Đỗ Nhược vừa mới lên xe, Lâm Li đã nở nụ cười. Tiếng cười ha hả, dường như là vô cùng vui vẻ. Đỗ Nhược hơi bực mình, không nhịn được hỏi anh ta: “Nhìn thấy tôi mà anh vui tới vậy sao?”
Lâm Li lắc đầu, liên tục nói không: “Đỗ Nhược à, có trẻ nhỏ ở đây, hẳn là không nên nói đâu.”
Đỗ Nhược liếc Trần Mộ Tư bên cạnh, bật cười: “Này, Trần Mộ Tư, là đang nói nhóc đấy. Mau mau bịt kín lỗ tai lại, bọn anh là đang nói chuyện của người lớn đó nha.”
Trần Mộ Tư liếc cậu một cái, lấy một túi thức ăn cho chó từ trong ba lô: “Tôi mới là người không muốn nghe mấy người nói chuyện ấy, mấy chuyện mà trẻ em không nên nghe gì gì đó. Đây là cho Sơ Sơ, anh không được ăn vụng.”
Đỗ Nhược khóe miệng giật giật, nhìn thức ăn cho chó Trần Mộ Tư vừa đặt lên tay, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh không ăn thức ăn cho chó.” Trần Mộ Tư ném ra ánh mắt: “Ai biết được”, rồi ôm ba lô nghiêng đầu nhìn Trần Vũ Dương đang đứng bên ngoài hút thuốc.
Đỗ Nhược đưa đầu lại gần Lâm Li đang ngồi bên trên, nhỏ giọng hỏi: “Này, Trần Vũ Dương thật sự là tâm tình không tốt sao?”
Lâm Li có vẻ đăm chiêu, hơi hếch cằm về phía Đỗ Nhược, trả lời: “Ừm. Cũng chưa tới mức ấy. Chỉ là hơi buồn bực một chút.”
Đỗ Nhược nuốt nước bọt, run rẩy hỏi: “Buồn bực một chút? Nhiều cái một chút gộp lại sao?” Lâm Li xòe bàn tay, lẩm bẩm đại khái vài tiếng, đáp: “Nói chung là lớn khoảng từng đấy.” Đỗ Nhược nhìn nhìn bàn tay Lâm Li, lại nhìn đến anh ta, tuyệt vọng ngồi ngả vào ghế, ngửa mặt lên trời mà than: “Xong rồi!”
Lâm Li quay đầu hỏi cậu: “Cái gì xong rồi?”
“Trần Vũ Dương vui buồn bất thường như vậy. Ai biết được là sau đêm nay tôi còn có thể thấy mặt trời nữa không. Tôi tới thật là rất không đúng lúc mà.” Đỗ Nhược cúi đầu, nét mặt uể oải. Mặc dù có thể nói mạng này của cậu cũng không đáng là bao, nhưng dù gì cũng là tính mạng bản thân, cần luôn biết trân trọng chứ. Vậy mà sao hết lần này tới lần khác, cậu cứ phải chọc tới Trần Vũ Dương vậy?
“Cậu yên tâm đi. Anh ấy không nỡ đâu.” Trong lòng Lâm Li bồi thêm một câu: “Nếu mà tâm tình tốt thì đã chẳng tìm đến cậu rồi.” Những lời này Lâm Li không dám nói ra miệng. Nếu mà mèo con của Trần Vũ Dương bị dọa chết, đến lúc đó, hắn có mà chạy đằng giời cũng không thoát khỏi Trần Vũ Dương.
Đỗ Nhược gật gật đầu: “Tôi còn chưa hoàn tiền cho anh ta. Chắc là không nỡ thật.” Đỗ Nhược nhớ tới đêm bị hành hạ đến chết đi sống lại kia, xong mình còn bị trả giá bằng một đồng xu nhỏ đó nữa. Sau Trần Vũ Dương cũng có đưa tiền boa cho Bạch Thiếu Hiền để mang tới cho cậu. Tấm thẻ tín dụng đó trong cũng chỉ có chút tiền, làm hại cậu đi mua đồ, bị mắc kẹt ở quầy thu ngân. Nhân viên thu ngân khinh bỉ nhìn cậu, làm cho cậu xấu hổ tới đỏ bừng cả mặt, đành phải đem đồ trả lại chỗ cũ.
Trần Vũ Dương hút thuốc lá xong trở lại xe. Tay tự nhiên mà ôm lấy eo Đỗ Nhược. Mà thân thể Đỗ Nhược lại cứng ngắc, một chút cử động cũng không dám. Trần Vũ Dương dường như nhìn ra được trạng thái toàn thân phòng ngự của mèo nhỏ, không khỏi bật cười, xoa lên mái tóc Đỗ Nhược, trấn an nói: “Mạnh tiên sinh kia, em muốn xử lý thế nào?”
Vừa nghe Trần Vũ Dương nhắc tới họ Mạnh kia, thân thể Đỗ Nhược run rẩy mãnh liệt hơn, nhỏ giọng nói: “Ngài chưa có nói là tôi không được tiếp khách cho nên tôi... Mà với lại, đó là người ông chủ đưa tới, tôi không cách nào từ chối được. Trần tổng, ngài đừng nóng giận. Đêm nay tôi nhất định hầu hạ ngài thật tốt.”
Lâm Li vừa lái xe, vừa nghe trộm cuộc đối thoại giữa hai người, không khỏi ha ha cười ra tiếng. Trần Vũ Dương nhướng lông mày, chậm rãi nói: “Lâm Li, những gì không nên nghe thì mau đóng lỗ tai lại.”
Lâm Li tươi cười đáp lời: “Dạ dạ. Đóng ngay, đóng ngay.”
