Bảo Bối Lên Nhầm Giường

Chương 7

Hai người lớn, một trẻ nhỏ cùng nhau ngồi vây quanh bàn trà ở phòng khách, tập trung tinh thần thảo luận công việc, bỗng nhiên Bùi Bội xuất hiện làm kinh động đến ba người ngồi ở phòng khách, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn cô. “Hi, mẹ tiểu thư Bùi Bội.”

Giọng nói Bùi Tòng Ngạn lanh lảnh kêu lên. Sái Ảnh thì mỉm cười. “Sớm.”

Còn Cổ Việt Trì không nói chỉ cười nhẹ một cái, trong mắt ngoài tán thưởng còn có một tia tình ý dạt dào. Bùi Bội hít một hơi thật sâu. “Mọi người cứ làm việc đi, tôi không quấy rầy.”

Cô xoay người cố ý né tránh, đột nhiên một bàn tay to giữ chặt cô, chặn lại ý đồ của cô. Anh nhìn cô căng thẳng. “Mặc dù không muốn cho ý kiến gì nhưng anh vẫn hy vọng em gia nhập với bọn anh, nghe một chút kế hoạch của bọn anh.”

“Đúng vậy, mẹ có kinh nghiệm phong phú về bảo vật như vậy, con tin mẹ có thể cho chúng ta một chút ý kiến đáng giá.”

Bùi Tòng Ngạn đứng bên cạnh hỗ trợ ba ba một tay. Đúng là đứa con gian manh, tưởng cô mắc câu chắc? “Tôi rất ngu xuẩn nên không có ý kiến gì hay ho.”

Bùi Bội kiên quyết không làm. Cổ Việt Trì biết cô đang cố ý chọc giận anh, liền mím miệng mỉm cười vô hại. “Cho dù không có ý kiến gì, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể ngồi xuống nghe một chút, dù sao đi nữa thì Tòng Ngạn cũng quyết định theo anh đi tìm bảo vật.”

Cái gì? Bùi Bội giật mình mở mắt to trừng con. “Thật vậy chăng?”

Bùi Tòng Ngạn không chút dấu giếm gật đầu. “Con cảm thấy chuyến đi này là một thám hiểm thú vị.”

“Thú vị?”

Bùi Bội không cho là đúng hừ lạnh một tiếng, lập tức cúi đầu lý luận với con. “Lúc trước không phải con nói Liêu Ninh là địa phương chim không sinh sản nổi hay sao, bây giờ làm sao vậy, chỉ chớp mắt một cái Liêu Ninh đã biến thành một địa phương xinh đẹp rồi sao?”

“Mẹ à, mẹ đừng hiểu lầm ý của con, con nói chuyến đi này thám hiểm sẽ rất thú vị, cũng chưa nói địa phương đó đẹp không tả xiết.”

Lập tức Bùi Tòng Ngạn sửa lời của mẹ nó. Con lập tức phản bác làm cho Bùi Bội tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. “Tùy con, dù sao mẹ cũng không có hứng thú!”

Bùi Tòng Ngạn vận dụng chiến thuật tâm lý đánh trả lại. “Thật sự là mẹ một chút hứng thú đều không có sao? Đây chính là cơ hội thấy miếu thần một ngàn năm nha, không phải mẹ vẫn muốn đi tìm miếu thần sao? Hiện tại…”

Tiểu quỷ đáng giận! Biết rõ cô rất khát khao miếu nữ thần, lại dám lấy kế sách này ra đối phó với cô. “Mẹ không có hứng thú, mẹ khinh thường cái miếu nữ thần gì đó.”

