng thời nói chi tiết một chút, ví như Đỗ Viễn Mình từ thư phòng trên lầu lao xuống.

Đỗ Thiến không nghĩ lại, trực giác nghĩ là Từ Khả Vi biết được Đỗ Viễn Minh muốn tới Mỹ, nên dùng loại phương thức bỉ ổi này để giữ ông lại!

Hơi quá đáng!

“Tiểu thư, có việc gì muốn tôi chuyển đến cho tiên sinh không?”

“Không cần.” Đỗ Thiến thốt ra, âm thanh nói chuyện cực kỳ tiết chế, nhưng nếu có người nhìn thấy vẻ mặt của cô bây giờ, liền biết cô có bao nhiêu khó chịu: “Không cần nói cho ba biết tôi gọi điện thoại về, ông ấy chăm sóc dì đã cực kỳ vất vả rồi, để ông ấy nghỉ ngơi cho tốt.”

Cúp điện thoại, cô quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, âm trầm nở nụ cười.

Trước ngày hôm sau đi học, một người đàn ông Mỹ tìm đến tận cửa. Đột nhiên cô nhớ tới lần trước nhờ anh ta làm việc, vội hỏi: “Anh trở lại rồi? Ảnh chụp đâu?”

Người đàn ông đưa ra một túi văn kiện, cười nói: “Đều ở trong này, cô xem là cô cần đúng không?”

Đỗ Thiến vội vàng mở túi văn kiện ra, lấy ảnh chụp ra xem, hết tấm này đến tấm khác, vừa lòng mà nói: “Có thể, cảm ơn anh rồi.”

“Tiền đặt cọc còn lại...”

“Chờ.” Đỗ Thiến xoay người đi vào phòng ngủ, lấy trong két sắt ra 5000 đô la tiền mặt đưa cho anh: “Tính đến anh sẽ trở lại, đã chuẩn bị rồi.”

Người đàn ông biết cô là sinh viên gần đây, thời gian này đang bận đi học, cũng không chậm trễ cô, nhận lấy tiền rồi tạm biệt: “Đỗ tiểu thư về sau có chuyện gì có thể liên hệ với tôi.”

“Đó là đương nhiên.” Đỗ Thiến đưa anh đi, lại không vội đi học, mà gọi điện thoại cho công ty hàng không, đặt vé máy bay về nước.

...

Mục Thiên Dương quay lại thành phố A vài ngày cũng chưa trở về, tuy trước kia cũng là thường có chuyện gì đó, nhưng Uyển Tình cảm thấy lần này có chút khác biệt. ước chừng là cãi nhau, sợ anh vẫn đang tức giận đi? Thật ra, cô cũng đang tức giận, vậy thì người nào cũng không được cho người nào tốt!

Nhưng là, điện thoại sao cũng không gọi một cuộc? Tin nhắn cũng không có một cái, Uyển Tình nhìn điện thoại, do dự có nên gọi cho anh trước không.

Thiên Tuyết ở bên cạnh nói: “Muốn gọi thì gọi đi.”

“Dựa vào đâu mà bảo mình gọi?” Uyển Tình để điện thoại xuống, cũng không phải là cô sai.

“Được, được, được... không gọi không gọi, mười một giờ, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Uyển Tình gục xuống bàn, tiều tụy vì bệnh mà nói: “Không muốn đi...”

“Mình đi rồi mang về! Y Y có đi không?”

“Muốn!” liễu Y Y lập tức cầm cặp lồng từ trên giá sách đưa cho cô: “Canh cá, khoai tây nấu thịt, cám ơn!”

“Uyển Tình thì sao?” Thiên Tuyết lấy một cái túi lớn bỏ ba hộp cơm vào.

“GIỐNG Y Y đi.”

Thiên Tuyết làm một tư thế ok, cầm theo cặp lồng đi ra cửa. Quá hơn mười phút liền cầm hộp cơm trở lại, ở ngoài cửa ký túc xác nhìn thấy một bóng lưng nam sinh cực kỳ quen mắt, cô nghĩ không ra là ai, tò mò đi qua, đến gần mới nhớ ra là Sở Thiệu!

