Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 68

Lời tác giả: Tui thật là không muốn ngược Nhược Nhược đâu, buồn quá đi, mọi người đều khinh bỉ tôi sao??? Đúng là tôi có làm như thế (*cười âm hiểm* ~ chỉ cần giơ tay (ý là bả viết truyện í mà :v) là có thê ngược được người khác) nhưng vẫn là có thể bảo chứng với mọi người là kết cục có hậu nha >.<

Đã quá nửa đêm, nhưng vẫn có rất nhiều người đến thăm hỏi, lời thật lời giả an ủi Trần Vũ Dương. Phóng viên khắp nơi cũng rối rít chạy tới, Trần Vũ Dương không có ý định lan truyền tin tức, sự ra đi của lão phu nhân sẽ không gây nên bất cứ dao động nào đối với Trần thị.

Đồ Liên muốn nói cho Trần Vũ Dương biết Đỗ Nhược sẽ đến đây, nhưng khi y nhìn thấy dáng vẻ Trần Vũ Dương phải tiếp những người tới thăm hỏi, chỉ có thể nuốt những lời muốn nói xuống bụng.

Một lúc lâu sau, người đến thăm hỏi dần dần rời đi, lúc này Trần Vũ Dương mới có thời gian rảnh nghỉ ngơi một chút.

Hắn mệt mỏi tựa vào ghế dài, mặc kệ gió lạnh thổi vào mặt mình, ngón trỏ đè xuống thái dương, có chút lo lắng cho Đỗ Nhược, không biết buổi tối cậu có ngoan ngoãn đi ngủ hay không, chuyện tối hôm nay, nhất định làm cho cậu khó ngủ, nhất định đồ ngốc này sẽ nghĩ ngợi lung tung cho xem. Cũng bởi vì chuyện này, cho nên hắn mới không dám nói cho cậu biết chuyện lão phu nhân đã chết, bằng không cậu nhất định chạy tới chỗ hắn nói lời xin lỗi, sau đó hoảng loạn quy hết trách nhiệm vào người mình, lại lo lắng hắn bởi vì chuyện này mà không cần cậu nữa. (như đi guốc trong bụng người ta í o.O )

Đưa cậu đến Bóng Đêm, ít nhất còn có Thang Thang chơi với cậu. Chỉ cần ba ngày, ba ngày thôi là tốt rồi, ba ngày sau, hắn sẽ tự mình đón Đỗ Nhược trở về, có trời mới biết khi hắn để Đồ Liên dẫn cậu rời đi, hắn đã có bao nhiêu sợ hãi, sợ cậu khóc, sợ cậu khó chịu, sợ cậu bất an lo lắng...

Đồ Liên ở bên cạnh hắn, rốt cuộc không nhịn được, ngập ngừng nói: “Tiên sinh... Cậu Đỗ Nhược đã biết chuyện lão phu nhân qua đời, tôi hơi lo lắng, dựa theo tính cách của Đỗ Nhược, nhất định sẽ vội vã chạy tới, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi thật sự lo lắng..."

Trần Vũ Dương sửng sốt: “Cái gì? Cậu ấy biết từ lúc nào?”

“Khoảng mười một giờ.”

“Bây giờ là mấy giờ?”

“Ba giờ.”

Bốn giờ, trong lòng Trần Vũ Dương run rẩy, tâm tình bất an làm hắn bối rối nhấn loạn trên bàn phím điện thoại. Âm thanh yên tĩnh không ngừng truyền tới làm cho Trần Vũ Dương bấu chặt ngón tay.

Hắn bình tĩnh tắt điện thoại: “Đồ Liên... Bây giờ, bây giờ đến công ty, lấy cặp hồ sơ màu lam bên phải giá sách đến đây.”

Trần Vũ Dương không dám nghĩ đến cảnh Đỗ Nhược rơi vào tay An Viễn sẽ như thế nào, hắn không dám chắc chuyện Đỗ Nhược bị An Viễn bắt, nhưng mà hắn muốn chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, phần văn kiện kia, có thể làm An Viễn đạt được ý muốn, đương nhiên, Trần Vũ Dương cũng sẽ chừa cho mình đường lui, và đương nhiên, hắn sẽ không để cho An Viễn có cơ hội chạm vào phần văn kiện này.

Ngay khi Trần Vũ Dương đang trên đường đi đến Bóng Đêm, hắn nhận được điện thoại của An Viễn. Trong lòng Trần Vũ Dương như bị giữ chặt: “Anh muốn thế nào?”

“Hừ, tao muốn thế nào? Tao còn có thể muốn thế nào, Trần Vũ Dương, tao bắt cậu ta rồi, cuối cùng cũng biết trong lòng mày, cậu ta có phân lượng thế nào, nếu không tin, chúng ta thử xem được không?”

Nói xong, An Viễn đánh một quyền vào bụng Đỗ Nhược. Nhưng mà Đỗ Nhược lại cố gắng chịu đựng đau đớn, không phát ra tiếng rên đau nào. Không thể kêu ra tiếng, như thế nhất định sẽ làm Trần Vũ Dương lo lắng, nhất định... Nhất định phải chịu đựng.