Bùi bội dối lòng nói. Lặng lặng xem hai mẹ con đối đáp, làm cho Cổ Việt Trì cảm thấy buồn cười, bây giờ thì anh đã rõ, anh không chỉ có một đứa con quá thông minh, mà còn có một người phụ nữ ăn giấm chua hơn mức bình thường. Cổ Việt Trì đứng giậy đến bên cạnh Bùi Bội, mỉm cười nhìn kiều nhan đang hờn dỗi với con. “Người lớn phải có đại lượng, không nhất thiết phải hờn dỗi với một đứa trẻ.”

Bùi Bội ngẩng đầu trừng liếc Cổ Việt Trì một cái. “Đều là tại anh.”

“Được, được, đều là anh không tốt.”

Cổ Việt Trì hết sức ôn nhu dỗ dành cô gái nhỏ Bùi Bội đang buồn bực. Giọng nói dỗ dành ôn nhu của anh trong nháy mắt làm cho tức giận của cô vơi đi phân nửa, chu cái miệng nhỏ nhắn nói. “Anh vốn đã không tốt rồi.”

Cổ Việt Trì nhìn kỹ bộ dáng hờn dỗi của cô, làm trong lòng anh thấy yêu cô hơn. Ánh mắt lợi hại chuyển động thâm tình, tay ôm lấy bả vai của cô. “Tất cả đều là anh không tốt, hiện tại mọi người đều ở đây thảo luận về miếu nữ thần, em ngồi xuống nghe một chút đi.”

Bùi Bội sớm đã kiềm chế không được, lòng đã tràn ngập hiếu kỳ, chính là sợ lòng tự trọng của mình bị chà đạp. Nếu anh ta đã khẳng khái mời cô như vậy thì sao cô lại không biết thời biết thế cấp cho anh ta một chút mặt mũi chứ? “Tôi có thể ngồi nghe nhưng tôi tuyệt đối không tham dự vào.”

Cô thanh minh trước. “Được, em chỉ ngồi nghe, không miễn cưỡng em tham dự vào.”

Cổ Việt Trì lấy lòng cô, nghe theo ý của cô. “Ân.”

Bùi Bội vui vẻ mỉm cười, lập tức tìm ngồi xuống bên cạnh con. “Mọi người nói đến chỗ nào rồi.”

Bùi Tòng Ngạn cùng Sái Ảnh trao đổi ánh mắt bỡn cợt. Cổ Việt Trì thì âm thầm cười trộm, thấy cô và con tranh chấp thì anh đã biết cô rất có hứng thú với miếu nữ thần này, anh chỉ là cấp cho cô một bậc thang đi xuống mà thôi. o0o “Không, em cảm thấy miếu nữ thần là một quần thể kết cấu tạo nên, nói cách khác phải qua rất nhiều miếu nhỏ rồi mới đến miếu nữ thần.”

Bùi Bội chậm rãi nói. “Em xác định?”

Sái Ảnh biết cô từng tham quan qua miếu nữ thần, cũng biết cô đã từng xâm nhập điều tra. “Cháu đồng ý với cái nhìn của mẹ.”

Vì giữ tín với Sái Ảnh và ba ba nên Bùi Tòng Ngạn không chút do dự đồng ý với mẹ. “Là như thế nào?”

Cổ Việt Trì từng bước tìm hiểu. “Căn cứ vào cư dân ở địa phương, trong phạm vi năm dặm chỉ có đất trống không có một ngọn cỏ, lại phát hiện rất nhiều tảng đá hình thù kỳ quái, em nếm thử tảng đá ở vùng đất đó thì tìm ra được một chút manh mối, nhưng cuối cùng vẫn là tay không. Nhưng rồi em có phát hiện thêm một chuyện, nếu nó chính là một tòa miếu thì quá lớn, với trình độ của văn minh năm ngàn năm trước mà nói thì không thể làm được.”

Bùi Bội nói ra tình hình thăm dò được. “Ngô.”

Cổ Việt Trì trầm tĩnh suy nghĩ sâu xa. Sái Ảnh kinh ngạc khi thấy Cổ Việt Trì trầm mặc. “Việt Trì, y như anh đoán sao, tin tức bên kia là chính xác sao?”

