Bảo Bối Đừng Quá Mê Người

Chương 6


Editor: Ái Khiết
- Ngọn gió muộn màng -
Cuối cùng, Đường Vãn vẫn rời khỏi trang viên của Yến Phi Bạch.

Cô đã ở lại đây một đêm rồi, cũng ở cùng Yến Phi Bạch một hồi lâu.

Anh hầu như không nói gì, cũng không nhìn cô, lại ngoan cố muốn cô ở lại.

Lúc cô rời đi, thái độ Yến Phi Bạch khác thường, anh không giữ cô lại, thậm chí còn không gặp cô.

Quản gia La đích thân tiễn cô ra cửa.

Lúc Đường Vãn rời đi, cô nhìn lại cửa sổ lầu ba, đó là một phòng ngủ của Yến Phi Bạch, không có ai cả.

Tối hôm qua bọn họ đều ăn ý không nhắc tới công việc.

Không nhắc tới, chỉ yên lặng ngồi rất lâu.

Đường Vãn cảm thấy sau đêm qua, hẳn là Yến Phi Bạch sẽ xem xét cho cô một con đường sống.

Sau khi rời khỏi trang viên liền nhận được điện thoại của Trương Hòa Nhuế, người trong điện thoại than thở lên án Đường Vãn lỡ hẹn.

Đường Vãn cười khẽ, nói: "Nói chuyện với Yến tổng."
"Không phải chứ, em ở nhà Yến Phi Bạch cả đêm?"
“Ừ.” Đường Vãn gật đầu, chuẩn bị lái xe rời đi.

"Tình hình thế nào? Em đã ở nhà của người đàn ông nhiều năm không gặp hơn hai tiếng đồng hồ.

Không đúng, em chưa bao giờ đến nhà của người khác giới cả.

Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, rốt cuộc em và Yến Phi Bạch đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Đường Vãn không muốn giấu giếm bạn thân, "Chúng ta đi ăn cơm đi, lúc ăn em sẽ nói cho chị biết."
Nếu mọi người đều là người trong làng giải trí, loại chuyện bát quái nào chưa từng nghe qua? Và Trương Hòa Nhuế, với tư cách là trợ lý của Đường Vãn, đã cùng cô trải qua ​​đủ loại sóng gió từ lâu rồi.

Nhưng chuyện liên quan đến Yến Phi Bạch, thái độ của Đường Vãn thật khác thường.

Phải biết rằng những vụ bê bối, rối ren trong quá khứ của Đường Vãn đều vô nghĩa.

Trên thực tế, cuộc sống riêng tư của cô vô cùng giản dị, không uống rượu, không hút thuốc, không đi bar hay nhảy múa, cô là một thanh niên xã hội chủ nghĩa thuần túy.

Ngay cả gã nhà giàu Giản Diệp vẫn luôn theo đuổi cô, cô cũng luôn luôn giữ khoảng cách, không bao giờ đến gần gã.

Haiz, một cô gái trẻ trung xinh đẹp nhưng lại sống như một nữ tu thanh tâm quả dục (*).

Người không biết đều cho rằng cô sống rất sang trọng, chỉ có Trương Hòa Nhuế mới biết, cô là một trạch nữ (**)!
(*) Sống trong sáng, không theo đuổi vật chất.

(**) Những cô gái chỉ thích ở nhà, không thích các hoạt động bên ngoài.

Cho nên, người đàn ông có thể khiến nữ tu xinh đẹp phá giới kia, ngoài tò mò, Trương Hòa Nhuế còn muốn trấn cửa cho Đường Vãn nữa.

Cô nói ‘ok’, đặt điện thoại xuống rồi đi ra ngoài tìm Đường Vãng, đi nhanh như một cơn gió.

@ a i k h i e t
Quách Kỳ thấy cô, nghiêng đầu hỏi trợ lý, "Đường Vãn với Trương Hòa Nhuế đang làm gì vậy? Càng ngày càng bí ẩn."
Trợ lý Mạnh vô cảm: "Ai biết được."
"Bên Yến tổng có liên hệ lại không?"
Nhắc đến chuyện này, trợ lý Mạnh Tiêu nhíu mày: "Hôm qua tôi liên lạc, ban đầu bên kia đã nhận lời gặp mặt, tự dưng lại đổi ý.


