Bảo Bối Sát Thủ Của Thiên Long Lão Đại

Chương 112



Sau khi nhận cuộc gọi từ Tổng bộ Huyết Long, Lãnh Ngạo đã cử người sang bên đó để hỗ trợ.
Tại Thiên Long Bang.
Hắc Ảnh nhìn vẻ mặt vui như bắt được vàng của Lam Ảnh, thì hỏi :
" Này Lam Ảnh chú làm gì mà cứ hí hửng như vậy? Trúng số sao? "
Lam Ảnh : " Không có.

"
" Không trúng số? Vậy là vì lý do gì? "
Lam Ảnh đánh trống lảng :
" Không phải việc của anh.

Còn anh có gì vui sao cười mãi như vậy? "
Hắc Ảnh " Đương nhiên là vui rồi.

Sắp sang tổng bộ Huyết Long sắp được gặp Tuyết Tuyết đương nhiên tôi rất vui.

"
Nhóm người Hắc Ảnh mau chóng khởi hành, lần này đi có hai người chính là Hắc Ảnh cùng Lam Ảnh.

Bên phía Huyết Long do đã được thông báo trước nên Huyết Lang đích thân ra đón Hắc Ảnh cùng Lam Ảnh.
Khi vừa bước xuống máy bay Hắc Ảnh chỉ thấy một mình Tần Tử Kiệt nên có phần bực bội.

Trái ngược lại với tâm trạng của Hắc Ảnh, Lam Ảnh lại rất háo hức, cậu ta liền chạy tới gần Tần Tử Kiệt cười nói :
" Huyết Lang, anh tới đón tôi sao? "
Hắc Ảnh nhìn cậu ta như vậy thì khinh bỉ nói :
" Lúc trên máy bay thì kêu than mệt mỏi, bây giờ thì hớn hở như bắt được vàng, đúng là những con người có tình yêu.

"
Lam Ảnh quay lại lườm nguýt Hắc Ảnh nói :
" Anh lầm bầm cái gì đấy hả? "
Hắc Ảnh : " Tôi đâu nói gì, chắc chú bị tình che tai rồi nên mới nghe nhầm đấy.

"
Tần Tử Kiệt mặc kệ hai người kia đang đấu khẩu xoay người bước đi, Lam Ảnh nhanh mắt thấy Tần Tử Kiệt đi cũng lập tức theo sau.

Rất nhanh cậu ta đã đuổi đến bên cạnh :
" Này, anh đi đúng là nhanh thật đấy.

"
Tần Tử Kiệt : "… "
" Tôi là Lam Ảnh, là một trong tứ hộ vệ xuất sắc của Thiên Long Bang Mặc dù chúng ta đã nhiều lần gặp mặt nhưng cũng chuẩn bị có lần nào chính thức chào hỏi, vậy coi như lần này chúng ta chính thức làm quen, anh thấy sao? " Tần Tử Kiệt đi phía trước, Lam Ảnh theo phía sau liên tục nói không ngừng.

Đột nhiên Tần Tử Kiệt dừng lại, Lam Ảnh phía sau không chú ý liền va phải tấm lưng rắn chắc của Tần Tử Kiệt.

Lam Ảnh xoa xoa trán ai oán nói :
" Này, sao anh đột nhiên dừng lại mà không nói gì vậy.

Lưng anh cứng thật đấy, đáng để dựa dẫm… "
Tần Tử Kiệt dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Lam Ảnh, nhưng cậu ta một chút sợ cũng không có, thấy vậy Tần Tử Kiệt lên tiếng hỏi :

" Cậu không sợ tôi sao? "
Lam Ảnh : " Sợ anh tại sao phải sợ anh.? " ’ Tôi còn thích anh nữa kìa thì tại sao tôi lại sợ cho được.

’ Đương nhiên nữa vế sau Lam Ảnh chỉ dám nói trong lòng.
" Tránh xa tôi ra một chút.

" Nói xong Tần Tử Kiệt xoay người bước đi nhưng hình như đã quên gì đó nên xoay người lại nói :
" Còn nữa, đừng gọi tôi là này.

Tên của tôi Là Huyết Lang.

" Nói xong liền xoay người bước lên xe.
Lam Ảnh thấy Tần Tử Kiệt đã lên xe mau chóng ném hành lý cho Hắc Ảnh rồi cũng theo vào.

