Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 12

Khi tỉnh lại, Đỗ Nhược cảm thấy toàn thân đau nhức, tay chân bủn rủn. Trên đỉnh đầu là cằm của Trần Vũ Dương, cả người cậu đều đang bị hắn ôm trọn vào ngực. Đỗ Nhược đưa tay ôm lấy cánh tay hắn, nhìn lên chiếc cằm cương nghị của Trần Vũ Dương mà trong lòng dần dấy lên cảm giác an tâm.

Mỗi lần tỉnh lại trước đây, cậu luôn vội vàng cầm tiền rời đi, hoặc là có khi bên cạnh không có ai, một mình ngơ ngác nhìn trần nhà. Đôi lúc cậu chỉ nằm như vậy đến tận chiều, ăn vội thứ gì đó rồi đến 'Bóng Đêm'. Sau đó, dạ dày lại phải chất đầy rượu cồn, không khí ám muội, tất cả đều làm cho cậu có cảm giác ghê tởm.

Một năm trước, Đàm Mặc Ngọc vẫn thường xuyên đến tìm cậu, thỉnh thoảng cũng qua đêm ở đó. Mỗi lần cậu tỉnh lại đều có sẵn bữa sáng, một mẩu giấy nhắn dặn dò rằng anh đã rời đi. Đỗ Nhược cảm thấy như vậy thật giống một đôi tình nhân đang ở chung. Hiện tại, khi tỉnh lại, bên cạnh vẫn còn có người, mà còn đang ôm mình nữa, có lẽ, thế này mới đúng là quan hệ của một đôi tình nhân.

Từ khi Đàm Mặc Ngọc công khai quan hệ với Phù Vũ, Đỗ Nhược không còn lên giường với Đàm Mặc Ngọc nữa. Người mà anh toàn tâm toàn ý, chân thành đối với chỉ có Phù Vũ mà thôi. Đỗ Nhược không ghét, ngược lại, khá yêu quý Phù Vũ. Hàng lông mi Phù Vũ thật dày, khi cười rộ lên, đôi mắt cong cong như đang cười, rất đẹp. Chỉ là, cậu ấy không hay cười mà thôi.

“Tỉnh rồi?” Trần Vũ Dương huyết áp thấp, sáng sớm khi tỉnh dậy, sắc mặt không được tốt cho lắm, nhưng âm thanh phát ra mang theo giọng mũi, không còn phát ra khí thế áp bức người như trước nữa.

Đỗ Nhược ôm lấy hông của hắn, đột nhiên nói: “Anh có thể nuôi tôi bao lâu? Không cần lo lắng, khi nào kết thúc, tôi sẽ không quấn lấy anh đâu.”

Trần Vũ Dương nhăn mày, đặt cằm lên đỉnh đầu Đỗ Nhược, cánh tay ôm cậu chặt hơn một chút, đáp: “Đến lúc đó hãy hay.” Đỗ Nhược ồ lên một tiếng, tựa đầu sâu vào trong lồng ngực Trần Vũ Dương hơn.

Trần Vũ Dương rời đi khi nào, Đỗ Nhược không biết. Cậu cảm thấy thời gian ngủ của mình bây giờ đặc biệt lâu. Cậu tỉnh lại là do giọng gào tức giận của Trần Mộ Tư đánh thức. Trần Mộ Tư vóc dáng không cao hơn cái bàn là bao, bò lên giường, lớn tiếng gầm thét: “Anh sao lại còn ở đây? Sơ Sơ thì sao hả? Anh hôm nay chưa cho nó ăn đúng không?”

Đỗ Nhược mở đôi mắt còn có chút ngái ngủ, vẻ mặt mơ màng nhìn thằng bé, nói: “Sơ Sơ gì cơ?”

Trần Mộ Tư rốt cuộc bạo phát, tức giận nhào lên người Đỗ Nhược: “Tôi là để cho anh theo tôi về nhà, nhưng không cho anh ở lại đâu. Sơ Sơ còn đang ở nhà anh, anh giờ lại ở nhà tôi, thế thì Sơ Sơ phải làm thế nào chứ?” 

Đỗ Nhược bị Trần Mộ Tư một hồi “nhà anh, nhà tôi” làm cho đầu óc mơ màng, càng nghe, càng mù mờ hơn, đôi mắt đen tròn mở to nhìn Trần Mộ Tư, vẻ vô tội mà đáng yêu. Trần Vũ Dương vừa tiến vào đã thấy cảnh tượng như này: Trần Mộ Tư thì nhào vào người Đỗ Nhược, mà mèo nhỏ trên giường lại mơ mơ màng màng, đôi mắt lại ngây tròn, ngơ ngác.

