Cùng nhau đứng trong thang máy đi xuống, hô hấp trầm ổn cùng mùi nước hoa thoang thoảng tản mạn trong không khí, thỉnh thoảng dụ dỗ cảm quan của Bùi Bội, làm cho cô không tự chủ được dựa vào anh. Cổ Việt Trì vươn tay nhẹ nhàng ôm bả vai của cô, không nhìn đến ánh nhìn cảnh cáo tà nghễ của cô, như không có việc gì mím miệng mỉm cười. “Đừng làm hư hình tượng vợ chồng ân ái.”
Đúng rồi, phải phối hợp diễn cùng anh ta. Cô ảo não cúi đầu thu hồi tầm mắt, trong lòng lại vui vẻ nhận lấy sự che chở dịu dàng của anh. Nhiều lúc buồn vui lẫn lộn, suy nghĩ của cô đều bị anh làm đảo lộn. Khi cửa thang máy mở ra, Sái Ảnh và Bùi Tòng Ngạn đầu tiên là sửng sốt, kinh ngạc khi thấy hai người yên ổn ở chung một chỗ, lập tức cười chế nhạo, mặc kệ hai người đó là cố ý hay là thật thì bọn họ phi thường vui vẻ khi gặp hình ảnh này. Vương Dũng mặt mang mỉm cười vội vàng đứng dậy chào đón hai người. “Cổ tiên sinh, Cổ phu nhân.”
Cổ Việt Trì buông Bùi Bội ra đi tới phía mọi người “Thực xin lỗi để mọi người chờ lâu”
Anh yêu thương sờ hai má con “Ngày hôm qua con ngủ ngon không?”
“Rất tốt ạ, chỉ có chú Sái là khổ.”
Bùi Tòng Ngạn cười mỉa mai liếc Sái Ảnh một cái. Bất đắc dĩ Sái Ảnh thở dài, hai tay đỡ đầu. “Hiện tại thì tôi đã biết làm cha mẹ khó xử như thế nào, một buổi tối thay tiểu quỷ này đắp chăn thì cũng đến lúc trời sáng.”
“Vất vả cho cậu.”
Cổ Việt Trì áy náy cười. “Nếu như vậy thì để Tòng Ngạn ngủ với em tối nay đi.”
Coi như Bùi Bội tìm được cớ tránh né Cổ Việt Trì. “Con không cần, con tình nguyện ngủ cùng chú Sái, ít nhất chú ấy cũng nói rất nhiều chuyện xưa mà con chưa từng nghe qua.”
Bùi Tòng Ngạn cố ý không ẹ đạt được nguyện vọng. “Con…”
Đối mặt với sự đối nghịch khắp nơi của con, khiến Bùi Bội muốn đánh một cái tát, nhưng cô lại không thể phản kích, đành thất bại rên rỉ. Lúc này Vương Dũng đến gần. “Cổ tiên sinh, xe đã chờ ở ngoài khách sạn.”
“Được rồi, đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi, chúng ta lên đường.”
Cổ Việt Trì gật gật đầu. “Đợi chút.”
Bộng nhiên Bùi Bội kêu dừng, nhất thời bốn cặp mắt liền bắn thẳng về cô, làm cho cô nản lòng cúi đầu “Em muốn uống cà phê.”
Vương Dũng bày ra bộ mặt tươi cười, ân cần hỏi. “Không thành vấn đề, phu nhân muốn uống loại gì để tôi cho người chuẩn bị.”
“Tùy tiện, chỉ cần cà phê là được.”
Hiện tại cô chỉ biết dựa vào cà phê để nâng cao tinh thần và thể xác đang uể oải. “Được, bây giờ tôi đi mua.”
Vương Dũng không nói hai lời lập tức đến quầy ba khách sạn mua cà phê cho Bùi Bội. o0o Vì quen thuộc đường đi và địa hình nên Vương Dũng lái xe, Sái Ảnh ngồi ở ghế phụ, dọc theo đường đi bụi đất bay lên, xe cứ xóc nảy mà tiến tới. Tuy rằng đại lục đất rất rộng, nên cảnh vật cứ xoẹt qua trước mặt không hề thay đổi. Đến ba giờ chiều, Bùi Tòng Ngạn mệt rã rời đã gối đầu lên đùi Cổ Việt Trì ngủ, Bùi Bội cũng chịu không được, cũng đã nhắm mắt nghỉ ngơi. Dường như Cổ Việt Trì thấy được cô mệt mỏi. “Tựa vào vai anh ngủ đi.”
Anh vươn bàn tay to ấn đầu cô xuống bả vai của mình để cho cô có chút thoải mái. Bùi Bội cũng biết hành động này quá mức thân thiết, nhưng cô mệt mỏi lại lười mở miệng kháng nghị nên ôn nhu dựa vào vai anh. Cảm giác được che chở thật thoải mái… Cổ Việt Trì yên lặng chăm chú nhìn cô, cho đến khi cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên chậm rãi thả lỏng, lập tức cái miệng của anh bật ra một nụ cười. Anh đã gặp qua rất nhiều cô gái đẹp hơn cô, nhưng không thể có một người nào có thể thay vị trí cô trong lòng anh. Tính cô thẳng thắn không một cô gái nào có thể so được, khi cô tức giận, lập tức cả người sẽ dựng lên mũi nhọn, khi thì đáng yêu ngoan ngoãn, giấu không được thiên tính của mình, tất cả tạo thành mị lực hấp dẫn kỳ lạ. Cho tới nay, ánh mắt của anh tỏa sáng vì bảo vật cổ, phụ nữ chỉ là khách qua đường, nhưng Bùi Bội thì khác, cô đã lặng lẽ nắm giữ tâm anh, làm cho anh cam tâm tình nguyện sống chết vì cô. Cổ Việt Trì chậm rãi dựa vào đầu cô, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt của cô, nói rất nhỏ nhẹ. “Em đã làm cho anh không thể yêu đương bừa bãi, anh yêu em.”
“Anh nói cái gì…?”
Mắt cô run run một chút, mềm mại nói lời vô nghĩa. “Không có gì, còn chưa đến nơi, tiếp tục ngủ đi.”
Tiếng nói anh mềm nhẹ trấn an. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chợp mắt một lát, trong đầu hiện lên hình ảnh cả nhà ba người sống vui vẻ, náo nhiệt, làm lòng anh tràn đầy vui mừng, khóe miệng lại nhếch lên mà cười. “Cổ tiên sinh, đã đến rồi, ngay phía trước ấy.”
Vương Dũng la hét kinh động Cổ Việt Trì, khiến anh vội vàng mở mắt, Bùi Bội cả kinh cũng thẳng người lên. Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy cảnh vật cũng giống như mấy năm trước đây, đất trống mênh mông, lần này chỉ có thêm rất nhiều người đang đào bới mà thôi. Cổ Việt Trì nhướn mi. “Không phải anh nói tìm được lối vào sao?”
“Chính là phỏng đoán, lần này cờ Cổ tiên sinh làm rõ, vì anh là ông chủ, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng là chúng tôi lập tức triển khai.”
Vương Dũng khéo đưa đẩy nói. Phải không? Trong lòng Cổ Việt Trì nổi lên rất nhiều dấu chấm hỏi. Xe dừng lại trước đoàn người đào bới, Vương Dũng dẫn đầu nhảy xuống xe, lớn tiếng nói. “Cổ tiên sinh đến đây.”
Bùi Bội khó hiểu nhăn mi, cần phải tuyên bố ra như vậy sao? Lấy tác phong làm việc của Cổ Việt Trì so với trộm cũng không khác nhau là mấy, nói ít thì tốt, đáng lẽ nên im lặng mà hành động chứ? Cổ Việt Trì nhẹ nhàng lay tỉnh con. “Con, tỉnh tỉnh, chúng ta đã đến nơi.”