Một nụ cười làm dịu đi vẻ kiên định trên khuôn mặt Cổ Việt Trì. “Tôi tin tưởng bên kia cung cấp tin tức là chính xác.”

“Khẳng định như vậy?”

Sái Ảnh bị giọng nói chắc chắn của anh dọa cho khiếp sợ. Cổ Việt Trì mân môi thành một đường, trầm tĩnh phân tích. “Tôi có thể khẳng định, đối phương cũng là một nhà thám hiểm tìm kiếm bảo vật, sở dĩ đối phương có thể trong thời gian ngắn nhất báo kết quả kiểm chứng miếu nữ thần, nguyên nhân là miếu nữ thần rất to lớn, nên hắn không đủ tài chính để đào bới, đành phải nhịn đau đem bỏ thứ mình thích truyền tin tức ra ngoài.”

“Tại sao anh lại khẳng định như vậy?”

Sái Ảnh tâm còn nghi vấn. Bùi Bội gặp vẻ mặt ngây thơ của Sái Ảnh khiến cô nhịn không được che miệng mà cười. Bùi Tòng Ngạn cũng ca than một tiếng. “Chú Sái, ngay cả người mẹ mơ hồ của cháu cũng tìm thấy miếu nữ thần huống chi là đối phương, cho nên cháu rất đồng ý với lời giải thích của ba ba.”

Một lời nói làm bừng tỉnh người trong mộng, Sái Ảnh giật mình hiểu ra rồi cười ha hả. “Quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử.”

Lời này chọc giận đến Bùi Bội. “Cái gì hổ phụ vô khuyển tử, phải nói hổ mẫu vô khuyển tử.”

“Hổ mẫu vô khuyển tử, có câu thành ngữ này sao?”

Sái Ảnh sửng sốt nhìn Bùi Bội. Bùi Bội đúng lý hợp tình nói. “Trước kia không có, hiện tại có.”

Sái Ảnh và Bùi Bội nói qua nói lại, riêng hai cha con Cổ Việt Trì thì ngồi cười.

Thảo luận cả một buổi sáng, đối với miếu nữ thần biến mất một ngàn năm thì mọi người vẫn có chút chờ mong. Cổ Việt Trì gõ từng nhịp xuống mặt bàn, mím miệng tự hỏi. “Vị trí của miếu nữ thần, mọi người có ý kiến…”

Anh ngưng ánh mắt nhìn Sái Ảnh rất chăm chú. “Cậu muốn ở lại Đài Loan hay là đi theo tôi?”

Sái Ảnh cười cười, không chút suy tư trả lời. “Em nghĩ sẽ đi theo anh, em muốn thấy miếu nữ thần xuất hiện từng giây một ấy chứ.”

Tiếp theo, tầm mắt Cổ Việt Trì lướt nhanh qua Bùi Bội rồi dừng lại ở trên mặt con. “Con, con muốn thế nào?”

“Con?”

Bùi Tòng Ngạn khó nén hưng phấn cười ha hả. “Đương nhiên không có lý do gì không cho con đi, hiện tại con hận không thể chắp cánh bay ngay đến Ngưu Hà Lương luôn ấy.”

Bùi Bội kinh ngạc trừng con, cư nhiên bắt đầu nịnh bợ ba ba! “Uy, nhóc con xấu xa, không phải lúc trước con nói nơi đó chim gà đều không sinh sản được hay sao, làm sao lúc này lại sảng khoái đồng ý như vậy?”

“Cái này là nhất thời, nhất thời, không thể so sánh được.”

Bùi Tòng Ngạn thong dong trả lời. “Tới đây.”

Bùi Bội đánh một cái lên đầu con không chút lưu tình. Bùi Tòng Ngạn vô duyên vô cớ bị trúng một chưởng nên sờ sờ đầu chu miệng lên. “Quân tử động khẩu không động thủ.”