Trần Vũ Dương hơi khoát tay, Đồ Liên đã hiểu ý. Bước tới ôm lấy Trần Mộ Tư, ông nhẹ giọng nói: “Cậu chủ, cậu Đỗ còn đang bị bệnh. Chúng ta ra ngoài trước, chờ lát nữa Đồ Liên cùng cậu đi đón Sơ Sơ về.”

Hốc mắt Trần Mộ Tư có chút đỏ hồng, nhìn về phía Trần Vũ Dương. Nếu như Trần Vũ Dương không đồng ý, mang Sơ Sơ về nhất định sẽ bị vứt bỏ, nói không chừng, có khi còn gặp phải loại chủ nhân vô trách nhiệm như Đỗ Nhược ấy chứ.

Trần Vũ Dương nhìn vẻ mặt đáng thương của Trần Mộ Tư, gật đầu nói: “Cho phép mang về, nhưng nhớ không được cho nó luẩn quẩn trước mặt cha. Bằng không ngay lập tức đem nó ra chỗ mấy con Bart.”

Hai mắt Trần Mộ Tư sáng ngời, chạy ra ôm Trần Vũ Dương, hôn chụt một cái: “Cha, khi nào cha già, con sẽ chăm sóc cho cha tốt như chăm sóc cho Sơ Sơ.” (=]]]] ẻm quá ngây thơ )

Đỗ Nhược nằm ở trên giường, đột nhiên bật cười lớn tiếng. Khóe miệng Trần Vũ Dương có chút giật giật, thản nhiên lườm Đỗ Nhược một cái: “Ngủ đủ rồi thì dậy đi. Chúng ta đến bệnh viện.”

Mặt Đỗ Nhược trở nên trắng bệch, cả người run run: “Đi bệnh viện làm gì? Tôi không phải là không có việc gì sao? Không cần đi đâu, dù sao cũng không chết được.”

Trần Mộ Tư làm một cái mặt quỷ với Đỗ Nhược, sau liền bị Đồ Liên mang ra ngoài. Đỗ Nhược nhìn cánh cửa từ từ đóng chặt, nuốt nước miếng, nói tiếp: “Trần tổng, tôi rất tốt mà, không cần tới bệnh viện đâu.”

“Gọi tên tôi.” Trần Vũ Dương nói xong, lấy từ tủ ra một bộ quần áo, đưa cho Đỗ Nhược: “Mau mặc vào.”

Đỗ Nhược nhìn áo sơ mi trắng trên tay, lúc lâu sau mới ấp úng hỏi: “Ngài không thoải mái ở chỗ nào sao? Nếu không thoải mái thì để Lâm Li đi cùng đi, tôi sẽ không làm việc đến nơi đến chốn được đâu.”

Trần Vũ Dương nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa xoa mớ tóc hỗn loạn trên đầu Đỗ Nhược, nói: “Không, đây là chuẩn bị dẫn em đi kiểm tra thân thể một chút.”

Ánh mắt Đỗ Nhược càng thêm ảm đạm. Khi làm công việc này, rất nhiều người khách đã từng hỏi cậu, câu đầu tiên thường là: “Không bị bệnh gì chứ?” Cũng có người khách mang cậu đi khám. Đó là người đầu tiên bao nuôi cậu, chỉ là sau đó cậu không dám để người bao nuôi nữa.

Hai tháng đó, như mới đây thôi, vẫn còn để lại trong cậu nhiều ký ức vô cùng kinh khủng. Cho dù có kêu khóc như thế nào, cầu xin tha thứ ra sao, người đó đều không có dừng lại, tưởng như không bao giờ dứt. Về sau, người khách đó bỗng nhiên đột tử trong nhà, sau đó cậu mới bị cảnh sát kêu ra ngoài, từ đó cậu mới quen với Tôn Phiêu Nhiên.

Trong hoàn cảnh chật vật, nhếch nhác nhất, cậu đã gặp Tôn Phiêu Nhiên. Cậu còn nhớ rõ ánh mắt lạ lùng của cậu ấy.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi thay quần áo.” Trần Vũ Dương không kiên nhẫn nhăn mày lại.

Đỗ Nhược không lên tiếng, rầu rĩ phát ra một câu: “Tôi không bị bệnh gì hết, cũng thường xuyên đi kiểm tra khi đi làm. Khi làm, ngài cứ mang đồ bảo vệ là được.”

Trần Vũ Dương nghe xong, biết là cậu hiểu lầm, nhưng cũng không có ý định giải thích. Hắn chỉ ừ một tiếng, đi tới kéo Đỗ Nhược ra khỏi chăn.

Tối hôm qua, thân thể Đỗ Nhược nóng bừng, có lẽ mệt mỏi nhiều. Giờ hắn chỉ cần dùng sức một chút, cả thân thể Đỗ Nhược đã bị bao trọn trong vòng tay hắn.

