Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 64

Đỗ Nhược sốt cả đêm, người cứ mơ mơ màng màng, đầu đau như búa bổ. Trần Vũ Dương cũng thức trắng cả đêm. Một năm nay, mỗi khi Đỗ Nhược phát sốt là Trần Vũ Dương đều không tài nào chợp mắt được. Hắn thường ở bên cạnh cậu, hôn lên trán hoặc vỗ lưng cho cậu. Nếu là bình thường, hôm sau, Trần Vũ Dương sẽ ở nhà cùng Đỗ Nhược cả ngày, nhưng hiện giờ thì không được vì công ty đang gặp khó khăn, hắn cần làm yên lòng đám người đang bắt đầu hỗn loạn, thị trường chứng khoán bất ổn, cổ phiếu công ty đang dần rớt giá, một vài công ty con cũng đã đóng cửa.

Buổi sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng, nhưng vì có rèm cửa che lại nên không quá chói mắt. Trần Vũ Dương cẩn thận rút cánh tay tê rần của mình về, nhẹ nhàng đặt đầu Đỗ Nhược lên gối.

Ăn sáng xong, Đồ Liên đưa Mộ Tư đến trường, Trần Vũ Dương đến công ty tăng ca. Mặc dù hôm nay là chủ nhật nhưng trong nhà chỉ còn một mình Đỗ Nhược. Tuy lát nữa Đồ Liên sẽ về nhưng cậu vẫn thấy trống trải, khó chịu. Cậu từ từ mở mắt, mặc dù không còn chút sức lực nào nhưng cậu vẫn cố gắng cử động vì như thế sẽ giúp trong người cậu cảm thấy đỡ hơn. Đỗ Nhược muốn dậy sớm như vậy là vì Trần Vũ Dương đã đi làm. Hôm nay là ngày họp lớp, cậu rất muốn đi.

Đỗ Nhược đang chật vật thay quần áo thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, cậu vội vàng nhét quần áo vào trong chăn, rồi nằm xuống giường nhắm mắt. Người đó đặt bữa sáng lên chiếc bàn được kê gần giường, kéo lại chăn cho Đỗ Nhược rồi mới khẽ khàng ra khỏi phòng.

Đỗ Nhược khẽ thở phào, vén chăn lên lần nữa, vừa mặc quần áo khi người vẫn cứ mềm nhũn không chút sức lực, vừa sợ Đường Liên về nên trán cậu lấm tấm mồ hôi.

Không dễ dàng gì mới ăn mặc được chỉnh tề, Đỗ Nhược đẩy cửa phòng, nhìn khắp phòng khách một lượt, thật may là không có ai. Cậu định bước xuống bậc thang, nhưng chân lại mềm nhũn khiến cậu suýt chút nữa là bị hụt chân. Khó khăn nắm lấy tay vịn cầu thang, Đỗ Nhược bị dọa làm nước mắt tràn mi.

Nơi này rất khó đón xe, sở dĩ Trần Vũ Dương chọn sống ở đây vì nơi đây có không gian yên tĩnh và khung cảnh rất đẹp. Vẻ mặt Đỗ Nhược lúc này như lại muốn khóc, đường xa như vậy đi khi nào mới tới? Nhỡ không kịp rồi gặp Đồ Liên đang đi về thì sao?

Đúng lúc này thì An Nhiên gọi điện đến: "Đỗ Nhược, cậu đến đâu rồi?"

"Tôi đang ở ngoại ô phía tây, cậu có thể lái xe đến đón tôi được không? Hiện giờ tôi đi lại hơi bất tiện."

Đỗ Nhược không thể ghét An Nhiên được, tối hôm đó, An Nhiên ôm cậu ngủ, cảm giác rất ấm áp. Tóm lại Đỗ Nhược cảm thấy An Nhiên là người tốt. Đỗ Nhược không hiểu vì sao Trần Vũ Dương lại đối xử tốt với An Nhiên, nhưng từ sau khi thấy An Nhiên hôn Trần Vũ Dương ở trong xe, cậu cảm thấy có lẽ là vì An Nhiên quá yêu Trần Vũ Dương, mà yêu một người thì đâu có lỗi.

Khi xuống xe thì Đỗ Nhược cũng khỏe lên một chút, mặc dù trên đường đi cậu vẫn còn mê man nhưng đã đỡ hơn lúc nằm trên giường ở nhà.

"Đây chẳng phải là Đỗ Nhược sao?" Trương Kiện hơi kinh ngạc nhìn về phía An Nhiên. Thấy An Nhiên nhìn anh cười cười, Trương Kiện lại nói: "Tớ đã nói rồi, nhất định An Nhiên sẽ đưa được Đỗ Nhược tới."

"Đi thôi, đừng cứ đứng ở cửa nữa."

"Nè, Tiểu Linh Nhi đâu? Vì sao lại không tới để anh đây nhìn một cái?"

"Đi tìm Tiểu Linh Nhi nhà cậu đi. Này, Đỗ Nhược, đi nhanh lên."