Cô có nghĩ là kẻ nhiều tiền này đang lừa chúng ta không? Tưởng chúng ta là khỉ sao?"
"Ăn nói cẩn thận một chút."
Quách Kỳ lười biếng liếc nhìn trợ lý, cau mày không hài lòng: "Không muốn làm việc nữa à? Cô nên biết mình nên nói gì và không nên nói gì chứ.

Hơn nữa, Yến Phi Bạch này không dễ động tới, nghe nói sẽ mang thù đấy.

Chúng ta cứ cẩn thận làm theo ý anh ta một chút.

Nếu có thể thắng được khoản đầu tư này, tương lai chúng ta sẽ phải dựa vào vị kim chủ này đấy.”
“Tôi thấy không dễ đâu."
Trợ lý bĩu môi, nhìn phòng làm việc trống không của Đường Vãn: "Biên kịch Đường của chúng ta cũng không phải là đèn cạn dầu."
“Chờ xem đi, nghe nói cô ta và Yến Phi Bạch có thù.

Không biết thực hư ra sao, nhưng sống lâu như vậy rồi, cô cũng biết đạo lý không có lửa làm sao có khói mà.

Có lẽ đây là cơ hội của chúng ta."
"Ồ, biên kịch Quách của chúng ta có chiêu gì sao?"
Trợ lý đưa cà phê đã pha xong, khoanh tay lười biếng nhìn cô, dáng vẻ như muốn nghe rõ chi tiết câu chuyện.

Một tay Quách Kỳ chống cằm, tay còn lại vuốt chuột để xem tiểu sử mà diễn viên gửi đến, "Còn có chiêu gì nữa chứ, tôi đã hỏi thăm ông chủ rõ ràng rồi.

Yến Phi Bạch không thích người khác giở trò sau lưng, bình tĩnh xem biến này đi.

Nếu bọn họ thật sự có thù oán, vậy thì chúng ta sẽ trở thành ngư ông đắc lợi.”
Ngón tay gõ nhẹ bàn phím, tiểu sử của một vài diễn viên được viết tỉ mỉ đã bị Quách Kỳ ném vào thùng rác, “Cái thời đại lượng người hâm mộ là quan trọng nhất như vậy, ai lại muốn đọc bài luận nghiên cứu, thảo luận kỹ năng diễn xuất của các người chứ, phí thời gian của tôi."
Con đường của Quách Kỳ và Đường Vãn hoàn toàn khác nhau.

Đường Vãn chú trọng bản lĩnh và kỹ năng diễn xuất, thích sử dụng những diễn viên chất lượng cao nhưng không quá nổi, sẵn sàng mạnh dạn sử dụng người mới, danh tiếng tác phẩm vẫn luôn không tồi.

Còn Quách Kỳ tin vào độ nổi tiếng, cũng dùng lượng người truy cập để tạo ra nhiều thành tích lịch sử khác nhau, có thể được coi là một trong những biên kịch đứng sau lực lượng người hâm mộ.

Hai nhà biên kịch, hai phong cách, cả hai đều là biên kịch kim bài của Điện ảnh Phàn Khách, gần như độc chiếm một nửa thị trường trong ngành giải trí.

Khó trách Yến Phi Bạch lại suy xét hợp tác với Điện ảnh Phàn Khách.

Mạnh Tiêu không nói gì nữa, quay trở lại bàn làm việc của mình để tiếp tục liên hệ hợp tác.

@ a i k h i e t
Ngay khi Đường Vãn vừa đến nhà hàng, Trương Hòa Nhuế sau lưng cũng bước vào.

Hai người tìm một góc hẻo lánh, xác nhận xung quanh không có ai mới thoải mái ngồi xuống và gọi món.

Trương Hòa Nhuế sốt ruột nói: "Nói đi, nói đi, trái tim bé bỏng của chị đã sẵn sàng chịu đựng rồi."
Đường Vãn gật đầu, cắn ống hút rất lâu cũng không lên tiếng.