“Chậc chậc chậc, đâu cần ngang bướng như vậy.” Nói xong, đột nhiên An Viễn đá một cước vào ngực Đỗ Nhược, bởi vì tới đột nhiên, Đỗ Nhược lập tức không nhịn được, nhỏ giọng rên rỉ, chỉ cần như thế, làm cho Trần Vũ Dương luống cuống sợ hãi, giọng nói cũng không khống chế được, run rẩy: “An Viễn, anh muốn tôi làm thế nào?”

“Tao muốn mày chết.”

“Không...” Đột nhiên Đỗ Nhược hoảng sợ kêu lên: “An Viễn, anh muốn làm cái gì?”

An Viễn nâng cằm Đỗ Nhược: “Cậu không nghe thấy sao? Là hắn ta tự nguyện.”

Đỗ Nhược mãnh liệt lắc đầu: “Trần Vũ Dương... Tắt điện thoại đi, đừng nghe, cái gì cũng đừng làm theo...”

“Hừ.. Bảo bối, yên lặng, nghe anh nói.” Giọng nói trầm thấp của Trần Vũ Dương vang lên, cực kỳ dịu dàng, an ủi mèo con của mình, hắn biết, Đỗ Nhược đang sợ hãi: “Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, anh sẽ đến nhanh thôi. Nếu sợ hãi cũng đừng khóc, bởi vì anh sẽ không vui đâu. Lão phu nhân mất, không phải là do em, anh sẽ không trách em, cho nên không cần lo lắng, chờ anh đón em về nhà...”

“Đủ rồi Trần Vũ Dương, những lời này mày nên giữ lại đến Địa phủ rồi nói đi thôi, nếu như mày muốn thấy cậu ta còn sống, bây giờ đến nhà máy bỏ hoang phố mười ba, không được báo cảnh sát, chỉ được phép một mình đi tới, bằng không... Tao làm ra chuyện gì, cũng đừng trách tao không báo trước..” Nói xong, An Viễn hung hăng tắt máy, đồng thời ném di động ra ngoài cửa sổ.

Đỗ Nhược cảm thấy trước ngực rất đau, trong bụng buồn nôn, một quyền An Viễn đánh tới không nhẹ, dùng lực mười phần, nhưng mà Đỗ Nhược cảm thấy trong lòng mình rất là bình tĩnh. Đột nhiên cậu sáng tỏ rất nhiều chuyện, lại cảm thấy trước kia mình thật làm cho người khác đau đầu, một người đàn ông đồng ý vì mình mà chết, vì cái gì lại nhẫn tâm nghi ngờ hắn? Vì cái gì mà không thể kiên định, không nguyện ý tin tưởng? 

Cho dù trước kia bị hắn ngược đãi, hay là chuyện nam sinh nhảy lầu ngay ngày đính hôn mang đến cho cậu đả kích (còn nhớ cái lần TVD đính hôn, xong có ng đến nói là em yêu anh, phá hoại lễ đính hôn không, thực ra là do TVD sắp đặt để hủy hôn nhưng ĐN ko biết ấy o.O) cậu vẫn phải nên tin tưởng, cậu là người đặc biệt của Trần Vũ Dương, một người đàn ông kiêu ngạo, sẽ không tuỳ tiện nói lời yêu thương, nhưng hết lần này đến lần khác, chính cậu chiếm được Trần Vũ Dương, lại luôn lấy nghi ngờ tổn thương anh.

Đỗ Nhược hiểu được ngày đó trong phòng bệnh, ánh mắt bị thương của Trần Vũ Dương là như thế nào.

An Viễn không có ý định hành hạ Đỗ Nhược, bởi vì gã không có ý định để Đỗ Nhược sống sót. Thân thể Đỗ Nhược yếu đuối, gã cũng không rãnh rỗi đi làm những thứ này, lỡ như trước khi Trần Vũ Dương đến làm cậu ta chết cũng không tốt.

Trần Vũ Dương quay đầu xe lại, không phải chạy đến phố mười ba, mà là tổng cục Thanh Đằng. Không phải cảnh sát làm không tốt, nhưng thay vì đem tính mạng ra đùa giỡn, không bằng dựa vào thế lực ẩn giấu đằng sau giải quyết.

Trần Vũ Dương là người làm ăn, luôn đứng hạng đầu trong giới hắc bạch lưỡng đạo, đây mới là bản chất không ai bì nổi của Trần Vũ Dương.

Trần Vũ Dương sẽ không ngu ngốc nghe lời An Viễn nói, một mình một người đi chịu chết, hắn là Trần Vũ Dương, chưa bao giờ ra trận mà không nắm chắc phần thắng, đương nhiên, chuyện An Viễn muốn lấy mạng hắn là sự thật.

Điện cho Đường Liên, Trần Vũ Dương thông báo sự tình, một mình đi đến phố mười ba.

Trời sắp sáng, đêm tối sắp qua đi, nghênh đón ngày mới là bình minh rực rỡ.
Bình Luận (0)
Comment