“Anh rõ ràng là có!” Uyển Tình nổi giận nói, lấy tay đẩy anh ra.
Anh vội vàng bế cô lên, vội vàng nói: “Thật ra anh hi vọng mình có con gái, dáng vẻ y hệt như em, mắt to, mặt tròn một chút, đỏ rừng rực, trên đầu có hai bím tóc nhỏ, mặc một chiếc váy công chúa, ôm búp bê vải... chỉ cần suy nghĩ, trái tim của anh lại mềm nhũn ra. Nhưng là suy nghĩ đến sau khi bé lớn lên, phải gả cho đứa khác, chịu khổ sở vất vẻ, nấu cơm giặt giũ cho người ta, vẫn còn phải nuôi con vất vả thế nào, anh liền không nỡ! Uyển Tình, em nói làm sao bây giờ, anh thật sự rất thích, nhưng là không nỡ.”
Uyển Tình an tĩnh lại, hơn một lúc mới tiêu hóa xuống lời của anh, thở phì phì nói: “Em cũng là con gái bảo bối, anh chỉ biết anh không nỡ, anh lại không nghĩ đến ba em...” cô bỗng dưng dừng lại, buồn bã nói: “Ông ấy bỏ....”
“Uyển Tình...” Mục Thiên Dương ôm cô khẩn trương, khàn khàn nói: “Chúng ta không nghĩ đến ông nữa.”
Uyển Tình ừ một tiếng, ôm cổ anh nói: “Chúng ta vẫn nên sinh con trai đi.”
Cô đột nhiên cảm thấy bi thương, vì sao lại có tư tưởng trọng nam khinh nữ? Bảo bảo, con ngàn lần nếu là con trai, nếu không thì sẽ bị ba con ghét bỏ rồi. Cho dù anh ấy không thích, cũng nhất định phải có con trai, bởi vì gia nghiệp của anh cần có người kế thừa. Nếu con là nữ, nói không chừng anh ấy sẽ đi tìm một người phụ nữ khác sinh nhờ, đến lúc đó lại là ngày khổ của chúng ta...
Suy nghĩ đến tương lai có thể suy sụp, UYển Tình bị ép đến không thở nổi. Vốn tưởng rằng có con, về sau có thể sống tốt, không có phiền não, nhưng không nghĩ tới, còn không biết về sau thế nào...
“Thiên Dương...” Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, gắt gao ôm lấy Thiên Dương: “Nếu em già yếu rồi, anh vẫn sẽ thích em sao?”
“Đương nhiên thích em, không thích em thì còn thích ai?”
“Anh gạt em, anh nhất định sẽ thích người trẻ hơn.”
“Đoán mò cái gì?” Mục Thiên Dương nhìn cô: “Em đây là tính tình của phụ nữ có thai sao? Ngủ nhanh đi, đừng suy nghĩ bậy bạ...”
Uyển Tình mím môi, cảm thấy oan ức, nhưng có chút nói, lại không thể nói trắng ra, cái loại sầu lo này, thật sự là khó có thể mở miệng.
Cô xoay người đưa lưng về phía anh, Mục Thiên Dương hôn cô vài cái: “Chờ sau khi em già, anh cũng sẽ già, nếu em yêu tóc bạc của anh, anh cũng yêu nếp nhăn của em...”
Trong lòng UYển Tình chấn động, cầm tay anh: “Kia đều đã là chuyện lâu sau đó rồi....”
“Đúng, đã lâu sau đó... Anh cực kỳ hy vọng có ngày đó...” Hy vọng cùng cô sống đến bạc đầu.
“Em cũng hy vọng.” Uyển Tình nói.
Ngủ một giấc, Uyển Tình thản nhiên tiếp thụ chuyện mang thai này.
Ăn xong điểm tâm, Mục Thiên Dương nói: “Anh nói chuyện điện thoại với ông nội, nói cho ông ấy một tiếng, sau đó xem khi nào thì kết hôn.”
Uyển Tình cảm thấy có chút khó chịu, trong lòng lộn xộn cảm giác nào cũng có, cô hỏi: “Vừa mới quả bảy đầu bảy, có thích hợp không?”
Mục Thiên Dương nắm tay cô: “Tập tục trong trăm ngày đều có thể, để cảnh sát phá án đi, chắc là không lâu lắm. Đến lúc đó mời mẹ nuôi của em đến làm chứng, chúng ta trực tiếp đi lĩnh chứng, không cần làm nhiều, chờ sau khi em tốt nghiệp xong, chúng ta mới cử hành hôn lễ.”
Uyển Tình gật đầu, cô tuyệt không nghĩ muốn náo nhiệt để cho ai cũng biết.
Mục Thiên Dương nhận được trả lời, liền gọi điện thoại cho Mục lão gia.