Trương Hòa Nhuế thấy tâm trạng cô không tốt, "Không muốn nói à? Không sao, không nói cũng không sao."
"Không phải, em không biết nên bắt đầu từ đâu cả."
“Vậy thì em cứ từ từ nghĩ đi.” Biểu hiện của Trương Hòa Nhuế rất kiên nhẫn.

Mãi cho đến khi Đường Vãn uống hết một ly nước chanh, cảm thấy axit trong miệng đã có thể lấn át chút chua xót trong lòng, cô mới chậm rãi nói: "Ừm...!Năm chúng em gặp nhau cũng là mùa hè.

Khi đó Yến Phi Bạch mười tám tuổi, em mười ba tuổi...!"
Vài giờ tiếp theo được dành cho hồi ức của Đường Vãn, đến nỗi Trương Hòa Nhuế đang cầm đũa cũng ngẩn người lắng nghe.

Sau bữa cơm, cả hai cũng không ăn được mấy miếng.

“… Cho nên, em nghĩ đây là nguyên nhân anh ấy ghét em.” Giọng Đường Vãn yếu ớt, có chút tang thương khó tả, lại có chút buồn tẻ không nói nên lời.

Trương Hòa Nhuế nghe xong cũng cảm thấy nghẹn ngào, đặt đũa xuống, rất lâu sau hai người cũng không nói gì.


Trương Hòa Nhuế nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của Đường Vãn, vội vàng an ủi: "Vãn Vãn, đây không phải lỗi của em."
Đường Vãn không nói lời nào, nhưng đôi mắt lại đỏ hơn.

Hai người họ ở trong góc, xung quanh trống rỗng, ánh mặt trời chiếu xuống bàn không ai ngồi, lại không thể đến bên cạnh Đường Vãn, không thể chiếu vào góc tối của cô.

Trương Hòa Nhuế hỏi cô: "Em định làm gì? Tình huống của hai người không còn thích hợp để ở chung nữa, như vậy đều không tốt cho cả hai."
Đương nhiên Đường Vãn biết: "Em quyết định từ bỏ hợp tác."
Trương Hòa Nhuế gật đầu an ủi: "Nước sông không phạm nước giếng cũng khá tốt.

Ai tranh giành khoản đầu tư này thì tranh giành.

Chúng ta trốn xa chút, chỉ e là anh ta sẽ không buông tha cho em đâu."
"Nếu là như vậy, em liều mình quân tử cũng chống lại anh ta."
Đường Vãn đã có thể chiến đấu với những chuyện khác, nhưng liên quan đến Yến Phi Bạch thì vẫn có chút vấn đề.

Trương Hòa Nhuế quen biết cô nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, lại còn là vì một người đàn ông.

Hồi đó, khi cô gái nhỏ này bị bạo lực mạng cũng chỉ cười cười.

Hiện giờ, chỉ một hồi ức thôi cũng khiến cô ba lần bốn lượt nghẹn ngào, thổn thức, đủ để thấy cô và Yến Phi Bạch đã từng vướng bận như thế nào trong quá khứ.

Trương Hòa Nhuế nhìn thấu nhưng không nói thẳng ra, chạm vào ly cô: "Đêm nay chị đây sẽ cùng em uống rượu thật sảng khoái.

Uống say rồi thì ngày mai sẽ quên sạch luôn, em sẽ lại là một hảo hán!"
Đường Vãn cũng cười: "Nhà em còn có rất nhiều rượu ngon mà chị mang đến, ăn xong về nhà tiếp tục đi."
“Phải đó!” Trương Hòa Nhuế nhướng mày.

Hai người đều ngẩng đầu ăn uống, kêu tài xế đưa về nhà, sau đó khoác vai đi vào chung cư tiếp tục uống rượu.

Nhà của Đường Vãn có rất nhiều rượu mà Trương Hòa Nhuế mang tới lúc trước.