Hắc Ảnh chỉ đành hậm hực giao đồ cho thuộc hạ bỏ vào cốp xe rồi cũng ngồi vào xe của mình và rời đi.
Ở bên này, Tần Tử Kiệt dùng ánh mắt khó chịu nhìn Lam Ảnh, Tần Tử Kiệt cau mày nhìn Lam Ảnh nói :
" Xe của cậu bên kia.

" Tần Tử Kiệt vừa dứt lời chiếc xe mà Hắc Ảnh ngồi liền phóng qua trước mặt, Lam Ảnh quay mặt sang một bên cười thầm.

Nhưng chỉ trong vòng 3s khuôn mặt đang cười của Lam Ảnh bỗng méo mó, cậu ta quay sang phía Tần Tử Kiệt mếu máo nói :
" Lang ca, anh nói chiếc xe kia là chuẩn bị cho tôi nhưng Hắc Ảnh đúng là không biết tốt xấu anh ta đi trước rồi.

Mà từ đây cách tổng bộ Huyết Long rất xa.

Chị dâu lại chỉ đạo cho tôi qua đây làm việc tôi lại không dám chậm trễ hay chúng ta cùng nhau về tổng bộ đi.

" Lam Ảnh cố tình nhấn mạnh hai chữ ’ Chỉ đạo.

’ và lấy Băng Tâm ra làm bình phong, Tần Tử Kiệt nể mặt Băng Tâm nên sẽ cho cậu ta đi cùng thôi.

Lam Ảnh vừa nghĩ tới liền nghe Tần Tử Kiệt nói với tài xế.
" Lái xe đi.

" Tài xế đáp " Vâng " một tiếng rồi lập tức khởi động xe rời khỏi.
Về tới tổng bộ Huyết Long, Tần Tử Kiệt liền đi vào phòng của mình, Phía sau vẫn là cái ’ đuôi ’ mới mọc hôm nay.

Tần Tử Kiệt bước vào trong phòng nhìn ra Lam Ảnh nói :
" Cậu tính vào trong luôn sao? "
Lam Ảnh nghe vậy cười tươi đáp :
" Được vậy thì tốt quá.

" Nhưng vừa nói dứt câu cánh cửa ấy liền đóng sầm lại, Lam Ảnh chỉ ỉu xìu bảo hạ nhân đưa về phòng của mình.

Đi qua phòng khách nhìn thấy Hắc Ảnh đang đấm lưng cho Doãn Tuyết thì mỉa mai.
" Hắc Ảnh, anh đúng là không có tiền đồ mà.

"
Hắc Ảnh nhếch môi cười, rồi cúi người xuống hôn vào môi Doãn Tuyết, xong rồi ngước lên nhìn Lam Ảnh đáp :
" Người không có tiền đồ là chú.

Đồ chó độc thân ".
Lam Ảnh : " Tối đến các người không cần gọi tôi ăn cơm nữa đâu.

Ăn cẩu lương và tức no rồi.

" Lam Ảnh nói xong liền xoay người bước đi.
Doãn Tuyết đưa mắt nhìn đĩa hoa quả, Hắc Ảnh hiểu ý liền với tay đưa cho cô, Doãn Tuyết hỏi :
" Cậu ta bị làm sao vậy? Ai làm gì mà tức? "
Hắc Ảnh : " Huyết Lang.

"
" Tại sao? "
Hắc Ảnh : " Thích một người không thích mình đau không lắm đấy Tuyết Tuyết à… ! "
" Anh nói gì cơ, thích? Ý anh là Lam Ảnh thích Huyết Lang? Chẳng lẽ cậu ta là…" Hắc Ảnh chỉ gật đầu coi như câu trả lời.
Tối đến, sau khi đã dọn món đầy đủ Lam Ảnh mới chạy ra ngoài thấy cậu ta tới Hắc Ảnh mỉa mai.
" Sao chú nói không ăn cơ mà.

"
Lam Ảnh giả ngây : " Ai nói là ai nói vậy hả? "
Tần Tử Kiệt : " Nhân tiện đông đủ mọi người tôi nói luôn.

Bang Hyenas đã cướp một lô hàng của bang ta đả thương không ít thủ hạ của Bang.