Bùi Tòng Ngạn dụi dụi mắt. “Đến rồi sao?”
Cổ Việt Trì yêu thương sờ sờ đầu con, ở bên tai con nói nhỏ. “Ân, chúng ta đã đến, con còn nhớ công tác ba ba giao cho con không?”
Bùi Tòng Ngạn nhăn cái mũi nhỏ, tà tà cười. “Đương nhiên là con nhớ rõ.”
Cổ Việt Trì không hề nhiều lời, chỉ mỉm cười sờ đầu hắn ý nói con thông minh. “Đi thôi.”
Cổ Việt Trì ra lệnh một tiếng. Lập tức ba người lớn cùng một đứa trẻ xuống xe. Cổ Việt Trì ở bên cạnh Bùi Bội nói nhỏ. “Giả ngu.”
Giả ngu? Bùi Bội hiểu ra ý của anh, liền tươi cười đồng ý, thực tự nhiên ôm lấy cánh tay Cổ Việt Trì, làm cho Cổ Việt Trì kinh ngạc vì cô chủ động. “Đừng quên, chúng ta là cặp vợ chồng ân ân ái ái.”
Bùi Bội đỏ mặt tươi cười. Cổ Việt Trì kinh hỉ xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn kia, bất luận giờ này là giả hay là thật, quyết định mang cô đến đây là đúng, ít nhất bù lại thiếu thốn trong lòng anh. Vương Dũng ba bước cũng thành hai bước đi đến trước mặt Cổ Việt Trì, ngón tay chỉ về phía có nhiều người đào bới nhất. “Chúng tôi nghi ngờ nơi đó là lối vào miếu thần.”
“Nơi đó có gì đặc biệt sao? Nếu không vì sao anh cho rằng đó là lối vào?”
Cổ Việt Trì không khỏi đề phòng, đây là giá trị nhất, quan trọng nhất trong lịch sử. Vương Dũng chỉ một hướng khác. “Vùng kia phát hiện có rất nhiều tượng người, nhưng phía trước này lại không phát hiện được gì, theo tình hình như vậy suy đoán ra lối vào miếu nữ thần chắc là ở phía tây.”
“Ngô.”
Cổ Việt Trì nhẹ nhàng đáp. Bùi Tòng Ngạn bày ra biểu tình chán nản, chạy đến xem mấy người cọ rửa đồ vật đào được. “Vậy quyết định thì khi nào đào bới?”
Cổ Việt Trì suy nghĩ tìm tòi đến tột cùng. “Sẽ chờ anh ra lệnh, chỉ cần ra lệnh một tiếng thì lập tức thi hành”
. Vương Dũng nghiêm túc nói. “Được rồi, nói nhiều không bằng hành động, hôm nay làm luôn đi.”
Vẻ mặt Cổ Việt Trì không thay đổi, tâm không biết suy nghĩ cái gì. Vương Dũng xoay người lớn tiếng nói. “Chú ý, hiện tại mọi người tạm dừng công việc, bắt đầu tập trung máy móc ở phía tây.”
Nếu tìm đúng địa phương che dấu văn hóa ngàn năm là có thể thấy ánh mặt trời. Anh liếc Bùi Bội một cái, phát hiện trong mắt cô lóe ra ánh sáng sáng lạn, như vậy là cô cũng suy nghĩ tìm tòi đến tận cùng giống như anh.
Vì không muốn phá hư miếu nữ thần, mỗi người cầm cái xẻng nơm nớp lo sợ, đào đất rất cẩn thận. “Thấy rồi, thấy rồi.”
Đột nhiên có người kêu lên. Cổ Việt Trì và Bùi Bội nghe được tin tốt liền vội vàng đến phương hướng có người kêu lên. Đàn ông chính là đàn ông, căn bản anh đã quên một bước của anh dài như thế nào, cô phải vất vả mới đuổi kịp anh. Cổ Việt Trì, Sái Ảnh cùng Vương Dũng bình ổn đứng trước mặt người vừa kêu lên, chỉ có cô giống như vừa chạy trăm mét, vội vàng hít thở. Công nhân đưa tay chỉ. “Không biết phải không?”
Cổ Việt Trì đi trước làm gương, liền đi vào cửa động, lấy tay xem xét đất ở cửa động, cúi lưng xuống xem cửa động. “Đưa cho tôi đèn pin.”
Vương Dũng lấy đèn pin vẫn mang bên người đưa cho anh. Cổ Việt Trì lấy đèn pin chiếu sáng cửa động, phút chốc trợn mắt há mồm. “Oa!”
“Chuyện gì?”
Bùi Bội không chịu nổi tò mò tiến lên cúi đầu xuống xem, từ hướng ánh sáng đèn pin rọi bên trong, nhất thời da đầu cô tê dại, sợ tới mức mặt trắng bệch, ngã ngồi xuống đất. “A…”
“Hai người nhìn được cái gì?”
Sái Ảnh tò mò hỏi. “Bên trong…bên trong thật nhiều rắn, thật nhiều rắn…”
Môi cô run run nói. “Rắn?”
Vương Dũng bán tính bán nghi, cầm đèn pin chiếu vào cửa động, một con rắn thấy ánh sáng mà đã chui ra, làm Vương Dũng sợ tới mức vọt chạy trước. Người bên cạnh thấy thế vội vàng bắt con rắn mới chui ra, sau đó ôm một tảng đá tạm thời chặn cửa động, tránh cho rắn chui ra càng nhiều. Cổ Việt Trì nhìn cái động, hao tổn tâm trí suy nghĩ. “Nên làm cái gì bây giờ?”
Không thể phá sẽ ảnh hưởng đến di tích cổ. “Có thể dùng lửa hay không?”
Bùi Bội hỏi thử. “Có thể dùng thuốc độc không?”
Sái Ảnh cũng nói vào. Cuối cùng Cổ Việt Trì hạ quyết định. “Dùng thuốc tốt hơn.”
Anh xoay người xem xét vẻ mặt Vương Dũng còn đang tái nhợt. “Có thể lấy thuốc độc diệt rắn được không?”
Mặt Vương Dũng không còn chút máu, lòng còn sợ hãi nói. “Tôi sẽ nghĩ cách.”
“Xung quanh đây có nơi nào nghỉ lại được không?”
Cổ Việt Trì lại hỏi. “Nghỉ lại?”
Bùi Bội kinh hô, anh không tính về khách sạn sao? “Đường xá rất xa xôi, đi qua đi lại cũng rất mất thời gian, không bằng ở đây kiếm nơi nghỉ lại cũng được, tránh đường xa bôn ba vất vả.”
Cổ Việt Trì giải thích. Bùi Bội không có gì phản bác. “Cũng được, vậy theo ý anh.”
o0o Buổi tối, đoàn người tìm được khách sạn gần đó nghỉ ngơi. Bùi Tòng Ngạn đã mệt sớm ngủ trên vai Cổ Việt Trì, còn Bùi Bội mệt mỏi nắm chặt góc áo Cổ Việt Trì chống đỡ, toàn thân như muốn tê liệt. Rốt cuộc giờ phút này Cổ Việt Trì đã hiểu, vì sao đàn ông lại trụ cột gia đình, anh ngầm mừng thầm đời này có thể trở thành trụ cột của Bùi Bội và Bùi Tòng Ngạn. Bọn họ tìm một khách sạn bình thường, mặc dù không xa hoa nhưng sạch sẽ, giờ phút này mọi người chỉ cần một cái giường và một chậu nước sạch sẽ là đủ rồi. Đối mặt ngủ chung một giường, nhất thời tâm Bùi Bội rơi vào đáy cốc nhưng không thể nề hà. Cổ Việt Trì trước đem Bùi Tòng Ngạn đặt lên giường, tháo giày cho thằng bé, dịu dàng đắp chăn cho nó giống như người cha hiền lành. Sau đó anh xoay người xem xét vẻ mặt cô đơn của Bùi Bội. “Chịu khó một đêm thôi.”
