Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 50

Buổi tối ngày hôm sau, Đỗ Nhược quả nhiên ngoan ngoãn trở về nhà, chuyển ra khỏi ký túc xá.

Chu Trì đưa cậu về rồi rời đi. Đồ Liên đã ở ngoài cửa chờ cậu. Trong khoảng thời gian này, Đồ Liên và Mộ Tư đều không ở đây, thật lâu rồi chưa có gặp lại Đỗ Nhược.

Lần này, vừa thấy mặt, Mộ Tư liền nhào vào trong lòng Đỗ Nhược, ôm hôn mãnh liệt nửa ngày mới buông ra: "Nhược Nhược, nếu anh lại không trở lại, bổn thiếu gia em sẽ tự mình đi tìm người."

Nhìn bộ dạng tiểu đại nhân của Trần Mộ Tư, tâm tình Đỗ Nhược vốn có chút phiền não liền lập tức chuyển biến tốt đẹp. Hôn lại Mộ Tư vài cái, bế thằng bé dậy, nhưng mà căn bản là do sức yếu quá, ôm thằng bé lên phải cố hết sức, một lát sau đã không chịu nổi rồi.

Trần Vũ Dương mau chóng đỡ lấy, nói: "Không có sức thì đừng có cố."

Đỗ Nhược không cam lòng im lặng, quyết định tối hôm nay ăn thêm mấy bát cơm.

Đồ Liên nhìn thấy Đỗ Nhược, trong lòng có chút áy náy, có chút đau lòng, vẫn là một đứa trẻ, hiện tại gầy đến thế này. Trước kia, khuôn mặt thoạt nhìn còn hơi tròn tròn, bây giờ cằm đã nhọn hoắt cả rồi.

Đỗ Nhược thấy Đồ Liên không nói lời nào, cũng biết trong lòng y chắc chắn là có chút bất an, là chuyện kia. Tóm lại, dù sao cũng vẫn là mình đã phản bội, cái gì gọi là người không biết không có tội, câu này không đúng.

Không biết chuyện gì sẽ xảy ra hay hậu quả như thế nào cũng có thể làm chuyện đó sao? Không được. Trong lòng Đỗ Nhược rất rõ ràng, chuyện này, là do cậu đã sai, điều này cậu biết.

Đến lúc ăn cơm tối , Đỗ Nhược lại ăn không vào, một bát nhỏ thôi đã no rồi. Đồ Liên múc cho cậu một ít canh, cậu cũng chỉ uống được hai hớp đành bỏ đấy.

Ở Mexico, những ngày đó, do tiêm vào cơ thể những thuốc để bổ trợ nội tạng, cho nên luôn ăn không ngon, thiếu máu cũng có vẻ nghiêm trọng, cho nên hàng tháng đều có bác sỹ truyền dịch dưỡng cho cậu. Đây cũng là điều mà Đỗ Nhược sợ nhất.

Ban đầu, Trần Vũ Dương còn có thể bắt cậu ăn nhiều hơn một chút, nhưng ăn nhiều hơn chút là sẽ ói gay, hơn nữa, cả đêm còn phát sốt.

Sau đó, Trần Vũ Dương cũng không dám nữa, chỉ có thể biết đau lòng, mà lại không có cách nào giải quyết. Nhưng tiêm dịch dinh dưỡng vào người cũng rất đau đớn, Đỗ Nhược chịu không nổi, lần nào cũng đau đến phát khóc. 

Đỗ Nhược làm cho Trần Vũ Dương cảm nhận được cái gì gọi là thất bại, cái gì gọi là hối hận và đau lòng. Mấy thứ này hắn chưa từng trải nghiệm qua cho đến khi gặp được Đỗ Nhược.

Sau khi ăn xong, Đỗ Nhược liền dắt Mộ Tư về phòng, mở máy tính ra, kiểm tra hòm thư. Thiên Nhi vừa gửi cho cậu một trò chơi mới. Đang hăng say, thân mình đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, Đỗ Nhược cả kinh, mau chóng ôm lấy cổ Trần Vũ Dương: "Trò chơi của em, vẫn chưa xong mà, phải qua cửa đã, Mộ Tư, cái kia, nhanh lên, bên trái, kìa...”

