Bóng đêm tối đen như mực, bao phủ toàn bộ đất trời. Bên ngoài hiện giờ chỉ là một mảnh đen kịt. Nhưng tại đây, đôi mắt ấy lại đang tỏa sáng. Hắn đang nhìn thấy gì? Một đôi mắt mơ màng, dụ hoặc, rồi lại trở nên đẹp đẽ, sáng ngời một cách kỳ lạ.
Một hồi luật động. Đỗ Nhược nằm trên người đàn ông thở hổn hển dừng lại.
“Bảo bối.”
“Tiền đâu?” Đỗ Nhược chống cằm, sắc mặt có chút biếng nhác giống mèo con, đôi mắt mơ màng lại sáng rực.
Người đàn ông nhìn theo ánh mắt ấy mà có chút thất thần, không kiềm lòng được mà muốn hôn lên. Nhưng Đỗ Nhược lại tránh được, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông kia, ra vẻ đáng yêu vô tội nói: “Tiên sinh, thời gian đã hết rồi, nếu ngài còn muốn tiếp tục, xin để ngày mai.”
Người đàn ông thẹn quá hóa giận, giận dữ cầm tiền quẳng xuống mặt đất, sau đó không quay đầu lại, liền rời đi.
Đỗ Nhược có chút đau đau đứng lên, đem tiền bỏ vào túi, vừa lòng mỉm cười.
Trời còn chưa sáng, Đỗ Nhược vẫn không ngủ được, cậu nhớ tới rất nhiều chuyện, ví như Mặc Ngọc, Đàm Mặc Ngọc.
Đỗ Nhược biết mình không thích con gái là vào năm cậu 16 tuổi. Lúc cùng với mấy nam sinh trong lớp xem phim AV, bên cạnh cậu là một đám con trai mặt hồng tai đỏ mà xem.
Còn cậu, lại không có chút cảm giác gì. Từ đó về sau, cậu càng cố ý giữ khoảng cách với bọn họ.
Cậu có chút sợ hãi, cảm thấy bản thân giống như một ngoại tộc. Vì để trốn tránh sự thật, Đỗ Nhược hẹn hò với một bạn gái tên Hàn Na, xinh xắn, lại còn rất thích xem ‘Winnie the Pooh’. Đỗ Nhược cảm thấy cô bé này rất đáng yêu.
Nhưng là sau khi quen biết, cậu càng cảm thấy con gái thật sự rất phiền phức. Mỗi lần hẹn gặp lại bắt cậu chờ những nửa tiếng rồi mới chậm rì rì mà xuất hiện. Hơn nữa, Đỗ Nhược còn không mong muốn được nắm tay Hàn Na, còn nói gì đến ...
Điều này làm cho Đỗ Nhược không thể không chấp nhận sự thật rằng: mình chính là đồng tính luyến ái.
Đàm Mặc Ngọc là người đàn ông đầu tiên của Đỗ Nhược. Là người đã đem Đỗ Nhược lúc đó giống như một con mèo nhỏ, lý trí còn đang đấu tranh dữ dội bên cạnh mà dẫn theo tiến vào. Đối với cách gọi mèo nhỏ thế này, đây cũng là do Đàm Mặc Ngọc gọi. Anh nói Đỗ Nhược khi làm việc, hai mắt luôn sáng ngời, thật giống như một chú mèo con biếng nhác.
Đỗ Nhược lần đầu tiên cùng Đàm Mặc Ngọc là ở quán bar “Bóng Đêm”. Khi đó, Đỗ Nhược ở bên ngoài cửa đắn đo rất lâu, rồi mới cố lấy dũng khí đi vào. Mà Đàm Mặc Ngọc ngay lần đầu tiên đã chú ý đến cậu. Câu đầu tiên anh nói với cậu là: “Lần đầu tiên? Theo anh đi, anh sẽ vô cùng dịu dàng với em.”
