Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 50

Mục Thiên Tuyết thở phì phì ngồi một bên: "Cẩu nam nữ!"

Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại: "Em nói cái gì?"

"Hừ!" Mục Thiên Tuyết quay đầu qua... Đi.

Mục Thiên Dương lạnh lùng nhìn cô một lát, nhưng cũng chưa nói cái gì, quay đầu kêu bà Trương: "Lấy khối băng đến đây!"

......

Phòng khách tràn ngận im lặng, Uyển Tình ghé vào trên đùi của Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương dùng khối băng xoa lên gáy cô, Mục Thiên Tuyết ở một bên nhìn, trong mắt tràn đầy ghen ghét.

Nói lầm bầm hừ......

Hơi quá đáng!

Anh là của cô!

Anh cô còn không có quan tâm cô như vậy đâu, Đinh Uyển Tình này tính cái gì vậy?!

Hơi quá đáng...... Hơi quá đáng......

Cô oán hận trừng mắt nhìn Uyển Tình, hai mắt từ giày da màu trắng của Uyển Tình hướng về phía trước. Hừ, toàn thân hàng hiệu, anh ấy thật đúng là bỏ được! Bỗng dưng, ánh mắt dừng lại ở trên cổ tay cô, cô ngạc nhiên trừng mắt nhìn Mục Thiên Dương: "Cô ấy đang mang Vacheron Constantin sẽ không phải là của em đi?" Năm nào lần đầu tiên anh ấy nói mua cho cô một cái đồng hồ!

"Ừ." Mục Thiên Dương thản nhiên đáp lại, "Nguyên bản chính là của em, ai kêu em học không tốt, ra khỏi top 10 người đứng đầu lớp nên anh liền thưởng cho cô ấy."

"A ——" Mục đại tiểu thư thét chói tai giống như nổi điên. Chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên toàn thế giới chỉ một cái.

"Tôi muốn giết cô!" Mục Thiên Tuyết bổ nhào qua.

Uyển Tình hoảng sợ, vội vàng đứng lên, trốn một bên. Mục Thiên Tuyết đè cô lại, dùng sức kéo tóc cô: "Tôi cho cô quyến rũ anh của tôi ——"

"A......" Uyển Tình kêu đau, lại không dám đánh trả, chỉ có thể lui lại ở một góc khóc rống.

Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại: "Dừng tay!"

"Ngươi là hồ ly tinh! Không được quyến rũ anh tôi! Ngươi không xứng!" Mục Thiên Tuyết vẫn còn kéo tóc Uyển Tình.

Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, ném túi chườm nước đá lên bàn trà. Phanh một tiếng, Mục Thiên Tuyết sợ tới mức buông Uyển Tình ra, xoay người sợ hãi nhìn hắn.

"Không được náo loạn!" Mục Thiên Dương nói, "Kì thi cuối kỳ vào top 5, anh sẽ cho một cái đồng hồ Patek Philippe làm theo yêu cầu của em, khảm kim cương hồng!"

Patek Philippe so với Vacheron Constantin càng nổi tiếng và có giá trị hơn. Mục Thiên Tuyết nghe vậy, trong mắt hiện lên ánh sáng, hất cầm lên: "Em nhất định làm được! Nếu em thi được thứ nhất, em phải một cái di động khảm kim cương hồng, của Apple!"

" Apple không loại đó."

Mục Thiên Tuyết ngang nhiên xông qua, ôm hắn cánh tay làm nũng: "Anh giúp em làm một cái thôi......"

"Vậy em cố gắng lên." Mục Thiên Dương vuốt đầu cô, đứng dậy đi lên lầu, "Uyển Tình em lên đây."

"Vâng" Uyển Tình vội vàng theo sau.

Mục Thiên Tuyết vừa thấy, sắc mặt mới vừa dịu đi lại trở nên không được tự nhiên.

Uyển Tình đi theo Mục Thiên Dương vào phòng, vừa đóng cửa, Mục Thiên Dương quay đầu: "Vì cái gì không đánh trả?"

Uyển Tình sửng sốt, lạnh lùng cúi đầu xuống: "Tôi không dám."

"Cái gì?"

"Cô ấy là em của anh, tôi không dám đánh cô ấy."

Mục Thiên Dương cười, nâng cằm của cô lên: "Nếu em ấy không phải là em tôi thì em động thủ sao?"

Uyển Tình dừng một chút, cằm hơn hướng về phía trước: "Đó là đương nhiên!"

"Hắc!" Mục Thiên Dương một tay lấy cô ôm vào lòng, ôm cô đi về hướng giường lớn, "Tôi thích tính tình này của em......"

Đứng ở bên giường, hắn buông cô ra, đưa tay cởi nút áo sơ mi của cô, đồng thời cúi đầu hôn môi.

Uyển Tình có chút kháng cự: "Buổi tối được không......"

"Tôi muốn bây giờ." Mục Thiên Dương lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô, kéo xuống dưới háng mình, "Em vừa rồi thiếu chút nữa bắt nó tỉnh lại......"

Uyển Tình né tránh, đứng không nhúc nhích.

Mục Thiên Dương theo mặt của cô hôn đến cổ, đột nhiên sửng sốt, đứng thẳng lên, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô: "Mùi gì đây?"

" Mùi gì?" Uyển Tình căn bản không biết hắn hỏi cái gì, chỉ có thể nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn một phen bóp trụ cằm cô, hai mắt bốc hỏa: " Trên người em là mùi gì đây?!"
Bình Luận (0)
Comment