“Mẹ không phải quân tử, mẹ là nữ tử.”

Liền bắt lỗi trong lời nói của con. Nhìn hai mẹ con kỳ lạ đối đáp, khiến Cổ Việt Trì không khỏi lắc đầu. “Bùi Bội, ý em thế nào? Có nguyện ý cùng đi với bọn anh không?.”

Rốt cuộc cũng hỏi cô! Ngay từ đầu hỏi Sái Ảnh, kế tiếp hỏi con, cuối cùng mới hỏi cô, anh ta đem cô xếp vị trí thứ ba sao? “Tôi không đi!”

Bùi Bội khinh thường đứng dậy, chuẩn bị bước chân rời đi. “Em không muốn đi thật sao? Miếu nữ thần không hấp dẫn được lòng hiếu kỳ của em?”

Giọng nói Cổ Việt Trì trầm thấp vang lên. Vì sao lại không hấp dẫn được lòng hiếu kỳ của cô được chứ? Năm đó nếu không bị sắc thái thần bí của miếu nữ thần hấp dẫn thì làm gì có chuyện cô có thể đến một nơi xa xôi chim không sinh sản nổi mà tìm kiếm chứ?”

Vấn đề là mặt mũi! Hai tay Bùi Bội chậm rãi nắm chặt, cắn cắn môi, âm thanh căm giận bất bình phát ra từ kẽ răng. “Không đi chính là không đi!”

Cô nổi giận đùng đùng bước đi thật nhanh rời đi. Người có mù cũng nhìn ra được kỳ thật so với bất kỳ ai cô là người muốn đi nhất, chẳng qua cô làm quá lên thôi. “Lại buồn bực.”

Cổ Việt Trì cười lạnh yếu ớt. Sái Ảnh và Bùi Tòng Ngạn đều trưng ra vẻ mặt không giám chọc giận thêm. Cổ Việt Trì hít một hơi thật sâu, lười nhác từ ghế đứng lên. “Vẫn là tôi đi đả thông cô ấy.”

“Tùy anh.”

Sái Ảnh nhún nhún vai ý nói không còn cách nào khác. “Xin cứ tự nhiên.”

Bùi Tòng Ngạn làm ra tư thế mời đi rất kỳ quái. Cổ Việt Trì mím miệng buồn cười, rồi ngẩng đầu bước đến phòng Bùi Bội. o0o Cổ Việt Trì đứng ở trước cửa phòng, tay cầm nắm cửa chuẩn bị mở ra, bất ngờ trong phòng lại truyền ra tiếng la tức giận. “Cái gì chứ! Cư nhiên đem tôi xếp thứ ba, hừ!”

Nhất thời tay Cổ Việt Trì đặt ở nắm cửa liền rút về, đứng ở cạnh cửa nghe lén một chút đã. Cô ấy buồn bực vì xếp thứ ba sao? Ngẫm lại tình hình vừa rồi, anh hỏi Sái Ảnh trước, tiếp theo là con, rồi mới đến cô ấy nha…A, thì ra cô ấy vì thứ tự mà tức giận. Cảm xúc của cô ấy so với cô bé không khác là mấy, bất quá lại có thể chạm đến tâm của anh. Anh giơ tay lên gõ nhẹ cửa phòng. “Ai a?”

Bùi Bội tức giận la hét. “Là anh, em mở cửa cho anh đi.”

Không hề cảnh giác, trên cửa vang lên tiếng của đồ vật bị ném, làm cho Cổ Việt Trì chấn kinh nhảy xa khỏi cánh cửa. “Cút ngay!”

Cô quát to một tiếng. Cổ Việt Trì lắc đầu cười khẽ. “Đừng tức giận, nhanh mở cửa cho anh vào đi.”

Giọng nói ôn hoà vẫn không buông tha khi cô cự tuyệt như thế. “Cho anh vào ư? Mơ tưởng.”