Đỗ Nhược thế nhưng thật sự đáp ứng. Bởi vì cậu thấy được, Đàm Mặc Ngọc là đang nói nghiêm túc, cho nên, sau đó, cậu thật sự đi theo anh đến “Ngũ Phúc Lai”, một khách sạn phổ thông bình thường.
Khi Đàm Mặc Ngọc đi ra từ phòng tắm, hai mắt Đỗ Nhược vẫn đang mê mang. Mãi đến khi Đàm Mặc Ngọc đem cậu đẩy cậu vào phòng tắm, cậu mới tỉnh táo lại chút, chần chừ đứng ở cửa phòng tắm hồi lâu rồi hỏi: “Có phải là sẽ rất đau không?” Đàm Mặc Ngọc nở nụ cười: “Anh sẽ rất nhẹ nhàng.”
Đỗ Nhược nhìn anh nửa ngày, cái gì cũng không nói. Đàm Mặc Ngọc rốt cuộc nhịn không được lại gần, ôm cậu đặt vào bồn tắm, sau đó cầm lấy đồ tắm rửa để lại bên người cậu, có chút hung hăng nói: “Sợ? Nhưng đã muộn rồi. Em hiện tại thật giống như mèo nhỏ đang sợ sệt vậy, kêu thử một tiếng cho anh nghe xem nào.”
Đỗ Nhược bị anh chọc, nở nụ cười, rốt cuộc, chính mình cũng có chút sức lực tỉnh táo lên. Đàm Mặc Ngọc lúc này mới hài lòng rời đi, ở trên giường chờ cậu, giống như đang chờ một bữa ăn ngon được bưng đến tận miệng vậy.
Lúc sau, khi Đỗ Nhược cởi hết toàn bộ quần áo, Đàm Mặc Ngọc kinh ngạc phát hiện thân thể cậu so với khuôn mặt còn đẹp hơn nhiều, thật sự là một cực phẩm của cực phẩm.
Đàm Mặc Ngọc phát hiện dù bản thân chưa thử qua nhưng giờ lại có chút mê luyến, nhưng là anh còn phải từ từ, mèo nhỏ này còn giương móng vuốt, phải thật dịu dàng, nếu không mèo nhỏ sẽ chạy mất.
Đỗ Nhược dịu ngoan mà ghé vào trên giường. Cậu cảm nhận được tần suất tim đập của bản thân nhanh hơn gấp đôi so với ngày thường. Khi Đàm Mặc Ngọc đè lên thân thể, cậu nhịn không được có chút run rẩy.
Điều này làm cho Đàm Mặc Ngọc nhớ đến con mèo Lộ Lộ đáng yêu nhà anh, thường hay bò đến gối đầu anh mà kêu meo meo.
“A.” Đỗ Nhược cảm giác được phía sau có chút đau, cậu nhất thời đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn Đàm Mặc Ngọc. Đàm Mặc Ngọc lộ ra dáng vẻ tươi cười mê hoặc: “Bảo bối, có đau lắm không?” Đỗ Nhược gật gật đầu.
Đàm Mặc Ngọc ừ một tiếng rồi lại tiếp tục nói: “Đợi lát nữa còn đau hơn thế này gấp trăm lần, chuẩn bị tâm lý thật tốt, anh không muốn lát nữa, em lộn xộn, lại làm chính mình bị thương.” Trong phút chốc, Đỗ Nhược thật sự cảm thấy, đây quả thực là một người vô cùng dịu dàng.
Vì thế, Đỗ Nhược kiên định nhìn anh: “Cần làm thì làm luôn đi, tôi không sợ, cũng sẽ không lộn xộn.” Đàm Mặc Ngọc lại nở nụ cười: “Anh sẽ không làm đầu gỗ nha.” Đỗ Nhược xấu hổ đem mặt chôn trong chăn, không để ý tới anh nữa.
Đỗ Nhược đã tiếp xong vị khách thứ hai trong đêm nay, cảm giác được lưng có chút ẩn ẩn đau. Cậu không kìm được nhớ lại cảm giác khi hai tay Đàm Mặc Ngọc đang vuốt ve trên thân thể mình.