Trần Mộ Tư đã ngủ thiếp đi, mơ màng ôm chặt lấy ba lô của mình. Chỉ có lúc này, Đỗ Nhược mới cảm nhận được đây thật sự là một đứa trẻ 6 tuổi. Nếu là khi thằng bé còn đang tỉnh mà nghe được lời nói vừa rồi của Đỗ Nhược thì nhất định nó sẽ quẳng cho cậu một cái liếc mắt khinh bỉ ngay và luôn.
Trần Vũ Dương im lặng kéo Đỗ Nhược vào lòng. Lực kéo vào không lớn, nhưng rất vững chắc, làm cho Đỗ Nhược không thể động đậy được, đành phải thuận theo ngồi tựa vào ngực hắn, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Thời gian trôi qua rất lâu. Mùa hạ ở Bắc Kinh, trên trời thường không thấy sao. Tất cả đất trời đều hòa làm một mảnh đen tối mông lung. Chỉ có đèn đường mờ vàng, được sắp xếp thẳng tắp, chiếu xuống những người qua lại bên đường.
Một lúc lâu sau, thân thể Đỗ Nhược trong lòng Trần Vũ Dương như nhũn ra, thả lỏng hoàn toàn. Hắn cúi đầu, nhìn xuống. Đỗ Nhược đã ngủ thiếp đi rồi, trên mặt, hai bên má còn sưng đỏ, khóe miệng hơi trầy xước, trên cổ có nhiều vết hôn sâu. Y phục bên dưới là như thế nào, Trần Vũ Dương không còn hứng thú muốn biết nữa.
Hắn vươn tay, vuốt ve khóe miệng bị thương của Đỗ Nhược. Đỗ Nhược trong mơ không thoải mái vô thức cựa quậy một chút, thân thể không tự giác mà rúc sâu vào lòng Trần Vũ Dương, giống hệt như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, đáng yêu. Tâm Trần Vũ Dương bỗng chốc trở nên dịu xuống, không kìm lòng được, cúi xuống hôn nhẹ lên trán Đỗ Nhược, sau đó nhìn hai người một lớn một nhỏ đang ngủ say, nhỏ giọng hỏi Lâm Li: “Anh có phải là rất mâu thuẫn hay không?”
Lâm Li không dám gật đầu, chỉ đáp: “Anh Dương, Đỗ Nhược giống như một đứa trẻ. Nếu yêu thương cậu ấy, thì cả đời có lẽ sẽ cần nuông chiều cậu ấy.”
“Anh thật sự không thể tin tưởng rằng mình sẽ có thể ưu ái cậu ấy cả đời. Cùng lắm chỉ là chơi đùa thôi, dù thật sự thì trong đo cũng có một chút yêu thích.” Trần Vũ Dương lười biếng nhắm hờ đôi mắt, một tay đỡ lấy lưng Đỗ Nhược.
Hắn có thể cảm giác được thân thể người trong lòng cứng ngắc lại một chút, hẳn là nghe được câu vừa rồi đi. Nghe được thì nghe được, chuẩn bị tâm lý sớm một chút vẫn hơn. Hắn thật không muốn nghĩ đến tình cảnh Đỗ Nhược khóc sướt mướt mà bám chặt lấy hắn.
Đỗ Nhược thật sự là có nghe được, có chút thất vọng, cũng có chút thương cảm. Đúng là bản thân làm cái loại việc này, cũng không dám có hy vọng gì nhiều sẽ có người yêu thương, cưng chiều mình đến suốt đời được. Nhưng là cậu vẫn cảm thây buồn bực, muốn khóc lại không khóc được.
Cả một buổi trưa, nước mắt giờ đã cạn rồi. Không quan tâm nữa. Trần Vũ Dương dù sao cũng chỉ là một người khách. Cả đời này không biết giới hạn là sẽ tới đâu, nhưng cậu tự cảm thấy được, mình sẽ không sống quá lâu, cho nên sống phóng khoáng một chút, hẳn là không vấn đề gì.
Đỗ Nhược dựa vào ngực Trần Vũ Dương, hai mắt nhắm nghiền. Trong khoảnh khắc đó, cậu đột nhiên nhớ tới có người từng nói với cậu: “Anh sẽ luôn dịu dàng đối với em.” Hiện tại, thật sự là không có gì cả.
Đỗ Minh đã từng nói: “Nhược Nhược là bảo bối, sẽ có người luôn quan tâm, chăm sóc em.” Đàm Mặc Ngọc thật sự không phải là của cậu, anh ấy đã có người mình thích là Phù Vũ, người mà anh sẽ chân chân chính chính đối xử thật dịu dàng.
Từ trong đáy lòng Đỗ Nhược phát ra thanh âm nho nhỏ: “Không cần. Mình chỉ cần chính mình là đủ rồi. Không ai có thể theo giúp mình cả đời này. Tin tưởng vào chính bản thân mình, không anh trai, không Đàm Mặc Ngọc, càng không cần Trần Vũ Dương. Mình sẽ tự yêu thương hay lo lắng cho chính bản thân mình.”
Đỗ Nhược khóc. Trần Vũ Dương cảm giác trước ngực hơi ẩm ướt. Nhưng hắn cũng không làm gì, chỉ dùng ngón tay còn vương theo mùi thuốc lá, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ của Đỗ Nhược.
Mùa hạ khi kết thúc, có phải sẽ mang đến cho ta cảm giác bi thương cùng đôi chút khó hiểu? Đến lúc có một ngày, ở trong thế giới này, ta đột nhiên nhận ra, mình đang ở một nơi xa lạ, phía trước không thấy ánh sáng, phía sau lại là vực sâu thăm thẳm, không thể lui lại được.