Hai cô gái uống vui vẻ, từ chiều đến khuya không biết đã uống bao nhiêu, cuối cùng tất cả đều bất tỉnh, loạng choạng ngã trên ghế sô pha.

Đường Vãn hoảng hốt như muốn khóc.

Trương Hòa Nhuế đứng dậy ôm lấy cô: "Khóc đi, chị uống rượu với em đến giờ chỉ chờ em khóc thôi đó.

Còn phải giả vờ như thế nào nữa, khóc thoải mái rồi vùng dậy sau.”
Nhưng Đường Vãn cảm thấy, cô sẽ không bao giờ có thể vùng dậy sau ngày hôm đó.

Cô vùi mặt vào trong gối, lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào.

Trương Hòa Nhuế cảm thấy khó chịu, mơ hồ hỏi: "Vừa rồi quên hỏi em, cuối cùng em và Yến Phi Bạch là loại quan hệ gì vậy?"
Theo Đường Vãn nói, hai người họ chưa bao giờ yêu nhau, nhưng lại dây dưa như vậy thật là không bình thường.

Đường Vãn buồn hồi lâu mới phát ra tiếng từ trong gối: "Không có gì, chỉ là thời niên thiếu mà thôi."
Thật à?
Trương Hòa Nhuế nhìn dáng vẻ như như chim cút của cô, tại sao cô luôn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản?
Sau khi khóc đủ, Đường Vãn đứng thẳng dậy rồi gục xuống ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn sang, Trương Hòa Nhuế đã ngủ mất rồi.

Cô loạng choạng đứng dậy, hơi khó khăn đi vào phòng tắm.

Sau khi làm ướt khăn lông, cô lau mặt cho Trương Hòa Nhuế, cũng mệt đến mức không thể đặt lại khăn ở chỗ cũ.

Cô lau mình lung tung vài cái rồi nặng nề ngã xuống ghế sô pha, chìm vào giấc ngủ.


@ a i k h i e t
Chung cư dành cho người độc thân của Đường Vãn nằm trên tầng năm, bắt nắng rất tốt.

Đêm qua, trước khi ngủ chưa đóng mấy cửa sổ sát đất kiểu Pháp lại.

Hôm nay, mặt trời mọc, ánh sáng bắn qua các cửa sổ lớn, chiếu rọi cả căn phòng thông thoáng.

Ánh mặt trời rắc trên tóc Đường Vãn và Trương Hòa Nhuế tạo thành những đường viền vàng.

Hai người ngủ say, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, phải đến mấy phút sau, Đường Vãn mới có chút phản ứng.

Cô lăn qua lăn lại, ánh sáng rơi trên khuôn mặt trắng nõn khiến cô hơi nhíu mày, tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục đập sâu vào màng nhĩ của cô.

Trương Hòa Nhuế cũng bị đánh thức, nhẹ nhàng đá cô: "Trả lời điện thoại."
Đường Vãn sờ soạng trên bàn, thật lâu sau mới chạm vào được điện thoại, híp mắt bấm chế độ kết nối, để sát vào tai: "Sếp?"
“Sao không ở công ty?” Chu Nham hỏi.

Công việc của Đường Vãn là biên kịch, mặc dù có phụ thuộc vào công ty nhưng thường ngày đều đến xã giao ở đoàn làm phim, thời gian ở công ty cũng không nhiều lắm.

Cơ chế làm việc không cứng nhắc, Chu Nham không bao giờ quan tâm cô làm gì.

Là một ông chủ, Chu Nham vẫn rất châm chước với nhân viên của mình.

Nếu hỏi như vậy, chắc chắn là gì đó không ổn.

Đường Vãn tỉnh táo lên: "Uống chút rượu, có chuyện gì sao?"
"Đường Vãn, tôi báo một tin xấu cho cô."
"Cái gì?"
"Phim truyền hình cô đang quay, các nhà đầu tư đều rút vốn hết rồi."
Đường Vãn nghiêng người lên từ sô pha: "Tôi sẽ đến công ty ngay lập tức!"
Cúp máy, Đường Vãn lay Trương Hòa Nhuế tỉnh lại, thuật lại lời Chu Nham.