Tiểu thư hạ lệnh lấy lại lô hàng, và giao như đúng thỏa thuận sau đó tiêu diệt bang này.

"
Hắc Ảnh : " Khoan đã tôi có thắc mắc này.

Huyết Long Bang từ khi nào lại buôn bán vũ khí vậy? "
Lam Ảnh : " Tôi cũng có thắc mắc này.

"
Doãn Tuyết lên tiếng giải thích cho họ :
" Chúng tôi chỉ là bên vận chuyển, chứ không sản xuất vũ khí, bên chúng tôi vẫn chỉ hoạt động các mục chủ yếu là : Độc dược, sát thủ, quán bar.

"
Lam Ảnh gật gật đầu rồi nhìn sang phía của Tần Tử Kiệt nháy mắt hỏi :
" Lang ca, vậy anh phân công đi.

" Tần Tử Kiệt mặc kệ sự thả thính của cậu ta tiếp tục nói :
" Mọi người sẽ tiến hành như sau.

Huyết Châu, em ở lại tổng bộ.

Huyết Phượng và Hắc Ảnh, Lam Ảnh hai người tả hữu cùng nhau đánh vào.

Còn tôi sẽ tấn công chính giữa.


"
Lam Ảnh : " Không được, tôi muốn đi cùng anh thêm một người là thêm một phần sức mà.

"
Tần Tử Kiệt : " Tùy cậu.

" Lam Ảnh đạt được mục đích thì cười tươi.

Đoạn Tần Tử Kiệt nhìn về phía Hắc Ảnh và Doãn Tuyết nói :
" Nếu như Lam Ảnh không cùng hai người đi tả hữu thì hai người phân ra.

Ai có ý kiến gì nữa không? "
" Không có.

" Mọi người đồng thanh nói.
Tần Tử Kiệt : " Được vậy mọi người ăn rồi nghỉ ngơi sớm mai hành động.

"
Sáng sớm hôm sau mọi người đến rất đúng lúc ai vào vị trí nấy rồi lên đường xuất phát.
Nhóm người Tần Tử Kiệt mau chóng áp sát vào nơi cất giữ lô hàng, Tần Tử Kiệt ra hiệu cho Doãn Tuyết và Hắc Ảnh hành động.

Lính canh trái phải của bang Hyenas mau chóng bị hạ gục, dựa theo tấm bản đồ mà thuộc hạ đã điều tra được, Tần Tử Kiệt chỉ định vào một điểm rồi nói :
" Vậy chắc lô hàng sẽ được cất ở đây.

" Lam Ảnh nhìn theo tay của Tần Tử Kiệt hỏi lại.
" Lang ca, đây là hướng hai giờ, không phải là vị trí trung tâm liệu bọn chúng sẽ để hàng ở đây sao? "
Tần Tử Kiệt nhếch môi hỏi lại :
" Vậy cậu nghĩ chúng sẽ cất ở đâu? "
Lam Ảnh chỉ là một hình ngôi nhà trên tấm bản đồ rồi nói :
" Nơi này.

"
Tần Tử Kiệt : " Theo như mật thám báo về Bọn chúng đúng là cũng có để hàng ở nơi cậu nói, nhưng cứ 12 giờ sẽ đổi địa điểm một lần, và lần này chính là căn nhà gỗ ở hướng 2 giờ này.

"
Lam Ảnh giơ ngón tay cái lên nói :
" Lợi hại thật đấy, tai mắt khắp mọi nơi.

"
Tần Tử Kiệt đừng nói nhiều nữa hành động đi.

Thuộc hạ nghe Tần Tử Kiệt hạ lệnh liền mau chóng tản ra hành động.
Trong lúc hành động Tần Tử Kiệt để ý thấy Lam Ảnh khi đã bắt tay vào làm nhiệm vụ thì khác hoàn toàn so với Lam Ảnh thường ngày.

Cậu ta hành động lưu loát ra tay chuẩn xác không lưu tình, kẻ nào là mục tiêu mà cậu ta nhắm tới thì kẻ đó đen.

Tần Tử Kiệt nhếch môi cười nơi nhỏ :
" Quả nhiên, dưới tay tướng tài không cơ binh yếu.

