Bởi vì trên chân Đỗ Nhược có thương tích, cho nên Trần Vũ Dương quyết định ở lại đảo Mạt Ly Nhã thêm hai ngày.
Nhóm hàng này nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nhất định có thể cản An Viễn lại, việc lần này vô cùng hệ trọng, rốt cuộc có thể làm cho An Viễn không tài nào đứng lên nổi nữa .
Hai ngày nay, Trần Vũ Dương đơn giản là cưng chiều Đỗ Nhược lên tận trời, lúc nào cũng nhỏ nhẹ dỗ dành. Nhưng chuyện lần này, thực sự làm cho Đỗ Nhược phải nhớ kỹ giáo huấn.
Cuối ngày, ánh hoàng hôn dần phủ xuống, đẹp đẽ giống như dư vị sau cao trào tình yêu.
Trần Vũ Dương đang nằm cùng Đỗ Nhược trên bờ cát, cả hai cùng nghiêng mặt nhìn đối phương. Trần Vũ Dương vươn tay nhéo nhéo hai má Đỗ Nhược, Đỗ Nhược nghiêng đầu không cho hắn chạm vào, cười hì hì tránh né.
"Đỗ Nhược, ngày kia là sinh nhật của em phải không?" Trần Vũ Dương đột nhiên hỏi.
Đỗ Nhược ừ một tiếng, híp mắt hỏi hắn: "Quà tặng đâu? Anh có nhiều tiền như vậy, sẽ không keo kiệt đến mức một món quà nhỏ cũng không cho tôi chứ?"
Trần Vũ Dương nở nụ cười, có chút đau lòng nhìn Đỗ Nhược.
Tối hôm qua, Tôn Phiêu Nhiên gọi đến cho Đỗ Nhược, thấy cậu còn chưa có tỉnh, hắn nhận thay. Tôn Phiêu Nhiên vừa nghe thấy giọng nói của hắn đã nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
Tôn Phiêu Nhiên nói rất nhiều, tất cả đều là về Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược có một anh trai, tên là Đỗ Minh, điều này Trần Vũ Dương cũng biết, nhưng hắn không biết Đỗ Nhược thực ra còn có một người cha trên thế giới này. Đỗ Nhược không phải người địa phương, từ năm 7 tuổi đã đi theo Đỗ Minh đến Bắc Kinh.
Bọn họ đến Bắc Kinh, là vì tìm Đỗ Chí Cường, ba của họ, nhưng Đỗ Chí Cường ham mê cờ bạc, nhìn thấy hai anh em Đỗ Nhược, lại không thừa nhận là con của mình, mà đuổi bọn họ đi.
Sau khi Đỗ Minh chết, Đỗ Nhược vào làm ‘Bóng đêm’, Đỗ Chí Cường ngẫu nhiên lại biết được Đỗ Nhược đang làm việc ở đó, vậy nên thường hay tìm cậu để đòi tiền.
Đỗ Nhược cho dù hận, nhưng không có cách nào có thể nhìn ông ta bị người đánh chết. Sau khi Đỗ Minh ra đi, trên đời này cậu chỉ còn lại một người thân duy nhất là ông ta. Đỗ Chí Cường như một cái hố sâu không đáy, bao nhiêu tiền cũng là không đủ.
Kỳ thật Tôn Phiêu Nhiên nói rất mơ hồ, cũng hơi đứt quãng, nhưng Trần Vũ Dương đại khái đã hiểu về cuộc sống hiện giờ của Đỗ Nhược.
Trần Vũ Dương phục hồi tinh thần, hỏi: "Đỗ Nhược, em muốn quà gì vào dịp sinh nhật này?"
Đỗ Nhược cười hì hì nói: "Anh trực tiếp cho tôi tiền luôn đi, thật đấy, đỡ phiền." Nghe Đỗ Nhược nói như vậy, Trần Vũ Dương đột nhiên cảm thấy bực mình, lạnh mặt hỏi: "Như thế nào, em muốn cầm tiền trả nợ thay cha mình sao?"
Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn của hắn, sau đó nở nụ cười: "Trần Vũ Dương, ông ấy là cha tôi."
Đỗ Nhược biết mình làm như vậy chỉ đem lại cho bản thân nhiều thống khổ hơn thôi, nhưng trên cái thế giới này, ngoại trừ Đỗ Chí Cường, cậu tìm không thấy bất cứ một ai có thể là người thân của mình nữa.