Trương Hòa Nhuế sợ đến mức đứng thẳng người ngay lập tức: "Fuck? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Làm nghề này lâu như vậy nên hầu như Đường Vãn quay phim gì, nhà đầu tư liền bỏ vốn vào phim đó, thực tế thì Đường Vãn chưa bao giờ khiến các kim chủ này thất vọng.

Nhưng rút vốn? Đây chắc chắn là lần đầu tiên!
Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy tới công ty, vừa vào phòng làm việc của Chu Nham thì nhận ra Quách Kỳ và Mạnh Tiêu cũng đang ở đó.

Thấy bọn họ tới, Chu Nham cũng không có ý để cho Quách Kỳ và trợ lý đi ra ngoài.

Trong lòng Đường Vãn hiểu rõ, Chu Nham biết bọn họ vẫn luôn cạnh tranh với nhau, luôn có chủ ý hoặc vô ý gây chuyện.

Các ông chủ khác hy vọng nhân viên của họ bình tĩnh và đoàn kết thành một sợi dây.

Còn Chu Nham dường như hận không thể để Đường Vãn và Quách Kỳ cùng đánh một trận.

Cô và Quách Kỳ càng chiến đấu lợi hại, càng có thể cải thiện hiệu quả hoạt động của công ty.

Số tiền cuối cùng lại nằm trong túi của Chu Nham, đây mẹ nó là cách kiếm tiền ngang ngược mà.

Đường Vãn chun mũi, nhưng phải thừa nhận Chu Nham là một doanh nhân, một doanh nhân rất khôn ngoan, biết dùng bản thân để chèn ép Quách Kỳ, cũng biết dùng Quách Kỳ để áp chế cô lại.

Sau một thoáng ngạc nhiên, Đường Vãn đã khôi phục lại sự bình tĩnh, theo ý của Chu Nham ngồi xuống.

“Chu tổng, đừng lo lắng, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện đầu tư."
"Cô phải giải quyết ổn thỏa, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền vạn dặm.

Việc cô bị thoái vốn đã gây xôn xao dư luận, cư dân mạng đồn đoán rằng bộ phim truyền hình lần này của cô sẽ là trận Waterloo (*) đấy."
(*) Waterloo: Là trận đánh quyết định của quân Pháp, dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoleon và liên quân chống Pháp trong thị trấn Waterloo của Bỉ.

Thắng lợi thuộc về phe liên quân chống Pháp.

Trận chiến này đã kết thúc đế chế Napoleon và cũng là trận chiến cuối cùng của Napoleon I.

Sau thất bại ấy, Napoleon bị đày đến St.

Helena và rút khỏi sân khấu lịch sử.

Quách Kỳ đang ngồi uống cà phê như bà chủ, nghe như vậy, cô ta không nhịn được cười thành tiếng.


Đường Vãn khẽ nhướng mày, cười như không cười liếc qua Quách Kỳ: "Cho dù là trận Waterloo cũng tốt hơn biên kịch Quách đi.

Nhìn phim truyền hình và điện ảnh của biên kịch Quách của chúng ta xem, trừ số liệu tốt ra thì bộ phim còn có thể đạt điểm 5 được sao?”
Sắc mặt Quách Kỳ khó coi, không lên tiếng.

Trợ lý của cô cũng không thể ngồi yên được nữa: "Biên kịch Đường ở đây thể hiện với chúng tôi làm gì, cô vẫn nên nghĩ cách giải quyết khoản đầu tư đó đi."
Ý cười của Đường Vãn càng đậm, quay đầu lại nói đùa với Trương Hòa Nhuế: "Trợ lý Trương, sao tôi lại nghe thấy tiếng chó sủa nhỉ?"
Trương Hòa Nhuế cười thành tiếng, nhìn thẳng vào Quách Kỳ và Mạnh Tiêu: "Có chó thật nè, hai con luôn."
Tay Quách Kỳ bóp chặt ly cà phê, đang định mỉa mai lại thì Chu Nham đã can ngăn, giọng điệu nói chuyện với Đường Vãn vẫn còn ôn hòa: "Đều là đồng nghiệp với nhau, gây sự làm gì vậy.