“Em hiểu được.”
Đương nhiên cô biết, đi đến vùng đất hẻo lánh này mà có được chỗ ngủ là quá may mắn rồi. Anh cười thoải mái. “Anh nghĩ ngày mai có thể thuận lợi tiến vào động sao?”
Sái Ảnh dời đi lực chú ý giữa hai người. Cổ Việt Trì ngồi xếp bằng trên giường, thần sắc ngưng trọng. “Thoạt nhìn Vương Dũng so với chúng ta còn tích cực hơn, tôi nghĩ ngày mai chúng ta có thể tiến vào trong động, nhưng tôi lo lắng…”
“Anh lo lắng cái gì?”
Bùi Bội tới ngồi gần anh hỏi. Sái Ảnh thấy được Cổ Việt Trì đang lo lắng. “Anh lo lắng sau khi tiến vào trong động sẽ khó giải quyết chuyện gặp lại sao?”
“Đúng vậy, theo tôi quan sát, người đào bới miếu nữ thần lần này không phải là hạng người bình thường.”
Cổ Việt Trì tra ra ẩn số trong đó. “Điểm này em cũng nhìn ra được, những người này không giống người làm cu li bình thường, hơn nữa xem bọn họ rửa sạch…Làm việc rất chuyên nghiệp, theo em thấy những người đó nhà khảo cổ chuyên nghiệp.”
Bùi Bội chú ý tới những điểm nhỏ nhặt. Thật sự là thông minh. Cổ Việt Trì có chút đăm chiêu chống cằm, gật đầu. “Em nói đúng rồi, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, nếu nhóm người này là khảo cổ chuyên nghiệp thì thuộc quyền quản lý của ai?”
Nghe anh nhắc tới cái này làm cho linh quang trong mắt cô chọt lóe. “Quan Phương?”
“Đúng vậy, anh hoài nghi những người này là nhân viên của Quan Phương, bọn họ là mượn tiền tài của ta để hoàn thành giấc mộng của họ.”
Cổ Việt Trì tươi cười, tươi cười này giảo hoạt mà cô chưa từng gặp qua. “Theo như anh nói thì lần này chúng ta phải chạy sao?”
Cô cũng không vui khi phát sinh chuyện như vậy. Cổ Việt Trì phóng đãng cười vài tiếng, tay chụp đầu cô sau đó trượt xuống cầm cái cổ non mềm tinh tế. “Có chuyện để xem thì chỉ cần liếc mắt một cái cũng cảm thấy mỹ mãn, huống chi là chính mình tham gia.”
“Nhưng như vậy thì không có lời.”
Nếu đem bảo vật linh tinh đến hội đấu giá lấy tiền, thì mặc kệ thế nào cũng thu được nhiều tiền. “Đã lời lắm rồi.”
Cổ Việt Trì an ủi cô. “Việt Trì, đã có đối sách ứng phó chưa?”
Sái Ảnh lo lắng. “Yên tâm, tôi đã có, đảm bảo mọi người lông tóc không thiếu một sợi trở về.”
Cổ Việt trì cười nhẹ. Nghe được Cổ Việt Trì cam đoan nên Sái Ảnh bình yên thở hắt ra. “Có những lời này của anh thì em có thể yên tâm ngủ đến sáng mai.”
Anh ta nói xong liền ngã phịch xuống giường nghiêng người mà ngủ. Cổ Việt Trì nhìn vẻ mặt Bùi Bội không cam lòng, làm anh cười thầm trong bụng. “Không cần suy nghĩ nhiều, ngủ đi, đêm nay em cũng không thể mất ngủ, phải nuôi dưỡng tinh thần để ngày mai khiêu chiến.”
Bùi Bội thở dài một tiếng. “Được rồi.”
Cô nằm xuống, lòng không yên nhìn trần nhà. Cổ Việt trì nằm xuống bên cạnh cô, tay chống đầu nghiêng người nhìn chăm chăm khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia. “Đừng nôn, đi ngủ sớm một chút.”
“Đã biết.”
Bùi Bội lườm anh một cái, xoay người tránh ánh mắt tà mị của anh. Hành động của cô làm ôi anh câu lên nụ cười tà mị vô đối.
Có lẽ cô quá mệt mỏi nên cảm giác ngủ thật ngon, thật thoải mái, bên tai vang lên tiếng tim đập trầm ổn có quy luật, giống như bài hát ru con, cô nghe được rất thoải mái, rất an tâm, lại càng không tự chủ được muốn sờ cái thứ làm cô an tâm đó… Bàn tay nhỏ bé mềm mại mẫn cảm đụng phải thứ gì đó đau đau, làm cho cô khiếp sợ mở mắt, phát hiện cô đang gắt gao dán chặt vào người Cổ Việt Trì. Cô hơi hơi ngẩng đầu lên muốn xem thứ gì đó làm đau tay cô? Qua buổi tối, quanh cái miệng nhỏ của anh đã có râu lún phún, làm cho khuôn mặt tuấn tú tăng thêm vài phần khí phách. “Có phải ông xã em rất đẹp trai phải không?”
Cổ Việt Trì cười híp mắt. Thật mất mặt, bị bắt quả tang làm cho Bùi Bội xấu hổ đẩy đẩy anh. “Đồ không biết xấu hổ, ai nói anh là chồng của em?”
“Nhỏ giọng một chút đừng đánh thức con.”
Anh nhẹ giọng nhắc nhở. Bùi Bội che miệng nhìn con nằm phía bên kia, tựa như thiên sứ nhỏ tìm được bến đổ bình yên, khuôn mặt nhỏ nhắn có một chút điềm tĩnh. Lúc này cô đã hiểu cái gì là máu mủ tình thâm, đây là tình cảm không thể cắt đứt được. Cổ Việt Trì không dám nhúc nhích làm thức giấc ngủ của con, liền đem tay ôm Bùi Bội nằm trở lại, khuỷu tay cường tráng ôm cô trong ngực mà Bùi Bội cũng không kháng cự nằm nép bên sườn anh, anh liền cúi đầu xuống hôn lên tóc cô. “Giây phút này anh rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.”
Một bên là người phụ nữ anh yêu nhất, một bên là đứa con bảo bối, đời người sống như vậy còn cầu gì thêm nữa? Bùi Bội nằm trong lòng anh, hốc mắt đã nổi lên một tầng sương mù. Giờ phút này cô cũng đã hiểu được cái gì là hạnh phúc thỏa mãn, chính là có một cánh tay cường tráng cho cô bình yên dựa vào. Bùi Bội không kìm lòng được đưa tay khẽ vuốt mặt Cổ Việt Trì, thở dài thõa mãn. Cánh tay anh vòng trên gáy cô bắt lấy cái tay của cô rồi dán trên miệng anh, dùng sức đem yêu thương của anh đối với cô khắc lên trên tay cô. “Mặc kệ em có tin hay không nhưng anh yêu em.”
Anh mở bàn tay nhỏ bé của cô ra rồi lồng ngón tay anh vào, bàn tay to lớn của anh bao trọn bàn tay cô. Dường như cô xúc động, tay siết chặt lại như muốn nắm lấy lời thề yêu thương của anh, cô muốn gìn giữ. Nước mắt không kìm được nữa rơi xuống, Bùi Bội kích động ôm lấy đầu của anh, ở trên môi anh đặt một nụ hôn thể hiện tình cảm của cô. “Em tin tưởng.”