Vừa cầm lấy quần áo, Đỗ Nhược lại giãy giụa, kiên quyết nói: “Tôi không đi, không đi, không đi đâu.”

Trần Vũ Dương trầm mặt xuống, áp Đỗ Nhược đang nháo chặt trên đùi, đánh ‘bốp bốp’ hai cái vào mông Đỗ Nhược. Hắn có dùng lực một chút, có lẽ đã động tới miệng vết thương của Đỗ Nhược. Cậu ‘oa’ một tiếng liền khóc lên.

Trần Vũ Dương lạnh lùng nói: “Đừng làm loạn nữa, tôi không đủ kiên nhẫn đâu.” Đỗ Nhược không nghe, vẫn tiếp tục khóc. Nước mắt giống như là vòi nước bị mở van, chảy mãi không ngừng, sắc mặt cậu ngày càng trắng bệch.

Trần Vũ Dương lại tát một cái nữa: “Có khóc nữa hay không?”

Đỗ Nhược chịu đau, hơi run lên, sau lại khóc lớn tiếng hơn, như một đứa trẻ, không ngừng giãy giụa làm loạn. Trần Vũ Dương lại cho hai cái bạt tai nữa, trên mặt Đỗ Nhược lúc này đã hồng rực lên rồi. Đỗ Nhược khóc đến mức khi thở còn nấc cả lên, hắn dùng lực mạnh hơn, lạnh lùng nói: “Có đi hay không?”

Đỗ Nhược há miệng, không dám nói là không đi, nhưng trong lòng thì gào thét không đi, không đi. Cậu sợ bệnh viện. Từ nhỏ đã như vậy rồi. Tới đó, cậu cảm giác như tới một nơi toàn âm hồn, vừa vào đã liền hoa mắt chóng mặt ngay.

Trần Vũ Dương vừa nhấc tay lên, thân thể Đỗ Nhược liền căng cứng. Trần Vũ Dương thấy vẻ mặt hoảng sợ của Đỗ Nhược, có chút đau lòng, nhưng vẫn quyết định ra tay, lớn tiếng hỏi: “Có đi không?”

Đỗ Nhược thật sự là không dám phản kháng, mau chóng gật gật đầu. Trần Vũ Dương lúc này mới ôm cậu vào lòng, tay nhẹ vỗ về lưng cậu, dỗ dành. Phía sau Đỗ Nhược đau nhức vô cùng, đầu tựa vào ngực Trần Vũ Dương, không dám khóc lớn tiếng. Cậu chỉ nhỏ giọng rên rỉ, dùng răng mà cắn cắn áo sơ mi màu đen của Trần Vũ Dương.

Trần Vũ Dương cảm nhận được thân thể còn đang run run của Đỗ Nhược, sợ cậu khóc nhiều quá mà khó chịu trong người. Hắn hôn lên mặt Đỗ Nhược, đặt cậu trên giường: “Được rồi, bảo bối ngoan, đừng sợ.” Một giọng nói dịu dàng phát ra, khác một trời một vực so với giọng nói nghiêm khắc ban nãy, cứ như là hai người khác nhau vậy.

Hắn đi tới phòng tắm, giặt khăn mặt bằng nước nóng, rồi lau sạch sẽ gương mặt của Đỗ Nhược. Cánh môi vốn là có chút xước nhẹ, nay lại bị Đỗ Nhược cắn đến chảy máu. Hắn quả thực rất đau lòng.

Đỗ Nhược sợ Trần Vũ Dương lại tức giận, chuẩn bị tự mình dậy lấy quấn áo, thì hắn đã giữ tay cậu lại, nhét trở vào trong chăn, nói: “Ngày mai đi cũng được. Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Hơn nửa gương mặt Đỗ Nhược đều đã chôn vào trong chăn, lúc này lộ ra ngoài chỉ có đôi mắt sũng nước chăm chú nhìn hắn, một cử động nhỏ cũng không dám. Trần Vũ Dương xoa xoa đầu Đỗ Nhược: “Hôm nay tôi còn có việc, ngày mai sẽ đi. Nếu còn dám gây chuyện thì mọi việc sẽ không đơn giản như vậy đâu.” Đỗ Nhược mau chóng ngoan ngoãn gật nhẹ đầu.

Trần Vũ Dương dương oai xong, lúc này mới tao nhã đứng dậy mở cửa. Lâm Li đã đứng ở ngoài cửa từ bao giờ. Cửa vừa mở, Lâm Li liền dài cổ ngó mặt vào trong.

Khi cửa chuẩn bị đóng lại, Đỗ Nhược vẫn còn nghe được tiếng vọng của Lâm Li: “Khóc lớn như vậy mà không có chuyện gì xảy ra là sao???”
Bình Luận (0)
Comment