Đường Vãn, cô giở tính trẻ con à?"
Tính khí của Đường Vãn vẫn luôn rất tốt, hiền lành, không giả tạo gì cả.

Nhưng điều này không có nghĩa cô là một vật chủ yếu đuối, dễ bị bắt nạt.

Dù thế nào đi nữa, cô đã ở trong giới giải trí này lâu rồi, cũng trở nên hơi thâm trầm, dáng vẻ nổi giận lạnh lẽo ấy khiến người ta cũng không thể chịu đựng được.

@ a i k h i e t
Cô nhìn thoáng qua Chu Nham rồi bình tĩnh nói: "Chu tổng mời chúng tôi tới uống cà phê hay là bàn công việc?"
"Tất nhiên là bàn công việc rồi."
Chu Nham bất lực với cô, nhìn về phía Quách Kỳ: "Các cô đi ra ngoài trước đi."
Quách Kỳ không phục đứng dậy, cùng với trợ lý đang nghiến răng nghiến lợi rời khỏi văn phòng.

Chờ người đi rồi, Chu Nham cười nhạt: "Nói nghe chút đi, lần này cô định làm gì?"
Đường Vãn bảo đảm: "Tôi sẽ giải quyết khoản đầu tư."
Chu Nham gật đầu: "Cô làm việc, tôi có thể yên tâm."
Vậy mà hắn còn hơi nhiều chuyện: "Sao cô lại uống rượu, cô có chuyện gì buồn sao?"
Đường Vãn lẳng lặng nhìn hắn: "Ông chủ, anh vẫn nên quản lý Quách Kỳ đi."
“Đều là nhân viên của công ty, tôi quan tâm giống nhau mà."
Vô nghĩa, Đường Vãn không tin.

Mối quan hệ giữa Đường Vãn và Chu Nham là khá tốt.

Chu Nham là Bá Nhạc (*) của cô.

Đường Vãn cũng đã kiếm được rất nhiều tiền cho Chu Nham.

Điện ảnh Phàn Khách này gần như là một mình cô tạo nên tiếng vang.

Theo lý thuyết, Phàn Khách chỉ cần dựa theo đó mà tuyển người tốt là được.

(*) Bá Nhạc là tên của một vị Thần giữ ngựa trên Thiên đình.

Nhắc tới Bá Nhạc còn có hàm ý là nhắc đến một người có thể nhận ra tài năng của người khác, hoặc trao cơ hội cho người khác thể hiện tài năng.

Nhưng cố tình lại là Quách Kỳ yêu nghiệt, làm phim truyền hình hay điện ảnh cũng đều rất dở.

Chu Nham không phải là người dễ bị lừa, nhưng đãi ngộ của Quách Kỳ ở Phàn Khách vẫn luôn rất tốt, Đường Vãn nghi ngờ không biết có phải bọn họ có gian tình với nhau hay không.

Tuy nhiên, cô không phải là người nhiều chuyện, chỉ đơn giản hiểu lý do rút vốn của nhà đầu tư, sau đó trở về văn phòng của mình.

Mấy năm nay Đường Vãn đã quen biết rất nhiều nhà đầu tư, không khó để tìm thấy những nhà đầu tư mới, chỉ e là...!
Cô thử gọi vài cuộc.

Không ngoại lệ, khi đề cập đến "đầu tư", bên kia liền nhanh chóng dập máy.

Xem ra là giống những gì cô đoán tới tám, chín phần rồi.

Quả nhiên, không lâu sau đó Đường Vãn liền nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Giọng nói trầm ấm của Yến Phi Bạch truyền đến: "Đường Vãn, suy nghĩ thế nào rồi?"
- --------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Yến tổng: Yêu vợ là liều mạng gây phiền phức cho cô ấy.

Vãn Vãn:????? Tới công chuyện????
Editor nói chút chuyện: Tuần tới sẽ không có chương, mình sẽ tập trung edit xong truyện Hư Hỏng rồi quay trở lại sau ^^.

Bình Luận (0)
Comment