" Nhóm người Doãn Tuyết và Hắc Ảnh cũng đã hạ gục được đám người kia mau chóng tới tụ hội cùng Tần Tử Kiệt.
Nhìn xuống đồng hồ trên tay Đúng lúc thời gian điểm 12h thì bên trong liền bước ra một nhóm người, có người đang vươn vai, có người đang ngáp ngủ.
Một trong đám người kia lên tiếng oán trách.
" Đại ca bị gì vậy không biết, cứ 12 tiếng lại bắt chúng ta khênh một lần, mà số hàng này đâu phải là nhẹ đâu.

"
" Đúng vậy đó, cái lưng của ta thực sự là đau lắm rồi.

"
Nhân lúc bọn họ đang than thân trách phận Tần Tử Kiệt liền hạ lệnh cho người tấn công.

Do bị tấn công đột xuất nên nhóm người kia không kịp trở tay, sau khi đã khống chế thành công nhóm người này Tần Tử Kiệt cùng Lam Ảnh xông tới chỗ của Lý Đào đại ca bang Hyenas.

Ông ta dường như vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra vẫn rượu chè tiệc tùng.

Tới khi Tần Tử Kiệt đánh vào trong đám người trong này mới cuống cuồng bỏ chạy.
Một vài tên vệ sĩ của Lý Đào xông lên đánh Tần Tử Kiệt nhưng đều bị cậu hạ gục, nhưng người giỏi đến đâu cũng khoe phải không mệt.

Trong lúc Tần Tử Kiệt buông lơi một kẻ cầm dao xông tới Lam Ảnh nhanh chân chạy tới đánh kẻ đó, nhưng trong lúc giao đấu, lưỡi dao đã cứa một đường vào bụng Lam Ảnh.

Đúng lúc Tần Tử Kiệt quay người lại thấy cảnh tượng này liền nổ súng bắt chết tên kia đỡ lấy Lam Ảnh.
" Không sao chứ? "
Lam Ảnh cười đáp : " Chuyện thường thôi.

Không đáng ngại.

"
Tần Tử Kiệt đỡ Lam Ảnh đứng dậy rồi một mình xử gọn đám người kia.

Tần Tử Kiệt ngạo nghễ dùng một chân đạp lên người Lý Đào.
Hắn ta thấy mình đã thất thủ thì lên tiếng xin tha.
" Đại ca, xin anh tha mạng cho tôi, tôi không muốn chết xin anh đấy.

"
Tần Tử Kiệt vẫn không chút mảy may quan tâm cậu dương súng lên chĩa thẳng vào mi tâm hắn rồi nói :
" Trước khi chết mày cũng nên biết người tiễn mày đi là ai chứ nhỉ?
Tao là Huyết Lang.

" Nói dứt câu Tần Tử Kiệt liền nổ súng, máu của Lý dính lên cây súng của cậu.

Thuộc hạ đứng bên cạnh thấy vậy mau chóng rút mảnh vải ra đưaTaij cho Tần Tử Kiệt.
Sau khi đã giải quyết xong xuôi, Tần Tử Kiệt đưa Lam Ảnh về trước giao mọi việc lại cho Doãn Tuyết và Hắc Ảnh.
Tại Trụ Sở Huyết Long Bang.
Lam Ảnh đang được bác sĩ chữa trị, nhưng hôm nay để ý kỹ tay của ông ta hơi run.
Tần Tử Kiệt mở miệng hỏi :
" Bác sĩ Lưu, ông làm sao vậy? ‘’
" Chẳng giấu gì môn chủ, hôm nay tôi có hơi sốt nên tay có phần run, nhưng cậu yên tâm tôi làm được.

" Bác sĩ Lưu đáp.

Tần Tử Kiệt nghe vậy thở dài nói :
" Tôi ông ra ngoài lo cho bản thân trước đi.

Để tôi.

"
" Nhưng…".

Bác sĩ Lưu còn đang muốn nói thêm gì nữa nhưng bị ánh mắt cũng điệu bộ của Tần Tử Kiệt dọa sợ.

Trong Huyết Long Bang này Ngoài Đại tỷ Huyết Long ra thì Huyết Lang là người đáng sợ nhất.