"Cha, con còn ở đây nha. Không nên biểu diễn mấy tiết mục trẻ em không nên xem a~" Trần Mộ Tư không để ý Đỗ Nhược đang la to, tắt máy đi: "Được rồi, tuy rằng con rất muốn chơi cùng Nhược Nhược, nhưng vì không muốn quấy rầy hai người sinh cho con một đứa em trai, cho nên con đi đây." ( e nói hay v~ =]]]]] )

"Ai dạy cho con nói mấy lời như thế?" Trần Vũ Dương khẽ nhíu mày, nhưng trong mắt cũng là ý cười: "Nhược Nhược nếu không thể sinh em trai cho con, cha tìm mẹ kế cho con nhé?"

Đỗ Nhược trừng mắt: "Anh dám." Trần Vũ Dương cười cười, không nói.

Hiện tại, vợ chồng son đang lên giường tính sổ. (muahahahaha =D )

Đỗ Nhược thành thật cúi đầu quỳ ở đầu giường. Trần Vũ Dương nhàn nhã tựa vào đầu giường, lười biếng giống như con sư tử chuẩn bị bùng nổ.

Chậc chậc, cùng là người nhưng sao lại có sự khác nhau lớn đến thế? Biểu hiện giống như vậy của Đỗ Nhược thì giống như mèo nhỏ, không có chút lực sát thương nào, mà thực ra còn có sức hút, có thể quyến rũ người khác.

"Được rồi, bây giờ bắt đầu tự mình kiểm điểm."

Hai mắt Đỗ Nhược to tròn, đen láy mở lớn lấy lòng Trần Vũ Dương: "Nói là được phải không, khỏi cần phải viết giấy kiểm điểm nhé."

"Em cứ nói đi?" Trần Vũ Dương hơi nhíu mày.

Đỗ Nhược ủ rũ sụ vai xuống: "Lại thế nữa rồi."

Buổi tối Đỗ Nhược không phải trở về, đây cũng được coi như là Trần Vũ Dương ngầm đồng ý rồi đi, nhưng vấn đề chủ yếu không phải là cái này, mà là tiểu hỗn đản này dám bò lên giường người khác ngủ, dù người này là em trai An Ninh cũng không được.

Cái đó và chuyện có phải là em trai An Ninh hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cho cậu tự do vậy mà lại...

"Sao im lặng thế? Nên nói cái gì thì mau nói đi."

"Em biết sai rồi."

"Còn gì nữa không?"

"Không nên chỉ trích lỗi của anh, không nên không có sự đồng ý của anh mà chuyển đến ký túc xá ở."

Trần Vũ Dương vừa nghe, cười lạnh một tiếng, tiểu hỗn đản này thật đúng biết lỗi ghê, cứ nhằm vào mấy chuyện không trọng yếu mà nói. Trần Vũ Dương cũng định dùng phương thức này để làm cho Đỗ Nhược biết sai. Đỗ Nhược cũng biết rõ tính cách hắn như thế nào rồi, vậy mà lại còn đối kháng với hắn.

Trần Vũ Dương vẫy tay: "Lại đây đi."

"Làm gì?"

"Làm em."

Mặt Đỗ Nhược đỏ lên, lập tức nghĩ tới Thang Thang nói cái gì mà phản công, tâm tư có chút phiền muộn, muốn thử cùng Trần Vũ Dương thương lượng một chút.

Cậu hơi cúi người, liền nhìn thấy điện thoại di động Trần Vũ Dương đặt ở trên mặt bàn, phía dưới là một đồ trang trí nho nhỏ, được chế thành hàng mỹ nghệ từ đá cẩm thạch rẻ tiền.