“Bội…”
Tiếng nói khàn khàn có vài phần kích động. Cô mỉm cười dán sát mặt vào mặt anh, còn anh thật quá cảm động hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười thâm tình. Rốt cuộc anh cũng nhận được tình cảm của cô. Đang đắm chìm trong hạnh phúc tình yêu ngọt ngào thì đột nhiên ngoài cửa vang lên âm thanh gõ cửa. “Cổ tiên sinh đã dậy chưa?”
“Vương Dũng?”
Cổ Việt Trì nhăn mi trừng cửa phòng. Thật biết chọn thời gian đánh vỡ mộng đẹp của anh. Bùi Bội cảm giác được anh đang giận, cô cười cười ngồi giậy nhìn vẻ mặt giận dỗi của anh. “Em đi xem có chuyện gì?”
Lập tức Bùi Bội xuống giường, đi tới cửa nhẹ nhàng mở cửa, cửa hé ra vừa đủ nhìn được Vương Dũng. “Xin hỏi có chuyện gì?”
“Cổ phu nhân, tôi chỉ muốn thông báo cho Cổ tiên sinh biết động rắn đã được xử lý xong.”
Vương Dũng báo cáo. Bùi Bội ngẩn ra, làm sao có thể mới chỉ qua một buổi tối mà anh ta đã xử lý xong động rắn chứ? Cô biết tập tục của người đại lục, có thể dời là dời, nhưng sao anh ta làm việc lại nhanh như vậy? Cô không thể tin liếc Vương Dũng một cái, rồi quay đầu nói với vào. “Vương Dũng nói đã xử lý xong động rắn rồi.”
Trên mặt Cổ Việt Trì không có một tia kinh ngạc, chỉ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời mới có chút nắng sớm mà thôi, anh lại nhìn về Bùi Bội đang đứng ở cửa. “Nói với anh ta nửa tiếng sau gặp nhau ở cửa khách sạn.”
“Nha.”
Cô quay đầu nhìn về Vương Dũng. “Tôi nghe rồi, nửa tiếng sau chúng ta gặp nhau ở cửa khách sạn.”
Vương Dũng nhếch miệng cười rồi xoay người rời đi. Bùi Bội nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người đã thấy Cổ Việt Trì đã dậy ngồi bên giường, nhưng không ảnh hưởng đến con, thằng bé vẫn cuộn tròn ngủ say như trước. Cổ Việt Trì nhỏ giọng gọi Sái Ảnh. “Sái Ảnh, dậy thôi.”
Sái Ảnh lập tức ngồi dậy. “Em nghe rồi.”
Lập tức Bùi Bội mở to mắt nhìn Sái Ảnh, chẳng lẽ anh ta nghe được Cổ Việt Trì và Vương Dũng nói chuyện, thậm chí thấy được? Nếu thật sự anh ta nghe được, nhìn thấy được thì chẳng phải chuyện này quăng ra một cái là chết người à? “Sái Ảnh, cậu nghĩ sao?”
Cổ Việt Trì hỏi. “Không tầm thường, trừ phi là phái quân đội đến, nếu dùng hai mươi người gan dạ sáng suốt chỉ trong một đêm xử lý xong động rắn đó thì nguy càng thêm nguy.”
Sái Ảnh cười lạnh lắc đầu. “Vương Dũng có thật sự dùng phương pháp chúng ta đề nghị như hôm qua không? Dùng thuốc độc giết rắn.”
Bùi Bội chen miệng vào. “Việc đó có thể là không thể.”
Cổ Việt Trì phủ nhận phỏng đoán của Bùi Bội. “Em đã quên thái độ của Vương Dũng khi nhìn thấy rắn sao?”
“Ngày hôm qua chúng ta từng phỏng đoán Vương Dũng thuê hạng người gì rồi, theo tình hình này xem ra càng thêm khẳng định suy luận của chúng ta.”
Sái Ảnh nói toạc ra. “Đúng vậy, cho nên hôm nay chúng ta phải đề cao cảnh giác đối phó.”
Cổ Việt Trì lo lắng thâm tình nhìn Bùi Bội. “Nhất là em, trăm ngàn lần nên tự bảo hộ bản thân mình.”
Lời dặn dò quan tâm đặc biệt này như một dòng nước ấm lướt qua trong lòng Bùi Bội, cô cười yếu ớt. “Em sẽ chú ý.”
Cổ Việt Trì lại cúi đầu xem xét đứa con đang ngủ say. “Còn có Tòng Ngạn, em cũng nhớ phải chú ý đến con, không được để thằng bé bị nguy hiểm.”
“Giao cho em, đừng quên nó cũng là con em.”
Bùi Bội mỉm cười trấn an lo lắng của anh. “Được rồi, hiện tại mọi người chuẩn bị ứng chiến.”
Cổ Việt Trì nghiêm túc ra lệnh. Lập tức Bùi Bội đánh thức Tòng Ngạn đang ngủ say, còn Sái Ảnh chuẩn bị đồ phòng thân, cũng lấy ra một khẩu súng đưa cho Cổ Việt Trì. “Cho anh phòng thân.”
Bùi Bội kinh ngạc nhìn khẩu súng trong tay Cổ Việt Trì, cư nhiên bọn họ lại mang súng. Vừa rồi Cổ Việt Trì nói chuẩn bị ứng chiến, chẳng lẽ thật sự có xung đột xảy ra sao? Cổ Việt Trì dường như không có việc gì cầm lấy súng Sái Ảnh đưa cho, rồi kéo ống quần lên, Lúc này Bùi Bội phát hiện ở ống quần anh có túi đựng súng, chỉ thấy Cổ Việt Trì thật tự nhiên đem súng bỏ vào túi, rồi lập tức cầm lấy di động bấm số. Bùi Bội kinh ngạc nhăn mày, liếc mắt nhìn anh suy nghĩ, lúc này anh còn gọi điện thoại cho ai? “Tôi là Việt Trì, các cậu có thể chuẩn bị, trước mắt tôi đang ở…Ân…được…”
o0o Một giờ sau, bốn người bọn họ đã đến di chỉ miếu nữ thần. Dường như cũng nghe được hôm nay có việc trọng đại nên một cơn gió lớn nổi lên làm cát vàng bay cuồn cuộn, cát bụi trong không khí làm cho người ta không mở mắt ra được. Cổ Việt Trì đứng trước cửa động, thần sắc ngưng trọng, thì ra cửa động phong tỏa nay đã được mở ra. Xem ra ngày hôm qua đã diễn ra một trận chiến giữa người và rắn, trên đất thoáng thấy xác của rắn. Mà làm Cổ Việt Trì khó hiểu là Vương Dũng đã biết có đàn rắn thì tại sao không trực tiếp xử lý mà còn giả tỉnh giả mê mời anh đi trước? “Cổ tiên sinh, mời anh đi trước.”
Vương Dũng cười nịnh nọt. Cho dù đoán không ra tâm ý của Vương Dũng thì cẩn thận vẫn là trên hết, nên Cổ Việt Trì giấu giếm liếc Vương Dũng một cái. “Cùng nhau đi vào.”
Bàn tay to của anh đáp lên vai của hắn ta, cùng đi vào miếu nữ thần. Anh lo lắng cho Bùi Bội và Tòng Ngạn nên không quên quay đầu dặn dò. “Nhớ cẩn thận.”
“Đã biết.”