Tôn Phiêu Nhiên đối với cậu rất tốt, nhưng Tôn Phiêu Nhiên không phải là của cậu. Đàm Mặc Ngọc là của Phù Vũ, Thang là của lão bản, còn Trần Vũ Dương... cũng không phải của cậu.
Trên đời này chỉ có Đỗ Chí Cường và cậu là cùng chung huyết thống, trên người bọn họ là cùng một dòng máu, ít nhất, nếu có một ngày cậu chết đi, trên thế giới này còn có một Đỗ Chí Cường chứng minh được là cậu từng tồn tại.
"Trần Vũ Dương, trong lòng tôi, cha tôi vĩnh viễn là người vừa về nhà đã ôm tôi vào lòng, sẽ cho tôi cưỡi ở trên lưng đi xung quanh phòng khách, chưa từng đến Bắc Kinh, cha mãi mãi yêu tôi và anh trai, cả mẹ tôi nữa.." Đỗ Nhược cảm thấy Trần Vũ Dương dường như sẽ không tài nào hiểu được vì sao cậu lại phải làm như vậy.
Cậu một chút cũng không hiếu kỳ vì sao Trần Vũ Dương lại biết chuyện của Đỗ Chí Cường. Hắn có thế lực lớn tới cỡ nào không phải một người bình thường như cậu có thể tưởng tượng được.
Đỗ Nhược lại tiếp tục nói: "Trần Vũ Dương, tôi không thích cái gì mơ hồ, không thích những chỗ quá cao, không muốn đi bệnh viện, không muốn gặp lại bác sỹ, tôi không thích ăn salad tương..." Đỗ Nhược nói rất nhiều về những gì mình không thích, không bởi vì gì cả, chỉ là muốn nói ra mà thôi.
Trần Vũ Dương nghe cậu nói xong, sau đó cười cười, đơn giản một câu "Tốt!", lại làm cho trong lòng Đỗ Nhược thoáng chốc tràn đầy cảm động.
Đỗ Nhược không kìm lòng cư nhiên lại thốt ra: "Trần Vũ Dương, anh có yêu tôi hay không?"
Trần Vũ Dương xoa đầu cậu, cũng không trả lời. Đỗ Nhược cũng là chỉ nở nụ cười. Chính mình tự nhiên lại đi hỏi những lời này ... thật là kỳ quái.
Sáng sớm ngày thứ hai, máy bay đáp xuống thành phố Mehico. Là thời điểm cùng An Viễn làm kết thúc.
Vừa xuống máy bay, Đỗ Nhược giống như một đứa trẻ mới được giải phóng, nhìn khắp bốn phía xung quanh. Ngay lập tức, cảnh vật mới mẻ đã thu hút trí tò mò của cậu.
"Trần Vũ Dương..." Đỗ Nhược giương đôi mắt to tròn đen tuyền nhìn hắn. Trần Vũ Dương cười, nắm lấy cằm Đỗ Nhược, hôn một cái lên môi cậu: "Muốn đi nơi nào?"
Đỗ Nhược đơn giản là muốn khám phá hết, nơi này quả thực rất mới lạ, so với đảo Mạt Ly Nhã, Đỗ Nhược thích nơi này hơn nhiều.
Thành phố Mehico còn giữ rất nhiều vẻ đẹp của người Maya cổ. Đỗ Nhược thực sự rất thích mấy thứ này. Hai người họ ở trong cửa hàng mua rất đồ truyền thống, công nghệ, dân gian của Mỹ, Ấn, ... nói chung là mỗi thứ một ít.
Đỗ Nhược nhìn thứ gì đó trong tay, cười cười. Đây là một chiếc vòng thuộc da, bên ngoài được khắc bằng đá cẩm thạch. Tuy rằng so với châu báu ngọc ngà còn kém hơn nhiều, nhưng nó lại phá lệ tinh xảo vô cùng.
Đây thực ra là do Đỗ Nhược vụng trộm mua, kỳ thật đây là một đôi, có một cái khác cũng giống như vậy, không nhìn kỹ cũng có thể không nhận ra, nhưng khi đặt hai cái vòng cùng một chỗ, mặt trên của chúng sẽ nối liền với nhau, tạo thành một bức họa nhỏ, rất đẹp.