Mục lão gia hấp tấp chạy tới, Thiên Tuyết, Thiên Thành đều ở đây, rõ ràng là biết sớm hơn ông, như thế liền nhất thời tức giận, giơ gậy đuổi theo Mục Thiên Thành, ông không nỡ làm gì Thiên Tuyết.
Sức của Mục Thiên Thành rất tốt, chạy hai vòng quanh biệt thự, một cái lông mao cũng không để Mục lão gia động tới.
Mục lão gia thở hồng hộc: “Nếu cháu có gan thì đừng chayj1”
Thiên Tuyết nhìn mặt ông hồng hào, trong lòng thán phục, nhưng vẫn lo lắng cho sức khỏe ông, đi qua đỡ lấy ông: “Ông nội, người đừng như vậy, dọa Uyển Tình sợ rồi.”
Mục lão gia cả kinh, quả nhiên thẩy Uyển Tình lo lắng nhìn mình, vội đi qua: “Đừng sợ, ông rất vui! Ai nha, rốt cuộc cũng có một đứa chắt để ôm ấp! Ông muốn làm cụ nội, nhà chúng ta có bốn thế hệ rồi...”
Mục lão gia hưng phấn có phần tìm không ra bắc, khao khát bốn thế hệ, bắt đầu thẩm vấn Mục Thiên Dương: mang thai khi nào? Con thế nào? Mẹ đưa bé có sao không? Bác sĩ khám chưa? Bác sĩ nói thế nào? Bảo bối là nam hay nữ? Uyển Tình có ăn ngon, ngủ ngon không? Bảo bối có quấy không, Uyển Tình có hay nôn không...
Mục lão gia là người từng trải, đối với phụ nữ có thai cũng có chút hiểu biết, lăn qua lộn lại hỏi một đống, Mục Thiên Dương có thể đáp được rất ít, có thể không thiếu sao? Anh đáp một: Vốn cái gì cũng không biết, quá nhiều chuyện anh chỉ có thể hỏi UYển Tình.
Kết quả Mục lão gia thấy anh gặp chuyện thì lại ôm chân phật, liền cho rằng anh không quan tâm Uyển Tình, giơ gậy lên thiếu chút nữa đánh bay anh! Thôi thôi, giao cho nó đâu thể yên tâm được, khẩn trương đi bệnh viện nhìn xem!
Mục Thiên Dương vừa lúc bị một đống vấn đề của ông dọa sợ, vẫn còn nôn hả, con còn nháo nữa, UYển Tình của anh làm sao chịu được, nhanh chóng đi bệnh viện thôi!
Một già một trẻ hai người đàn ông đều khẩn trương, không ai ngăn được. Mục lão gia muốn đến bệnh viện tốt nhất, còn là bác sĩ tốt nhất, ra lệnh mắng một hơi xong, Mụ Thiên Dương không thể chê, hơi há mồm: “Chuẩn bị phòng sinh tốt nhất!”
Mục lão gia lấy gậy ra gõ lên đầu anh một cái, quát: “Tám tháng sau mới sinh...”
Mục Thiên Dương: “...” Chỉ có thể oan ức.
Uyển Tình nhìn bọn họ một cái, tay nắm lấy tay Mục Thiên Dương, cười ảm đạm với anh. Mục Thiên Dương lập tức toét miệng cười, ôm cô thật chặt, thật tốt, có bà xã đau lòng.
Mục lão gia duỗi cây gậy dài: “Buông ra buông ra, không được đè nặng đứa bes1”
Mục Thiên Dương sửng sốt, không tha buông Uyển Tình ra.
Mục lão gia nói: “Về sau, cháu và Uyển Tình ngủ riêng đi, mang thai rồi, không được xằng bậy!”
“Cháu...” Mục Thiên Dương không nói gì: “Cháu đâu nào xằng bậy, Uyển Tình, cô ấy...” Bây giờ cô ấy còn đang mang đại tang, tuy hiện tại không giống như trong xã hội phong kiến giữ đạo hiếu như vậy, nhưng lúc này điên đảo cũng không thích hợp đi? Ông nội tới cùng là cho rằng anh vô liêm sỉ như thế nào nữa?
Sau khi đến bệnh viện, làm một lần kiểm tra tinh tế, có Mục lão gia tự mình xuất hiện, bệnh viện cũng không dám qua loa dù chỉ một chút, ngày hôm qua Mục Thiên Dương tìm một nhà bệnh viện nhỏ, sau khi kiểm tra xong bị bác sĩ nói sợ tới mức nghĩ muốn nằm viện, nhưng bệnh viện nhanh chóng nói: “Không phải vấn đề lớn, nghỉ ngơi là tốt rồi”, sau đó đuổi đi.
Hôm nay, bác sĩ vẫn đang cường điệu: “Chú ý nghỉ ngơi, chú ý cảm xúc”, “Gần đây dinh dưỡng không tốt, về sau phải chú ý, nhưng không cần tẩm bổ mù quáng, bù lại là được.”