Cũng không phải lần đầu tiên thám hiểm nên Bùi Bội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con theo sát Cổ Việt Trì tiến vào miếu nữ thần. Miếu nữ thần này được nhiều miếu nhỏ tạo thành, làm người ta tán thưởng là miếu thần biến mất ở vùng sông nước nhưng kết cấu bên trong vẫn đầy đủ, không bị phá hư một cái gì cả. Vương Dũng cùng những công nhân khác đi sát phía sau, dọc theo đường đi nhặt lên những đồ vật bị hư hại rồi cẩn thận cất vào trong túi plastic. Lúc Vương Dũng dẫn đường đi xuống, tại đây Cổ Việt Trì đã đi đông đi tây hơn hai tiếng nhưng vẫn không thấy tượng thần Nữ Oa, chỉ thấy phân tán những tàn tích không giá trị. Rốt cuộc Cổ Việt Trì hiểu được, vì sao Vương Dũng nhất định chờ anh tới mới mời anh đi vào miếu thần? Anh tin Vương Dũng đã đi vào miếu thần trước, nếu không làm sao anh ta có thể quen thuộc đường đi trong miếu như thế, chính là hắn ta buồn rầu vì không tìm thấy tượng thần Nữ Oa trong truyền thuyết, nhưng lại đoán anh có khả năng biết vị trí miếu thần nên mới giả ngu mời anh cùng đi vào miếu thần. “Chẳng lẽ nói miếu bữ thần chỉ được người dân cúng tế cái miếu thôi ư?”
Vương Dũng vụng trộm quan sát thái độ trên mặt Cổ Việt Trì. Mặt Cổ Việt Trì không biểu hiện một tia cảm xúc, trầm ngưng nhìn mỗi góc trong miếu, tạm thời mặc kệ dụng ý của Vương Dũng, anh nghĩ thầm chỉ cần tìm được nữ thần giống như trong truyền thuyết, cho dù không mang đi nhưng chỉ cần xem một cái cũng đủ rồi. Bùi Bội hồ nghi đi tuần tra bốn phía trong miếu, cô không tin miếu nữ thần là nơi cho rắn ở. Sái Ảnh cũng buồn bực quan sát bốn phía. Bùi Tòng Ngạn thì giãy ra khỏi tay mẹ, tò mò cầm một nhánh cây khô héo hua hua giữa không trung. “Xem kiếm!”
Bùi Tòng Ngạn ở một bên hăng say múa kiếm, đột nhiên cành cây đụng phải một hòn đá nhô lên thì bất ngờ tảng đá phát ra tiếng nổ ầm ầm. Mọi người bị sự cố xảy ra thình lình này làm cho sợ hãi, hai mắt mở to, huống chi Bùi Tòng Ngạn là một đứa trẻ, liền vứt ngay nhánh cây chạy đến trong lòng Cổ Việt Trì, hai tay ôm chặt thắt lưng của anh, sợ hãi ngẩng đầu nhìn tảng đá đang chậm rãi di động. Một lát sau, vách núi mở ra một mật đạo. Thì ra miếu nữ thần nằm trong một động khác! “Đèn pin.”
Cổ Việt Trì kinh ngạc kinh hô. Lập tức Sái Ảnh đưa ngay cho anh một đèn pin. Cổ Việt Trì cúi đầu dặn dò con trong lòng. “Đi tới chỗ mẹ, nhưng trăm ngàn lần không được hành động thiếu suy nghĩ.”
Bùi Tòng Ngạn thông minh vội chạy đến bên mẹ, túm ngay góc áo của mẹ. “Mẹ, bảo vệ con.”
Bùi Bội vừa bực mình vừa buồn cười liếc con một cái. “Nhìn không ra con lại sợ chết như vậy.”
Bùi Tòng Ngạn không cho là đúng trả lời. “Con không phải sợ chết, chỉ là yêu quý mạng sống mà thôi.”
“Thật chịu không nổi con.”
Sợ chết thì sợ chết, còn ngụy biện như vậy là sao? Cổ Việt Trì cẩn thận tiêu sái đi vào trong động, trong phút chốc cảnh tượng trước mắt làm cho anh rung động tột đỉnh, anh kinh ngạc nhìn tượng thần Nữ Oa ngồi ngay trước mắt, tượng Nữ Oa này phải cao gấp ba lần người bình thường. Bà thản nhiên trấn định ngồi ngay ngắn chính giữa, khóe miệng giống như mỉm cười, hai mắt mở to bễ nghễ nhìn nhân gian, phảng phất như đang cười nhạo mọi người sống thế tục sa đọa. Hai bên trái phải là tượng gốm rồng phượng, bốn phía đều là nhóm các nữ thần đang ngồi, hoặc đứng, thần khí tựa như chân nhân, hình thể nhỏ nhất cũng lớn hơn người thường. Vương Dũng theo sát tiến vào, nhất thời cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động. “Thật lớn…”
Người ngoài động cũng lập tức đi vào trong động, mỗi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ. Cổ Việt Trì đến gần tượng thần Nữ Oa, dùng đèn pin chiếu sáng mặt nữ thần, thật không dám tin năm ngàn năm trước người xưa đã có kỹ thuật điêu khắc tốt như vậy, khuôn mặt mượt mà nhẵn mịn, thân thể được bao quanh bởi một con rắn lớn. Thật sự là cực phẩm ngàn năm khó gặp. Bùi Bội kìm nén không được nội tâm mừng như điên, nhìn kỹ đến từng chi tiết một. “Đẹp quá…”
Taycô muốn chạm vào. “Không cho phép chạm vào.”
Vương Dũng điên cuồng hét lên làm cho tay Bùi Bội dừng giữa không trung, cô khó hiểu nhìn Vương Dũng tự nhiên hét lên. “Vì sao không thể đụng vào? Tôi chỉ muốn biết tượng này được điêu khắc từ đá gì thôi.”
“Đây thuộc tài sản quốc gia không thể tùy ý đụng vào.”
Vẻ mặt Vương Dũng âm trầm, sẵng giọng nói. A ha, rốt cuộc cũng lòi đuôi. “Tôi nhớ rõ là vốn tư nhân của tôi bỏ ra, làm sao anh có thể nói là tài sản quốc gia?”
Cổ Việt Trì tiến thêm một bước… Vương Dũng khinh thường. “Cổ tiên sinh đừng quên, hiện tại anh đang đứng trên lãnh thổ của ai.”
“Nói như vậy là anh cố tình thả tin tức ra cho tôi bỏ vốn, sau đó khai quật lên thì thành tài sản quốc gia phải không?”
Rất giảo hoạt. “Có lẽ anh cho rằng như vậy thì không hợp lý nhưng trên thực tế là như vậy.”
Vương Dũng hoàn toàn không phủ nhận. “Được, cho dù tất cả là tài sản quốc gia đi, nhưng vốn là cá nhân tôi bỏ ra, nên tôi nghĩ xem nhiều hơn nữa cũng có thể đi?”
Dù sao tất cả nơi này cũng không có khả năng mang đi, nên lùi một bước để tiến nhiều hơn. Theo như lời Cổ Việt Trì nói thì không phải không có lý, Vương Dũng nặng nề nói. “Được rồi, chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào.”
“Đi.”
Cổ Việt Trì đáp ứng. Bùi Bội được đồng ý nên vội vàng lấy máy ảnh ra chụp lại tượng thần Nữ Oa đồ sộ kia. Vương Dũng hét to một tiếng. “Không cho phép chụp ảnh.”
Ngay cả chụp ảnh cũng không cho? Bùi Bội hổn hển giơ máy ảnh trong tay lên. “Đã không đụng vào tượng như lời của anh, vì sao ngay cả chụp ảnh đều không được?”
“Muốn chụp thì cũng chỉ có người trong bảo tàng của chúng tôi chụp.”