Tập trung nhìn, đúng là anh ta.

Không phải Sở Thiệu đã đến Úc xem chuột túi sao? Làm sao có thể xuất hiện ở đây?

Một lần cô nhìn liền cho là mình hoa mắt, lại vẫn ra sức dụi mắt. sở Thiệu vừa quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ ngốc của cô, vui mừng chạy đến: “Mục Thiên Tuyết, thật khéo, đang muốn tìm cậu!”

“Cậu tìm mình làm gì?” Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi: “Không phải cậu đang ở ÚC sao?”

“Về rồi?”

Thiên Tuyết kinh hãi: “Không phải cậu đến tìm Uyển Tình chứ?”

“A?”

“Cậu theo đuổi UYển Tình của chúng ta từ nước ngoài đến tận đại học C sao?”

Sở Thiệu hết chỗ nói, kia đều là chuyện từ hồi thiếu niên rồi? Anh không nhịn được minh oan cho chính mình: “Không phải mình theo đuổi Uyển Tình.”

Thiên Tuyết sửng sốt một phen, trừng mắt: “Vậy không phải cậu theo đuổi mình chứ?” tốt xấu gì cô cũng học Trung văn, những lời này của anh nghe ra liền thấy có vấn đề, không phải theo đuổi Uyển Tình, đó chính là theo đuổi người khác!

“Mình... Khụ!” Sở Thiệu ngả một phen, cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Làm phiền cậu gọi Liễu Y Y hộ mình.”

“Ai cơ?” Thiên Tuyết cảm thấy hôm nay dung lượng não của cô có phần không đủ dùng.

Sở Thiệu cực kỳ kiên nhẫn giải thích: “Bạn cùng phòng của cậu, trước kia ngồi cùng bàn mình, mỗi ngày kiến tạo quan hệ kia... Liễu Y Y!”

Thiên Tuyết sửng sốt một phen, cười ra tiếng, thiếu chút nữa đau sốc hông: “Cậu chờ nhé! Cậu... người ta là không hòa thuận, các cậu là không đánh không yêu nhau...”

Mặt của Sở Thiệu biến sắc trong nháy mắt, đầy vạch đen.

Thiên Tuyết và Liễu Y Y tiếp xúc với nhau, càng thích Liễu Y Y, lại nghĩ tới Uyển Tình từng nói là Liễu Y Y thầm mến Sở Thiệu, nhìn thấy dáng vẻ của Sở Thiệu, tự nhiên lấy vì bọn họ tu thành chính quả rồi. Tuy tới đột nhiên, một điểm dấu hiệu cũng không có, nhưng cô thiệt tình cảm thấy cao hứng vì Liễu Y Y, cực kỳ vui vẻ chạy về phòng ngủ, mùi cá và đồ ăn vẩy ra từ trong cặp lồng, biến thành văng đầy túi.

“Qủy đuổi theo cậu à!” Uyển Tình nhìn thấy bốn phía cặp lồng đều dính dầu mở, có phần ngao ngán.

Liễu Y Y trực tiếp đi lấy khăn rửa bát, mặt nhăn lại hỏi: “Cậu nhìn thấy dáng vẻ của cậu ấy là bị quỷ đuổi theo sao? Chắc là nửa đường nhặt được tiền thôi?”

“Mình thấy là bị trúng gió rồi.” Uyển Tình thả giấy vệ sinh, cũng lau dầu mỡ bên ngoài cặp lồng.

Thiên Tuyết chống nạnh thở hổn hển mấy hơi, cả giận nói: “Hai người các cậu đúng là không có lương tâm, bản cung thiên tân vạn khổ mua cơm cho hai người, các người không cảm kích thì thôi, lại còn...”

“Nghỉ ngơi một chút đi.” Uyển Tình rót nước cho cô: “Không cần bản cung bản cung, tất cả tự xưng là bản cung đều không có kết cục tốt.”

“Đúng thế.” Liễu Y Y nói.

Thiên Tuyết ê một phen, tay vung ra ngoài cửa: “Dưới lầu có người tìm cậu!”

“Mình?” Liễu Y Y sửng sốt.
Bình Luận (0)
Comment