Trần Vũ Dương thấy Đỗ Nhược đứng nguyên tại chỗ, không biết đang nghĩ cái gì mà vẻ mặt rất thần bí, hắn liền qua chỗ cậu, sờ soạng người cậu một chút, hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?" (có hỏi thôi mà dùng lời nói cũng được sao anh phải loạn lên với em nó thế -_-)
Đỗ Nhược vội vàng đem vật này nọ giấu ra phía sau, lắc đầu liên tục: "Không... có gì. Mà đây là đang trên đường đó nha. Anh đừng có mà sờ soạng linh tinh." Nói xong, cậu đỏ mặt, trừng mắt nhìn Trần Vũ Dương.
Mấy đồ Trần Vũ Dương mua cho cậu, Đỗ Nhược luôn vứt bừa bãi,cái điện thoại trước kia không biết cậu đã nhét vào chỗ nào, cho nên Trần Vũ Dương lại mua cho cậu một cái mới.
Kỳ thật điện thoại di động của Đỗ Nhược là do Trần Vũ Dương cố tình lấy đi. Điện thoại của cậu đã bị người gắn thiết bị theo dõi, Trần Vũ Dương không muốn làm cậu sợ, vậy nên mới len lén hủy di động của Đỗ Nhược đi.
Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, đột nhiên kiễng mũi chân, ôm lấy Trần Vũ Dương, hôn hắn, một bên dùng di động chụp lại. Trần Vũ Dương có chút cưng chiều nhìn Đỗ Nhược, thật giống một con mèo nhỏ lén lút.
Buổi tối, tâm tình Đỗ Nhược không tệ, phá lệ nhiệt tình, hầu hạ Trần Vũ Dương vô cùng thoải mái. Đương nhiên, Trần Vũ Dương cũng không có bạc đãi Đỗ Nhược, cho nên đến tận bây giờ, Đỗ Nhược vẫn còn chưa rời giường, ngủ đến không biết trời trăng gì luôn.
Đỗ Nhược tỉnh lại, không nhìn thấy Trần Vũ Dương, liền thầm nói: "Lại không thấy." Di động ở phía sau vang lên, làm cậu giật nảy mình, màn hình hiện ra ảnh chụp sáng nay, Đỗ Nhược nhìn hình hai người hôn môi, không khỏi nở nụ cười, mắng: "Người này thiệt tình ..."
Đỗ Nhược đặt di động trên vai, ghé đầu nghe điện thoại, một bên duỗi tay với lấy cốc nước trên bàn.
"Nhược Nhược, cha biết con đang ở bên người Trần Vũ Dương. Đây là là lần cuối cùng cha van xin con. Nếu con không giúp cha, cha sẽ bị bọn họ đánh chết." Giọng nói của Đỗ Chí Cường vang lên từ đầu dây bên kia. Đỗ Nhược bỏ cốc xuống, hạ di động nhìn xem một chút, không phải là sỗ cũ của cha.
"Muốn bao nhiêu?" Đỗ Nhược hỏi.
"Này...Bên cạnh con giờ có ai không?" Thanh âm của Đỗ Chí Cường hơi run lên.
"Không, muốn bao nhiêu thì mau nói đi." Đỗ Nhược có chút không kiên nhẫn, cậu cũng rất chén ghét loại chuyện này. Càng thêm bao nhiều thì cái hố này lại càng sâu bấy nhiêu, đến mức không bao giờ thấy đáy nữa.
"Nhược Nhược, con có thể nói cho cha biết Trần Vũ Dương chuẩn bị chặn hàng của An Viễn ở đâu không?" Nói xong, Đỗ Chí Cường thấy Đỗ Nhược không nói gì, lập tức cầu khẩn: "Nhược Nhược, con cứu cha đi mà. Con chắc chắn là biết đúng không. Con luôn ở cạnh Trần Vũ Dương mà."
"Tôi không biết gì hết. Ông tự mình lo đi." Đỗ Nhược có chút khẩn trương cầm di động.
"Nhược Nhược, con giờ muốn cha chết hay sao? Van cầu con, nói cho cha biết được không, Trần Vũ Dương sẽ không biết là con nói đâu. Hơn nữa, cho dù có biết, hắn cũng sẽ không làm gì quá đáng với con đâu. Cho dù con nói cho cha biết thì Trần Vũ Dương cũng chỉ là mất đi một cơ hội đả kích An Viễn. Nhưng mạng của cha chỉ có một mà thôi. Nhược Nhược, con cứu cha đi được không?" Đỗ Chí Cường liếc mắt nhìn cây súng lục đang dí vào trán mình, hai chân càng run rẩy nhiều hơn .