Vương Dũng hung ác hét lên. Ngờ vực bấy lâu nay giờ sáng tỏ, thì ra Vương Dũng là người của bảo tàng. “Nghe anh nói hươu nói vượn.”
Bùi Bội tức giận xuy một tiếng. Một cỗ lửa giận nổi lên trong lòng nên Vương Dũng xông lên có ý đồ cướp máy ảnh trong tay Bùi Bội. Làm gì có chuyện Cổ Việt Trì để Bùi Bội bị ức hiếp, liền một bước đứng chắn trước mặt Bùi Bội, đôi mắt lạnh lẽo mở to trừng Vương Dũng. “Anh dám đụng vào một sợi lông của vợ tôi thì tôi sẽ hủy đi nơi này.”
“Anh dám?”
Vương Dũng nghiến răng nghiến lợi trừng Cổ Việt Trì. Cổ Việt Trì cười khẽ. “Tìm tư nhân đầu tư vốn thì trước hết cũng nên biết cá tính của người đó, trên đời này không có chuyện gì là Cổ Việt Trì tôi không dám làm, không tin anh thử xem.”
Trước đó Vương Dũng đã điều tra qua Cổ Việt Trì, hắn biết Cổ Việt Trì nói được làm được làm cho hắn thoáng khiếp đảm, nhếch miệng nói. “Anh đừng quên, các anh chỉ có vài người, mà chúng tôi lại có rất nhiều người, anh nắm chắc sẽ an toàn mà trở ra sao?”
Vương Dũng uy hiếp không hù dọa được Cổ Việt Trì. “Cho dù không an toàn trở ra thì tôi cũng sẽ hủy đi nơi này, như thế nào, vậy cũng đủ lời rồi.”
Ngay lúc Cổ Việt Trì và Vương Dũng đang giằng co thì đột nhiên Bùi Bội nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên âm thanh lạ, làm cho cô kinh nghi (kinh ngạc + nghi hoặc) ngẩng đầu lên xem….
Mẹ ơi! Một con rắn vàng lớn đang quấn trên cành cây phun lưỡi đỏ rực. “Việt Trì!”
Bùi Bội bất chấp chạy đến bên cạnh Cổ Việt Trì, đồng thời con rắn lớn cũng lao xuống. Bùi Tòng Ngạn sợ tới mức hét lên. “Mẹ…”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đôi răng sắc nhọn cắn vào lưng Bùi Bội, làm cho cô đau đớn hét lên. Cổ Việt Trì lo lắng rút súng ra bắn vào đầu con rắn lớn, con rắn trúng đạn rớt xuống đất chết. Mọi người ở đây ai cũng kinh sợ đến nỗi ngây ngốc! Bùi Tòng Ngạn vọt tới lôi mẹ ra khỏi con rắn lớn đang đè lên. “Mẹ…mẹ…”
Trong lòng Cổ Việt Trì như có lửa đốt liền đá bay con rắn, nhìn Bùi Bội hấp hối làm tim anh như bị dao cắt. Bùi Tòng Ngạn kinh hoàng, mặt trắng bệch nhìn ba ba. “Mẹ con…”
“Mẹ không có việc gì, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Cổ Việt Trì ngẩng đầu trợn mắt nhìn những con mắt đang mở to kia. “Toàn bộ xoay người không cho phép nhìn! Sái Ảnh, ai xoay người nhìn lén liền giết chết không tha.”
“Được.”
Sái Ảnh cầm súng lục chỉa vào những người đang vây quanh.“Tất cả đều xoay người,”
Bị súng chỉa vào nên mọi người ngoan ngoãn nghe lời. Cổ Việt Trì cuống quýt xé mở quần áo Bùi Bội, nhìn hai lỗ nhỏ trên lưng cô làm tim anh như vỡ vụn, liền cúi đầu xuống hút máu độc trong cơ thể cô ra. Qua một lúc lâu, Cổ Việt Trì mồ hôi đầm đìa ôm lấy Bùi Bội không có chút khí lực. “Sái Ảnh, Tòng Ngạn chúng ta đi.”
Nghe được Cổ Việt Trì phân phó, Sái Ảnh mới dám quay đầu nhìn Bùi Bội nằm trong lòng Cổ Việt Trì. “Bùi Bội, cô ấy…”
“Tôi đã hút máu độc trong người cô ấy ra rồi, bây giờ phải đến bệnh viên truyền huyết thanh.”
Giờ phút này Sái Ảnh nới chú ý vết máu bên môi Cổ Việt Tr. “Được.”
Vương Dũng không nghĩ tới sẽ xảy ra việc này, vẻ mặt áy náy nhìn Cổ Việt Trì. “Bây giờ tôi lập tức chuẩn bị xe cho các vị đến bệnh viện.”
Cổ Việt Trì lạnh lùng cười nhạo. “Không cần.”
Anh liếc Sái Ảnh và con một cái. “Chúng ta đi.”
Sái Ảnh cùng Bùi Tòng Ngạn theo sát Cổ Việt Trì ra khỏi động. liền phát hiện có một chiếc trực thăng đang đợi sẵn, làm cho Sái Ảnh không thể không bội phục cung cách làm việc của Cổ Việt Trì. Vương Dũng cũng đuổi theo ra ngoài động liền nhìn thấy bốn người kia đã ngồi trên trực thăng, thế này mới ngộ ra vì sao Cổ Việt Trì lại bình tĩnh như vậy, thì ra anh ta đã sớm biết tất cả mọi chuyện, làm hắn biến Cổ Việt Trì thành một đứa ngu để đùa giỡn, nhưng ngu thật sự là hắn chứ không phải Cổ Việt Trì. Đây là thiên đường sao? Vì sao cô không thấy thượng đế hiền lành hay thiên sứ đáng yêu, nếu không thì quan thế âm bồ tát cũng được, vì sao không thấy một thần phật nào tới đón cô? Có thể đời này cô thắp hương không nhiều, cũng không cầu nguyện sám hối đủ số lượng cho nên không có người để ý đến cô. Bùi Bội cảm giác cô như đang trôi trong một đám mây, lúc chìm lúc nổi, suy nghĩ trì độn muốn bắt lấy một cái cây đang di động, sợ chính mình rớt từ đám mây xuống, nên tay không ngừng bắt lấy một thứ gì đó giúp cho cô an tâm. Cuối cùng cũng bắt được, thứ này ấm áp, dường như lại có sức mạnh làm cho cô an tâm. Bất chợt hoảng hốt làm cho cô máy mắt…Trước mắt đều là màu trắng, trong không khí có mùi vị gay gay làm ũi người ta khó chịu. Cô nhăn mũi mở mắt, đây không phải thiên đường sao? Rõ ràng đây chính là bệnh viện. Bùi Bội nhíu mày nín thở nhìn Cổ Việt Trì đang ngồi cạnh giường, râu đã che kín cằm, tóc giống như đã lâu chưa được cắt sửa, nhìn cứ giống như cỏ dại mọc tùm lum, chính là…vẻ mặt anh lúc này đã gầy đi rất nhiều. Bùi Bội đau lòng vuốt ve đầu của anh, cảm giác được anh run rẩy một chút, làm cô sợ tới mức rút tay về. Anh chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi đen trong suốt nay ngập tràn tơ máu. “Bùi Bội, em tỉnh?”
Cổ Việt Trì mừng rỡ như điên gắt gao cầm tay cô. Bao nhiêu ngày trôi qua, anh nhìn Bùi Bội hấp hối, hơi thở mong manh mà tim anh đau như hàng ngàn mũi kim đâm vào, khiến anh hối tiếc lại tự trách mình. Bộ dạng anh suy sụp như vậy làm cho cô cảm nhận được mấy ngày qua anh đã chịu nhiều áp lực, khiến cô cảm nhận sâu sắc lời thề nắm chặt trong lòng bàn tay kia, trong phút chốc cô muốn khóc, nước mắt ở trong hốc mắt kìm nén bồi hồi. Cô vẫn quật cường kìm nén không để cho nước mắt rơi xuống. Lúc này cửa phòng bệnh được đẩy ra, một tiếng nói trẻ con chen vào “Ba ba, mẹ tỉnh rồi sao?”