Đỗ Nhược tải một tấm hình lên mạng, tìm kiếm vị khách tiếp theo. Ở phía dưới bức ảnh, Đỗ Nhược ghi tên Hoành Tuyến, bởi vì cái tên này nên thường làm người ta tưởng đó là phụ nữ, cho nên khi điện thoại gọi tới, sẽ hay là cái kiểu giọng khinh thường như thế này: “Hóa ra là đàn ông, thực ghê tởm.”
Đỗ Nhược tuy đã qua nhiều lần bị nói như vậy, gần như là quen thuộc rồi, nhưng vẫn là cảm thấy, những lời này giống như là gai cắm vào da thịt, như thế nào cũng không nhổ ra được.
Đỗ Nhược đột nhiên viết thêm một câu vào phần chú thích: “Eo của tôi rất đẹp đó.” Đỗ Nhược cảm thấy mình đúng là có chút động kinh, chuẩn bị đem nó xóa đi, nhưng lại lúng túng quá bấm nhầm, Đỗ Nhược sửng sốt nửa ngày, lẩm bẩm: “Không trách tôi được, là tự nó đó.”
Hôm sau, người khách đầu tiên là Cầm Hàng - ông chủ Tôn. Lại nói tiếp, ông chủ Tôn có thể xem như là một người rất yêu nghệ thuật, từ piano đến thư pháp, cái gì cũng biết cả. Chỉ là ông chủ Tôn cũng là người làm ăn, hơn nữa có thể coi là kiểu nhà giàu mới nổi nên không thể tránh những cái tầm thường này được.
Ông chủ Tôn nói: “Đỗ Nhược đúng không? Còn làm gì vậy, mau cởi.”
Sau đó, Đỗ Nhược liền trần như nhộng mà đứng ở trước mặt gã. Ông chủ Tôn vừa lòng gật gật đầu: “Ừm, đúng là không tồi.” Nói xong, gã lấy ngón tay vẽ vòng tròn ý chỉ thắt lưng (eo) của Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược có chút xúc động muốn cười, không nghĩ tới câu nói kia so với ảnh chụp đúng là có nói quá lên nhiều lắm, vậy mà giờ lại dùng được. Đỗ Nhược hỏi: “Ngài có tiền không? Tôi rất đắt.”
Ông chủ Tôn hừ một tiếng, gỡ chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, đưa đến trước mặt Đỗ Nhược: “Phần thưởng cho cậu.”
Đỗ Nhược cười cười nhìn gã, đưa khuôn mặt về phía trước, sau đó thoáng vươn đầu lưỡi liếm chiếc nhẫn. Ông chủ Tôn lập tức cảm thấy được thân dưới nóng lên. Gã lật Đỗ Nhược qua, không chuẩn bị gì hết, thậm chí không có bôi trơn, gã cứ vậy mà tiến vào.
Đỗ Nhược đau tới mức cảm thấy mọi thứ trước mặt đều biến thành màu đen, phải hít sâu vài hơi mới thấy khá hơn được một chút. Đỗ Nhược có chút hối hận. Sớm biết sẽ như thế này thì đã không chơi như vậy. Giờ lại tự làm khổ chính mình. Trời mới biết Đỗ Nhược sợ đau đến thế nào.
Ông chủ Tôn đưa tay sờ sờ bên dưới Đỗ Nhược, cười lạnh nói: “Đau đến như vậy mà cũng cứng lên được, quả nhiên là thường hay bị đè.”
Đỗ Nhược đột nhiên quay lại nhìn hắn, dùng ánh mắt mê hoặc lòng người, như có như không bày ra bộ dáng quyến rũ vô cùng nhìn hắn: “Ngài không hiểu, cái này gọi là đau cũng khoái hoạt.”
Ông chủ Tôn bị một câu nói kia làm cho thiếu chút nữa thì ra, lấy lại bình tĩnh, dùng sức đâm vào, nghe thấy tiếng hít khí cùng rên rỉ của Đỗ Nhược, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, tiếp tục động. Dần dần, Đỗ Nhược ban đầu chỉ là nhỏ giọng rên, sau càng trở nên lớn hơn, mang theo chút kích động, mê hoặc lòng người.