Cô sẽ không mở. “Em cho là tấm gỗ mỏng manh này có thể ngăn được anh sao?”

Cổ Việt Trì không đề cao giọng nói, vẫn là ôn nhu uy hiếp. “Tôi cũng không tin anh có thể phá được nó.”

Bùi Bội ương ngạnh khiêu khích. Phanh! Nháy mắt một tiếng động vang trời, cửa phòng bị một lực mạnh đá văng lên tường, biến thành mảnh nhỏ nằm trên nền nhà. Nhìn người đàn ông đứng thẳng thắn ngoài cửa, khiến cô hoàn toàn há hốc mồm ngây người. “Anh đem cửa phòng tôi…”

“Anh đã nói qua, tấm gỗ mỏng manh này không ngăn được anh.”

“Cho dù tôi không tin thì anh cũng không được phá cửa phòng của tôi.”

Bùi Bội hét lên, che dấu sợ hãi trong lòng. Nhìn anh ta tới gần chính mình, Bùi Bội nhát gan chỉ có thể lui từng bước. “Anh cách xa tôi ra một chút.”

Cổ Việt Trì khoanh hai tay trước ngực nhìn cô đang sợ hãi nhưng lại không cam lòng yếu thế. “Rõ ràng em muốn theo mọi người đi…”

“Không, anh lầm rồi, tôi không muốn đi theo mấy người.”

“Phải không?”

Cổ Việt Trì nghiền ngẫm nhìn cô. “Đúng.”

Bùi Bội hét lên, thiếu chút nữa phá hư cổ họng của mình. “Đừng lừa gạt chính mình.”

Anh nói chậm rãi, ánh mắt trào phúng mang ý cười ám chỉ cô không cần lừa dối người khác. Cho dù chỉ lừa bản thân một lúc, nên tin tưởng ông trời không đánh cô xuống mười tám tầng địa ngục đi. “Tôi nói không là không…”

Cổ Việt Trì cúi đầu xuống, làm cho cô kinh ngạc hai mắt sắp rớt ra đến nơi. Anh hôn lên tóc cô, cuối cùng tới hai má đang đỏ bừng của cô. Động tác bất ngờ như vậy làm cho Bùi Bội không thể nhúc nhích, lời nói phản bác hoàn toàn bị nuốt xuống bụng, nháy mắt toàn thân cứng ngắc. Hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, anh còn khẽ cắn trêu chọc vành tai của cô. Trời ạ! Căn bản cô vô lực chống cự hành động ôn nhu của anh, trong lòng lại có nai con nhảy loạn lên. “Ngoan, đùng náo loạn, theo anh và con đi tìm tòi nghiên cứu miếu nữ thần đi.”

Hơi thở nóng rực vây quanh cô khiêu khích những cảm quan yếu ớt của cô. “Anh hy vọng tôi đi ư?”

Cô hoàn toàn bị lạc ở sự tán tỉnh ôn nhu của anh. “Anh rất khát vọng em đồng hành cùng anh, anh không chịu đựng được mỗi phút giây không có em làm bạn.”

Giọng nói trầm thấp của anh vô cùng thân thiết, bạc môi dựa vào trên môi cô, dùng hô hấp của anh nhiễu loạn hô hấp của cô, một bàn tay nắm lấy eo nhỏ, ánh mắt phá lệ trở nên thâm tình. “Anh muốn em nhắm mắt theo đuôi bên cạnh anh.”

Cái miệng nhỏ nhắn mới được mở ra lại bị che lại chặt chẽ, biện hộ hay nghi hoặc đều bị anh nuốt hết. Kỹ xảo của anh mê hoặc làm người ta si mê như say rượu. Suy nghĩ của Bùi Bội không biết bay đến nơi nào, hoàn toàn đầu hàng trước sự ôn nhu của anh.
Bình Luận (0)
Comment