Bùi Bội liếc thấy con liền vội vàng ngồi dậy, vui mừng kêu to. “Con…”
Bùi Tòng Ngạn quá vui mừng chạy đến chỗ mẹ. “Mẹ.”
Nó vọt vào trong lòng cô, ôm chặt lấy cô. “Rốt cuộc mẹ cũng tỉnh, mẹ làm con sợ muốn chết, con cứ nghĩ mình sẽ thành cô nhi.”
Cái miệng nhỏ nhắn cứ việc phun ra những lời không hay, Bùi Bội cam nguyện nhận hết, thậm chí chịu đựng nghe đến vui vẻ. “Mẹ còn không nỡ bỏ lại con.”
Bùi Tòng Ngạn ở trong lòng mẹ nhìn qua ba ba đang thở phì phì khiến nó cảm thấy buồn bực khó hiểu. Mấy ngày nay nó nhìn thấy ba ba trà không nhớ cơm không nghĩ, một tấc cũng không rời khỏi mẹ, một lòng hy vọng mẹ nhanh tỉnh lại, nhưng lúc này làm sao vậy? Mẹ tỉnh nhưng ba ba lại tức giận là sao? “Ba ba, ba ba sao vậy, mẹ tỉnh khiến ba ba không vui sao?”
Cổ Việt Trì thở phì phì nói. “Ai nói ba ba không vui?”
Đáng lẽ cái ôm này là của anh, lại thành đứa con đến sau này nhanh chân hưởng trước. “Mời bác vào.”
Sái Ảnh dẫn một cụ ông hiền lành đi vào. Bùi Bội thấy thế kinh ngạc buông con ở trong lòng ra. Bùi Tòng Ngạn nhìn thấy cụ ông lập tức không do dự liền buông mẹ ra chạy đến trước mặt cụ ông nịnh nọt. “Ông nội, mẹ cháu đã tỉnh.”
Ông nội? “Ba.”
Cổ Việt Trì cung kính gọi. Cổ ba ho khan vài tiếng, vẻ mặt tươi cười hòa ái đến trước mặt Bùi Bội. “Bùi Bội?”
“Dạ.”
Bùi Bội cứng ngắc gật đầu. “Bác là ba ba Cổ Việt Trì.”
Cổ ba tự giới thiệu. Cô sớm đã đoán được, chính là… Tầm mắt Cổ ba đảo qua Cổ Việt Trì, Sái Ảnh cùng Bùi Tòng Ngạn. “Bùi Bội, bọn họ đã nói cho bác biết hết chuyện của con rồi.”
Cổ ba vươn bàn tay nhăn nheo đặt lên vai Bùi Bội. “Ủy khuất cho con rồi, cũng cảm tạ con đã sinh con cho Cổ Việt Trì.”
Bùi Bội mở to hai mắt nhìn cụ ông, lập tức quét mắt qua những người đứng sau cụ ông đang nở nụ cười giả tạo, nhất thời cô bị nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa không có không khí mà chết. “Đứa nhỏ, những năm gần đây ủy khuất cho con rồi, bác tin Việt Trì sẽ bù đắp tốt cho con, chỉ cần con cho nó cơ hội.”
Cổ ba thấm thía nói. “Bác…”
Bùi Bội nghẹn lời. “Bác rất thích đứa nhỏ Tòng Ngạn này.”
Cổ ba mắt chứa yêu thương nhìn cháu nội. Bùi Bội liếc mắt nhìn con một cái, thế nhưng nó lại cười giả tạo, làm cho cô tức giận thầm mắng trong lòng…đồ nịnh nọt! “Nói gì đi nữa, từ ngày con hôn mê đến nay, Việt Trì một bước cũng không rời đi, vẫn canh giữ ở bên cạnh con, ai cũng nhìn ra được cảm tình của nó đối với con.”
Cổ ba than thở thật mạnh. “Con liền tha thứ cho nó đi.”
Bùi Bội ngượng ngùng gục đầu xuống. “Anh ấy cũng không làm sai gì cả, muốn cháu tha thứ gì chứ?”
Cổ ba nghe thấy không khỏi mỉm cười, vui vẻ hướng đến Bùi Bội nói nhỏ. “Vậy con nói nhỏ cho ba ba nghe, con đồng ý làm con dâu của Cổ gia không?”
“Làm dâu Cổ gia? Bùi Bội sợ tới mức hai mắt mở to, thì ra cả một sáng nay Cổ ba thay Cổ Việt Trì cầu hôn sao? “Này…”
Cổ ba cười cười, tiếp tục thêm sức lực. “Có muốn lấy lại công bằng ình không?”
“Lấy công bằng?”
Đây là cái lý luận gì? “Việt Trì thiếu con nhiều như vậy, ba ba đây giúp con một chủ ý, không bằng gả cho nó thì con cần cái gì lấy cái ấy, coi như nó trả lại công bằng cho con.”
Bùi Bội kinh ngạc nhìn Cổ ba, trên đời có kiểu người sống công bằng như vậy sao? Đột nhiên cô phát hiện vị Cổ ba này rất thú vị. “Thật sự có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể, chỉ cần nó kí khế ước bán cả đời thì nó có thể trốn thoát được sao?”
Cổ ba hướng cô tề mi lộng nhãn. “Nói như vậy cũng đúng.”
Cô đồng ý với Cổ ba. Cổ Việt Trì nhìn ba ba và Bùi Bội nói chuyện với nhau, về phần nội dung câu chuyện thì anh không thể phỏng đoán, chỉ thấy biểu tình của cô lúc thì kinh ngạc, khi thì nghi hoặc, thậm chí có một chút cười quỷ dị, làm cho anh nhìn xem không hiểu gì cả. Nháy mắt Cổ ba biến sắc, nghiêm túc nhìn con mình. “Bùi Bội nguyện ý làm con dâu ba.”
Sau đó là cụ ông cười cười nhìn Bùi Bội. Bùi Bội không nghĩ tới Cổ ba công bố việc này ngay lúc này, làm cho cô chưa chuẩn bị tâm lý nên đỏ mặt. Cổ Việt Trì bị vui mừng đánh một cái vào mặt, hưng phấn xông lên ôm Bùi Bội vào lòng. “Tin tưởng anh, anh sẽ làm cho em hạnh phúc.”
Vui vẻ nhất chính là Bùi Tòng Ngạn, từ hôm nay trở đi nó có mẹ cũng có cả ba ba. Cổ Việt Trì xông vào ôm cô rồi buông cô ra, Bùi Bội còn chưa hoàn hồn thì bàn tay anh đã cho vào túi lấy ra một chuỗi vòng cổ ngọc bích, giúp cô mang vào rồi đặt một nụ hôn lên trán của cô. “Đây là vật đính ước của chúng ta.”
Bùi Bội cúi xuống nhìn vòng cổ trước ngực. “Vật đính ước?”
“Oa!”
Bùi Tòng Ngạn vội vàng đứng trước mặt mẹ, kinh ngạc nhìn vòng cổ của mẹ kinh hô lên “Ba ba ra tay ghê thật, một viên ngọc bích thật lớn.”