Đỗ Nhược đột nhiên cảm thấy mũi có chút chua xót. Đây là thứ cậu mua ở Mexico, băn khoăn lâu như vậy, thậm chí ngay cả chính cậu cũng không nhớ mình quăng nó đi đâu mất rồi, nhưng bây giờ lại ở đây, ngay trong phòng của Trần Vũ Dương.

Trần Vũ Dương nhìn theo ánh mắt cậu, biết mèo nhỏ của hắn lại đang nhớ đến chuyện trước kia, không đành lòng hôn một cái lên trán của cậu: "Đều đã qua rồi, anh hiện tại luôn ở bên em."

"Làm sao anh tìm được?"

"Hai năm, anh đều ở bên cạnh em, không có lúc nào là không cả, chỉ là em không biết mà thôi." Trần Vũ Dương ôm Đỗ Nhược vào trong ngực, trong lòng đau xót.

Hắn không phải là một người không có cảm xúc, nhìn Đỗ Nhược, hắn sẽ đau lòng, đối với người mình yêu, hắn đau lòng khi để Đỗ Nhược phải chịu đựng thống khổ. Nhưng hạnh phúc sẽ không đơn giản mà có được như vậy, không phải sao?

"Kỳ thật, khi đó em thật sự rất hận anh, hận đến bản thân cũng không còn dũng khí để sống sót, khi em phản bội anh, anh nói cho em biết, anh từng nghĩ tới muốn cùng em cả đời, anh có biết là em rất đau khổ hay không? Em thật sự rất khó chịu, người cam chịu vẫn luôn là em, mà anh còn nghĩ tới chuyện tương lai của chúng ta. Đây là chuyện mà em chưa bao giờ dám mơ tưởng tới."

"Lúc chị Chu Tiểu Duẫn đánh em, thật sự là một chút cảm giác em cũng đều không có,em không muốn sống chút nào, nghĩ muốn đi Hàng Châu, nơi đó là thiên đường của nhân gian, em sợ sau khi chết sẽ phải xuống địa ngục, cho nên muốn trước khi chết xem xem thế giới này còn gì phải nuối tiếc."

Đỗ Nhược nói những lời này, cũng không phải muốn làm cho Trần Vũ Dương áy náy, đau lòng, Đỗ Nhược chỉ là muốn nói cho Trần Vũ Dương, vào những lúc thống khổ kia, cậu yêu hắn, thực lòng rất yêu hắn.

"Nhược Nhược... Anh yêu em." Giọng nói trầm ấm đi vào lòng người của Trần Vũ Dương vang lên, trong lòng tê dại, cùng lúc đó, Đỗ Nhược cảm giác vành tai có chút ấm áp, Trần Vũ Dương đang hôn cậu.

"Em muốn." Đỗ Nhược đột nhiên vội vàng muốn Trần Vũ Dương tiến vào thân thể cậu, hung hăng ôm hắn, kết hợp cả thể xác và tinh thần.

"Được."

Quần áo được cởi ra. Trần Vũ Dương cẩn thận chuẩn bị khuếch trương, thân thể Đỗ Nhược không giống như trước, luôn phải cẩn thận một chút mới được.

Nhưng Đỗ Nhược cũng rất vội vàng, muốn Trần Vũ Dương nhanh hơn một chút tiến vào. Trần Vũ Dương có chút bất đắc dĩ, đành phải cúi người chậm rãi tiến vào. Điều này làm cho Đỗ Nhược đau đến nhíu mày, nhưng khoái cảm đến trong nháy mắt, làm cho cậu lập tức rên rỉ ra tiếng.

"Rất đau sao?"

"Không đau."

"Ngoan, nói cho anh biết có đau hay không." Tay Trần Vũ Dương nhẹ nhàng đặt lên eo Đỗ Nhược, từ từ đưa tay lên phần thân thể phía trên, cho đến khi chạm vào hai đầu ngực đỏ tươi, nắm nhẹ, sau đó hơi hơi dùng sức, thân thể Đỗ Nhược lập tức run lên, phía dưới cũng khẽ ngẩng đầu: "A...a~"

"Nói cho anh biết, em có đau hay không, Nhược Nhược, anh muốn biết tất cả những cảm thụ của em."