Mới vừa làm xong, Đàm Mặc Ngọc liền gọi điện thoại tới. Đỗ Nhược do dự một chút, vẫn là bấm tắt. Cậu không thích Đàm Mặc Ngọc nghe được thanh âm của cậu khi mới làm chuyện này.
Lần đầu tiên nói chuyện khi cùng Đàm Mặc Ngọc đêm đó, Đàm Mặc Ngọc đã hỏi cậu: “Tại sao phải bán mình như vậy?”
Đỗ Nhược nói: “Tôi thích sạch sẽ, không muốn cùng người khác chen lấn nơi công cộng. Cái loại dơ bẩn này làm cho tôi rất đau đầu. Tôi cũng không muốn ở trong tầng ngầm 40 mét vuông, tôi sợ sâu bọ, cảm giác rất kinh khủng.” Đàm Mặc Ngọc như là nghe được chuyện khôi hài, cười đến là vui vẻ, hỏi: “Em còn cùng đàn ông làm, như vậy không ghê tởm sao?”
Đỗ Nhược nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn là quyết định nói thật: “Cũng khó chịu, có chút muốn nôn nữa. Nhưng mà tôi là đồng tính luyến ái, chung quy đây cũng chỉ là thói quen mà thôi.”
Đàm Mặc Ngọc đột nhiên trầm mặc, anh nhớ tới trước đây cũng có một người đã từng nói với anh câu tương tự: “Đàm Mặc Ngọc, tôi với anh lên giường không phải vì tôi thích anh. Tôi là đồng tính luyến ái, đây chỉ là thói quen mà thôi.” Đàm Mặc Ngọc cảm thấy bản thân giống như thằng ngốc, nghe Phù Vũ nói xong câu đó, trong lòng chỉ tràn ngập thống khổ.
Đỗ Nhược không biết Đàm Mặc Ngọc vì cái gì mà đột nhiên im lặng, nhưng cậu có trực giác, có lẽ anh đang suy nghĩ tới một người, người mà anh yêu sâu đậm, chân thành mà dịu dàng với người đó. Đỗ Nhược đột nhiên cảm thấy miệng vết thương không quá đau đột nhiên rất đau rát, cậu ôm lấy cánh tay Đàm Mặc Ngọc nói: “Tôi đau.”
Đàm Mặc Ngọc phục hồi lại tinh thần, thò tay đến tủ đầu giường lấy ra một tuýp thuốc, nhẹ nhàng bôi xuống. Cửa huyệt của Đỗ Nhược chỉ hơi sưng đỏ một chút.
Khi anh đưa ngón tay luồn vào trong cơ thể Đỗ Nhược, Đỗ Nhược vẫn là có chút không thoải mái, giống như mèo nhỏ mà khẽ rên một tiếng. Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của Đàm Mặc Ngọc: “Bảo bối, em quyến rũ anh.”
Đỗ Nhược rất thích được Đàm Mặc Ngọc gọi là ‘bảo bối’, như vậy rất giống với cảm giác được yêu thương. Vì thế, bất chấp đau đớn ở bên dưới, Đỗ Nhược ôm lấy Đàm Mặc Ngọc định hôn lên. Nhưng Đàm Mặc Ngọc tránh được, nói: “Anh không cùng người khác hôn môi.”
Đỗ Nhược à một tiếng, cảm thấy tự tôn bản thân đã bị quật ngã trên mặt đất một cách hung hăng. Cậu lộ ra vẻ mặt tươi cười, làm bộ như không thèm để ý, cười nhạo Đàm Mặc Ngọc: “ Làm cũng đều làm cả rồi, còn nói thêm cái gì nữa?”
Đàm Mặc Ngọc sờ sờ những sợi tóc mềm mềm của Đỗ Nhược, không thèm để ý, nở nụ cười: “Được rồi, anh bôi thuốc cho em.”