Thật sự là rất lớn, ước chừng sức nặng của viên ngọc này thì ít nhất phải năm carat! “Viên ngọc bích này là vật đính ước của mẹ và ba ba. Khóe miệng Cổ Việt Trì cong lên một nụ cười. Đầu óc Bùi Bội khó hiểu ầm ầm vang lên, đây là con mắt ác ma mà ngày đó cô một lòng một dạ muốn đánh cắp! “Em yêu, em có thích hay không?”
Trong mắt Cổ Việt Trì có tình ý chân thành tha thiết, khóe miệng lại mỉm cười. Ký ức trở về như thủy triều dâng lên, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên một tầng mây hồng.“Này…”
Đối mặt với thâm tình sủng ái của anh lại làm cho cô bối rối. “Con mắt ác ma? Cái gì là con mắt ác ma? Vì sao lại trở thành vật đính ước của hai người?”
Bùi Tòng ngạn hỏi một đống vấn đề, chọc cho trong phòng bệnh cười không ngừng. o0o Cuộc sống mỹ mãn, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc như sóng nhiệt cuồn cuộn chảy trong lòng anh, chậm rãi thỏa mãn toàn thân anh, đó là một cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Con cũng hứa hẹn tìm một trường học để đến trường. Về phần Bùi Bội thì Cổ Việt Trì không biết cô làm cái gì, cả ngày luôn thần bí, duy nhất không thay đổi là công phu ganh đua nói lời ác cùng với con. Cuộc sống như vậy anh vui vẻ chịu đựng. Cổ Việt Trì ngồi ở bàn làm việc xem báo cáo của giám đốc trung tâm ở Tô Phú gửi lên, trước đó vài ngày anh có gửi một viên ngọc đến Tô Phú để giám định kết cấu, kết quả xác định viên ngọc đã được năm ngàn năm, phỏng chừng giá trị hơn bảy trăm vạn. Cổ Việt Trì vui mừng cười lạnh. Lúc ở miếu thần khi mọi người đang hoảng loạn thì Bùi Tòng Ngạn cũng kinh hoảng, nhưng không quên thừa dịp không ai chú ý nhanh tay lấy một viên ngọc nhét vào trong túi, không ngờ lại có giá trị như vậy. Đang lúc sống chết mà con lại cầm ngọc giao cho anh, làm anh khiếp sợ nói không nên lời, con còn chưa hết tính trẻ con nói.“Mẹ con nói, những nơi đặc biệt có nguy hiểm thì không thể tay không trở về.”
Một câu không thể tay không trở về mới chọc thủng suy nghĩ lỗ lãi khi anh đầu tư vào miếu thần. Tiếng chuông điện thoại vang lên, làm cho anh đang ngập suy nghĩ tỉnh lại, cầm điện thoại lên.“Cổ Việt Trì.”
> Vừa nghe có người gọi tên con anh là Cổ Tòng Ngạn, trong lòng Cổ Việt Trì nổi lên một cảm giác ưu việt, rốt cuộc con anh cũng nhận thức về tổ tông. “Xin chào thầy giáo, xin hỏi có việc gì sao?”
<>Thầy giáo không nhanh không chậm nói. <>. Chuyện này làm anh kinh ngạc. <> Trong mắt Cổ Việt Trì hiện lên đắc ý cười cười, đây là con anh! Anh rất kiên nhẫn nghe xong thầy giáo oán giận. <> <>.
Thầy giáo khinh miệt thao thao bất tuyệt oán giận. Ngay lúc thầy giáo oán giận Cổ Tòng Ngạn này nọ thì Cổ Việt Trì mất hết bình tĩnh, nói chung là hừng hực lửa. <> Quả nhiên thầy giáo nghe vậy thì khiếp sợ ngậm miệng. Cổ Việt Trì dùng sức hít thở. <> <>.
Thầy giáo sợ hãi hít một ngụm khí. <> <>.
Thầy giáo lại lén lút hít một hơi.<> Cổ Việt Trì không kiên nhẫn nói. <>. Có chuyện thì nói mau, có rắm thì nhanh phóng, anh vui khi giúp con giải quyết chuyện thông minh của con. <> Hôm nay nó không đến trường sao? <> Không đúng, anh ra ngoài còn nhìn thấy Tòng Ngạn, thái độ nó vẫn bình thường không có chỗ nào không thoải mái cả. <<Đúng vậy, hôm nay nó không đến trường học.>>Thầy giáo trả lời khẳng định. Cổ Việt Trì không hỏi thêm nữa lập tức cắt điện thoại, vội vàng gọi điện về nhà, điện thoại trong nhà vang lên cả buổi cũng không gặp Bùi Bội nghe máy. “Bùi Bội chạy đi đâu? Đến bây giờ còn không nghe điện thoại.”
Chỉ chốc lát sau thì điện thoại của anh vang lên, một tay Cổ Việt Trì cầm microphone, một tay cầm di động xem số điện thoại hiện lên trên màn hình. Là Bùi Bội, cổ Việt Trì vội vàng ngắt điện thoại, tiếp di động bên này.“Bây giờ em ở đâu?”
<> Anh sửng sốt một chút. <> Cổ Tòng Ngạn ở đầu dây điện thoại bên kia phát ra tiếng cười.<> Đầu óc Cổ Việt Trì bắt đầu ong ong. <> Câu sau là hét lên mới đúng. <> Cổ Tòng Ngạn dường như không có việc gì trả lời. Trời ạ, cư nhiên giữ yên lặng chạy đến Ai Cập!? <> Anh vừa vội lại vừa hoảng. <> Nha! Không! <> Cổ Việt Trì hổn hển hét lên. Lúc này di dộng mất liên lạc khiến Cổ Việt Trì không tin trợn tròn hai mắt. “Thằng nhãi con cư nhiên dám ngắt điện thoại khi đang nói chuyện với ba ba?”
Hai mẹ con đùa giỡn cái gì, dám bỏ lại anh chạy đi thám hiểm. Cổ Việt trì không cam lòng yếu thế cầm lấy điện thoại. <> Vừa ngắt điện thoại là anh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ. “Anh cũng không tin hai mẹ con em lại đá anh ra ngoài.”
o0o Ở sân bay, máy bay đang chuẩn bị cất cánh đi Ai Cập. Cổ Tòng Ngạn nhìn vẻ mặt thảnh thơi của mẹ. “Mẹ không cho ba ba tham dự chắc ba ba sẽ không vui.”
Bùi Bội gấp lại tờ tạp chí trong tay, biến hóa kỳ lại cười cười. “Mẹ nói không cho ba ba tham dự sao?”
“Nhưng bây giờ ba ba đang ở Đài Loan, còn chúng ta đã ngồi lên may bay đi Ai Cập rồi.”
Bùi Bội nhẹ nhàng nhéo hai má con. “Con chỉ sợ thiếu ba ba con thôi.”
“Đương nhiên.”
Cổ Tòng Ngạn tươi cươi rạng rỡ, không phản đối lời của mẹ nói. Con và Cổ Việt Trì càng ngày càng thân thiết làm cho cô cũng rất vui vẻ. “Con yên tâm, nói không chừng ba ba con đã ở sân bay Ai Cập đón chúng ta.”
“Điều này sao có thể.”
Bùi Bội nở nụ cười thần bí quỷ dị nhìn con. Cổ Tòng Ngạn như hiểu ra cười khanh khách. “Con thế nào mà quên mất, ba ba có máy bay riêng.”
“Thông minh, không hổ là kết tinh của mẹ và ba ba.”
Bùi Bội cười nhẹ nhàng. Bùi Bội nhìn ra ngoài cửa sổ, mây mù không ngừng dâng lên như cuộn sóng, cũng chính là tâm tình của cô giờ phút này, hạnh phúc ngọt ngào như mây mù ngoài cửa sổ, không ngừng xuất hiện mạnh mẽ giữa không trung… HẾT