Đột nhiên, điện thoại bên kia truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, làm Đỗ Nhược kinh hãi, thiếu chút làm rớt luôn cái điện thoại. Cậu mơ hồ nghe được tiếng Đỗ Chí Cường đang cầu xin tha thứ. Đỗ Nhược cắn cắn môi dưới, cúp điện thoại.
Không lâu sau, điện thoại lại vang lên, Đỗ Nhược liền trực tiếp tháo pin, Cầm pin trên tay, có lẽ nên thế. Nhưng... Đỗ Chí Cường lần này thật sự có thể sẽ chết sao? Nhưng cậu dù sao cũng không có cách nào phản bội được Trần Vũ Dương.
Đỗ Nhược lau nước mắt trên mặt, trong lòng cực kỳ sợ hãi, Đỗ Chí Cường sẽ chết.. Đỗ Chí Cường nhất định sẽ chết sao... Cha...
Một lát sau, Trần Vũ Dương và Trần Mộ Tư đi đến, thấy Đỗ Nhược đã tỉnh, liền đi tới, hôn lên gương mặt cậu. Trần Mộ Tư lập tức che hai mắt lại, lớn tiếng gào lên: "Có trẻ em ở đây nha." (em cute thế :3:)
Đồ Liên đang theo ở phía sau, bật cười thành tiếng.
Đồ Liên bưng bữa sáng lên cho Đỗ Nhược, thấy sắc mặt Đỗ Nhược không tốt lắm, liền nghiêng mặt qua, nhỏ giọng nói với Trần Vũ Dương: "Tiên sinh, vẫn là nên tiết chế một chút."
Trần Vũ Dương cười cười: "Xem ra cần phải rèn luyện thêm mới được." (anh ơi anh nỡ lòng nào o.O)
Một ngày bất an qua đi, trong lòng cậu nóng như lửa đốt.
Cậu gọi điện thoại cho Tôn Phiêu Nhiên, nói hết mọi chuyện cho cậu. Tôn Phiêu Nhiên chỉ hừ một tiếng: "Ông ta làm việc cho An Viễn, sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy. Đỗ Nhược, nếu em giúp ông ta, xác định là không cần sống nữa đi. Đừng làm chuyện gì điên rồ."
Tầng này của khách sạn đã bị bao cả, nhưng buổi sáng, Đỗ Nhược lại thấy được rất nhiều người ra vào căn phòng cách vách, xem ra, Trần Vũ Dương chuẩn bị động thủ rồi.
Đỗ Nhược nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, đứng ngồi không yên. Cậu ở trong phòng mà đi tới đi lui làm Trần Mộ Tư thật sự không chịu nổi, lớn tiếng kêu lên: "Nhược Nhược, anh làm em chóng mặt quá."
Đỗ Nhược đứng nguyên tại chỗ, rồi lại thở dài ngã xuống giường. Im lặng nửa ngày, cậu đột nhiên hỏi: "Mộ Tư, cha nhóc..." Mới nói được phân nửa, Đỗ Nhược quyết định không nói nữa.
Lúc này, chuông di động lại vang lên.
Đỗ Nhược nhìn di động hồi lâu, nhìn lên Trần Mộ Tư một chút, sau đó mới cầm điện thoại ra ngoài ban công.
"Đỗ Nhược, chúng ta giao dịch đi." Lần này là một giọng nói khác, rất có cảm giác áp bách, nói rất chậm, thanh âm lại rất trầm, không giống với Trần Vũ Dương cũng vậy nhưng lại vô cùng ấm áp, dễ nghe, mà đây chỉ đơn thuần giọng trầm thấp của một người đàn ông.
"Tôi không giao dịch gì với mấy người hết." Đỗ Nhược do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn là quyết tâm cự tuyệt.
"Đừng nóng vội, bảo bối. Cậu phải biết rằng, bây giờ cậu chỉ là một món đồ chơi, trong tương lai, Trần Vũ Dương sẽ đối với cậu như thế nào, chuyện này không thể biết trước được. Lần giao dịch này sẽ không để cho cậu chịu thiệt đâu, mà còn có thể đổi được mạng sống của cha cậu nữa. Cậu cũng chỉ cần mang con của Trần Vũ Dương ra ngoài dạo chơi một chút, làm cho Trần Vũ Dương phân tâm, như vậy chúng tôi sẽ có thời gian di dời địa điểm." Sau khi nói xong, người đàn ông dừng lại một chút, rồi mới hỏi: "Thế nào?"