"Tới đây. Mà chúng ta đang đi đâu đây?" Đỗ Nhược mơ hồ.

"Đi tìm thú vui, đi tàu tốc hành. Thế nào? Cậu dám không?" Trương Kiện khoát tay lên vai Đỗ Nhược, cười bí hiểm: "Đến lúc đó đừng bị dọa rồi khóc đó."

Đỗ Nhược thành thật: "Tàu tốc hành? Quả thật là tớ không dám."

Không phải Đỗ Nhược không dám. Trước kia, khi cơ thể khỏe mạnh, Đỗ Nhược rất thích đến những nơi như thế. Khi ấy còn nhỏ, tính tình trẻ con, nên rất thích cảm giác kích thích. Giờ thì đã khác, cơ thể cậu không chịu nổi, trái tim cũng không.

"Không phải chứ, không đi chơi thì đáng tiếc lắm đó."

Sau đó thì mọi người cũng ồn ào phản đối, khó có dịp Đỗ Nhược cùng đi với bọn họ.

Có rất nhiều người rất hiếu kỳ về Đỗ Nhược. Cậu thường xuyên xin nghỉ học, không ở ký túc xá, đi đi về về có xe đưa rước, trên người toàn hàng hiệu, ở trường cũng không thân với ai, rất thu hút nữ sinh, nhưng khi có ai mạnh dạn nói chuyện với cậu, theo lời kể của các bạn nữ sẽ là: "Hãy tận hưởng những điều tốt đẹp trên thế giới này, đừng tự chuốc lấy rắc rối. Cuộc sống không phải là tiểu thuyết, chúng ta không phải là nữ chính, chỉ cần lơ đãng một chút thì sẽ vạn kiếp bất phục."

Tại sao lại nói như vậy? Tất cả đều nhờ công lao của Chu Trì. Vào ngày khai giảng, Chu Trì đi cùng Đỗ Nhược làm thủ tục nhập học. Y rất cao, mặc âu phục, khiến tất cả mọi người đều biết Đỗ Nhược được đại gia bao nuôi, không thể đắc tội.

Thấy Đỗ Nhược kiên quyết như vậy nên mọi người cũng không ép nữa, rồng rắn kéo nhau đi xếp hàng. Đỗ Nhược đi theo mấy bạn nữ chơi những trò an toàn nhất, như nghịch nước, rồi vào nhà ma. Đương nhiên cũng có mấy nam sinh muốn nhân cơ hội này phát triển tình cảm với các bạn nữ nên cũng đi theo.

Vào đến nhà ma, nghe tiếng hét của đám nữ sinh, Đỗ Nhược lập tức biểu hiện khí phách của đàn ông: "Đừng sợ, chỉ là giả thôi, đi theo tớ sẽ ổn thôi."

Mấy nam sinh khác trong đoàn thấy vậy thì cũng không chịu yếu thế, tự tin vỗ ngực: "Có anh đây thì cần gì phải sợ." Chưa nói hết câu thì một anh chàng ôm chầm lấy cổ Đỗ Nhược hét to: "A a a a a a!!!!!!!!! Có quỷ!"

Đỗ Nhược cười: "Là giả, là giả thôi."

Anh ta sờ mũi, cười ngượng ngùng, ủ rũ cúi đầu. Vốn định thể hiện một chút trước mặt các bạn nữ, không ngờ hình tượng lại hoàn toàn sụp đổ.

Chơi cả ngày, Đỗ Nhược cảm thấy chẳng có gì thú vị. Trước kia còn nhỏ tuổi, bản thân thích, Thang Thang cũng thích nên cũng thường hay đến đây, nhưng khi đi cùng với một đám sinh viên thì lại thấy kỳ kỳ.

Rõ ràng An Nhiên cũng không thích, chỉ sau một lúc thì cậu cũng tìm một chỗ ngồi xuống.

Đỗ Nhược ngồi song song An Nhiên, không nhịn được bèn nhìn cậu ta. Đó là một chàng trai dịu dàng, không cao lắm, khi cười làm người ta có cảm giác rất ấm áp. Nhưng đôi khi Đỗ Nhược lại cảm thấy đôi mắt cậu ta rất lạnh lùng, tựa như hai khối băng, giống như lúc này. 

An Nhiên lạnh lùng nhìn Đỗ Nhược: "Trần Vũ Dương đồng ý cho cậu ra ngoài?"

Đỗ Nhược thấy hơi lạnh trước ánh mắt của An Nhiên, lắp bắp nói: "Tôi, tôi, tôi tự đi."

An Nhiên hừ một tiếng, rồi độ nhiên cười rộ lên: "Cậu không sợ bị tôi xem như con nít?"

Đỗ Nhược ấm ức: "Cậu coi ai là con nít chứ?"

An Nhiên cười nhạt, không để ý tới Đỗ Nhược nữa. Điều này làm cậu hơi bực, nhưng cũng chỉ biết cúi đầu im lặng.
Bình Luận (0)
Comment