Ông chỉ là một bác sĩ nhỏ không dám cãi lại… Nghĩ tới đây Bác sĩ Lưu liền ra ngoài trước.
Lam Ảnh thấy Bác sĩ Lưu đã đi, thì nhìn về phía Tần Tử Kiệt hỏi :
" Ông ấy đi rồi vậy vết thương của tôi ai xử lý? "
" Tôi.

" Nói dứt câu Tần Tử Kiệt liền bắt đầu đeo găng tay, chuẩn bị thuốc dao kéo, chỉ, kim khâu.

Tất cả động tác đều rất lưu loát.
Lam Ảnh dè dặt nhìn Tần Tử Kiệt nói : " Anh… chắc là mình làm được chứ? "
Tần Tử Kiệt bỏ mặc lời nghi vấn của Lam Ảnh hỏi : " Cần tiêm thuốc tê không? "
Lam Ảnh : " Tất nhiên rồi.

Tôi sợ đau lắm đấy.

"
Chỉ mất một lúc, Tần Tử Kiệt đã xử lý xong xuôi vết thương cho Lam Ảnh.
" Hết thuốc tê chắc sẽ đau đấy.

Nếu cần thuốc giảm đau thì gọi tôi.

"
Lam Ảnh : " Ò.

" Tần Tử Kiệt thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài tới trước của cậu dừng lại hỏi :
" Nếu sợ đau thì tại sao còn đỡ thay tôi một nhát dao? "
Lam Ảnh : " Tôi lúc ấy không nghĩ được nhiều, khi ấy chỉ nghĩ chỉ mong anh không bị thương.

" nhận được câu trả lời Tần Tử Kiệt liền đi ra ngoài, Lam Ảnh cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Tần Tử Kiệt một mình đứng ở ban công suy nghĩ, thời gian trôi qua đúng là nhanh thật mới đó mà đã sáng.

Tần Tử Kiệt đi vào phòng tắm rửa thay đồ rồi xuống phòng bếp bảo người nấu chút cháo rồi mang vào cho Lam Ảnh.
Tần Tử Kiệt : " Dậy sớm vậy sao? "
" Tôi đâu có ngủ đâu mà dậy? "
Tần Tử Kiệt : " Lý Do? "
" Vì… thuốc tê hết tác dụng lúc nửa đêm khi ấy tôi nghĩ anh đã ngủ nên không gọi.

"
Tần Tử Kiệt : " Ăn một chút đi, lát tôi lấy thuốc cho cậu.

"
" Ò.

" Lam Ảnh mới ăn được một chút thì bị câu nói của Tần Tử Kiệt làm cho sặc.
" Cậu thích tôi sao? "
Lam Ảnh : " Khụ khụ… Sao anh lại nói vậy? "
" Nếu không phải thì thôi.

"
Lam Ảnh : " Tôi… Đúng là thích anh, Nhưng có lẽ anh không thích tôi mà còn ghét tôi nữa thì phải.

"
" Nếu cậu thích tôi thì từ bỏ đi.

Tôi sẽ không thích tiểu thụ như cậu đâu.

" Nói xong Tần Tử Kiệt xoay người bước đi.
Lam Ảnh nhìn theo bóng lưng cậu nói nhỏ :
" Lam Ảnh này đúng là muốn theo đuổi anh đấy.

Nước chảy đá mòn tôi không tin anh không thích một người xuất sắc như tôi… ‘’
Sau một thời gian dùng khổ nhục kế cuối cùng Lam Ảnh cũng đã có thể cùng người mình thích sống cùng một chỗ.
Lam Ảnh đứng ở cửa phòng bếp nhìn Tần Tử Kiệt đang bận rộn nấu ăn mà cườ.

Tần Tử Kiệt thấy vậy hỏi :
" Lam Ảnh cười gì vậy? "
Lam Ảnh đáp : " Cười người nào đó trước đây còn mạnh miệng nói ’ Không thích tiểu thụ như tôi…’ Bây giờ thì… "
Tần Tử Kiệt nghe tới đây tiến lại kéo sát Lam Ảnh về phía miệng dùng tay chặn miệng cậu ta lại nói :
" Em Còn dám nói? Là kẻ nào đã chuốc thuốc tôi? "
Lam Ảnh : " Haha… Binh không ngại dối trá? Không làm vậy sao có được anh.??? ".


Bình Luận (0)
Comment