"Đau, rất đau, nhưng là anh đang ở trong thân thể em. Em muốn anh tiến vào, chỉ cần anh mà thôi." Đỗ Nhược dường như không khống chế được cảm xúc, ôm lấy cổ Trần Vũ Dương, cố gắng di thân về phía thân thể của Trần Vũ Dương.

Trần Vũ Dương rốt cục không nhẫn nổi nữa,bắt đầu mãnh liệt luật động. Đỗ Nhược không có chuẩn bị trước, các dây thần kinh đột nhiên có chút khẩn trương lên. Trần Vũ Dương hôn cậu, một bên nhẹ nhàng an ủi: "Ngoan, thả lỏng nào."

"Em...a..ưm...chịu không nổi...Quá nhanh..a..." Tiếng thét chói tai còn chưa kịp thoát ra, mội Đỗ Nhược đã bị đôi môi Trần Vũ Dương bao trùm.

Dây dưa một hồi, Trần Vũ Dương lại chuyển hướng tới hai hạt đậu trước ngực Đỗ Nhược. Đỗ Nhược có chút không kềm chế được, muốn lấy tay làm dục hỏa bản thân giảm xuống bớt, lại bị Trần Vũ Dương giữ chặt hai tay: "Cứ để như vậy đi."

"A...Không...Không được, ưm...a... Anh mau buông...Em..."

"Bảo bối, ngoan, nghe lời."

Được rồi, Đỗ Nhược thỏa hiệp, nhưng cậu thật sự là cảm thấy khá khó chịu, khoái cảm nhiều như vậy, muốn bắn, lại không được.

Lại một lát sau, Đỗ Nhược cảm giác như đã qua rất lâu rồi, không nhịn được, kiên trì không nổi nữa, bắt đầu giằng co, nước mắt rớt xuống, bắt đầu muốn tránh né kích thích phía sau, muốn bò về phía trước, lại bị Trần Vũ Dương gắt gao kéo vào trong ngực, một bên còn kiên trì không ngừng .

Đỗ Nhược không nói không rằng, hơi thở nặng nề, nóng nảy cắn ngay tay của Trần Vũ Dương.

Trần Vũ Dương mau chóng trấn an, hôn lên môi của cậu, hôn sâu một lúc, Đỗ Nhược hừ hai tiếng, lại quay đầu, khóc lên: "Anh...ưm...a...Mau buông...a..."

"Không được lấy tay chạm vào, phải tập thói quen có được cao trào từ phía sau." (O..O voãi ~) Trần Vũ Dương có vẻ hòa hoãn hơn một chút, làm cho tiếng thở dốc của Đỗ Nhược vang lên rõ rệt trong không gian: "Đây là đang phạt em sao?"

"Không phải. Đây là việc cần làm thôi. Mà giờ vẫn chưa được đấy thôi." Trần Vũ Dương giống như chủ nhà, đang hướng dẫn vấn đề cho đứa nhỏ.

Nhưng là Đỗ Nhược không hiểu, vừa rồi không khí cũng không phải tốt lắm, như thế nào lại biến thành cái loại không gian kích tình như này chứ.

Đỗ Nhược chu chu miệng, có chút ủy khuất. Trần Vũ Dương thấy bộ dạng này của cậu, cuối cùng cũng không hạ được quyết tâm, đành phải buông hai tay Đỗ Nhược ra, hơn nữa còn tự mình giúp cậu giải quyết.

Bản thân hắn cũng tăng nhanh động tác, rốt cục, hai người cũng cùng nhau cảm nhận được cái gì gọi là hai người cùng yêu, cùng lên đỉnh, cùng đạt tới cao trào của khoái hoạt, vui sướng.

Tư vị này, tuy rằng không phải là lần đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên hai người động tình đến thế.

Cũng phình phường nhỉ? Chậc chậc, thế mà ta đã pr cho cái chương này quá đà mới chết chứ. Chạy đây 
Bình Luận (0)
Comment