Bảo Bối Sát Thủ Của Thiên Long Lão Đại

Chương 7



Băng Tâm cứ ngồi bên cạnh mộ của cha mẹ tới tận chiều mới rời khỏi.

Ngồi trên chiếc xe hướng mắt về phần mộ lần nữa, Băng Tâm mới dứt khoát rời khỏi trời sẩm tối cô mới về tới Doãn viên.
Tại thư phòng.
“Tiểu thư, thuộc hạ báo về dạo này Bang Đại Bàng muốn mở rộng lãnh thổ nên đã nhiều lần đến phá và gây khó dễ cho chúng ta, mục tiêu lần này của chúng là The Red”.

Người lên tiếng là Huyết Lang, nghe như vậy Băng Tâm dần lộ ra nụ cười lạnh.
“Cũng đã tới lúc rồi, La Đạt tôi và ông sẽ sớm gặp nhau thôi.”

10pm.

trong căn phòng tổng thống tại một nhà hàng sáu sao nổi tiếng, cô gái trẻ đang cau có ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên.

Dường như đã mất hết kiên nhẫn cô ta lên tiếng cằn nhằn :
“Nam Cung Lãnh Ngạo này thật đúng như cái tên của anh ta, cao ngạo không để ai vào trong mắt.

Ba Trịnh Gia chúng ta không phải một gia tộc nhỏ tại sao chúng ta lại phải ở đây đợi anh ta hơn 3 tiếng đồng hồ chứ?”.

Là một tiểu thư quyền quý chỉ có cô ta để người khác đợi chưa có ai dám làm như vậy với cô ta cả.
Trịnh Nghiêm nghe con gái gọi cả họ tên anh ra thì mặt cắt không còn giọt máu trắng nhợt dọa người, đôi mát liên tục đảo xung quanh.

Sau khi xác định không ai nghe thấy lời con gái nói thì mới buông đôi tay đang bịt miệng cô ta ra dở giọng của trách.
“Cái con bé này, Con muốn chết sao? hay con muốn để Trịnh Gia bồi táng theo con, những lời như thế này mà con có thể nói ra được, nếu để ai nghe được chúng ta sẽ chết chắc”
“Ba Trịnh Thị chúng ta lớn mạnh ba sợ gì chứ?” Nghe con gái nói như vậy ông ta càng thêm tức giận, tại sao mình lại sinh ra cái thứ vô dụng như thế này cơ chứ.
“Đúng, Trịnh Thị lớn mạnh nhưng đối với Nam Cung Thị thì nó chỉ là con bọ thôi có biết không hả đứa con ngốc?”
"aiza…Con biết rồi.


Chẳng phải ba nói anh ta rất lợi hại sao? Nhưng tài giỏi đến đâu cũng sẽ bại dưới tay con thôi bởi vì, Anh hùng khó qua ải mỹ nhân "
“Cũng mong là vậy!” sở dĩ hôm nay Trịnh Nghiêm mang theo con gái tới đây là ông ta đã có nghe được vài lời đồn về Nam Cung thiếu.

Cậu ta là một người tài giỏi.

Một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh, Nam Cung Thị trước đây là một tập đoàn lớn có tiếng trong Nước Z Nhưng sau khi lão Nam Cung Tổng thoái vị trao lại vương quyền cho đứa cháu duy nhất là Nam Cung Lãnh Ngạo thì Nam Cung Thị không những không tụt dốc mà còn phát triển vô cùng mạnh mẽ.

Trở thành tập đoàn lớn hàng đầu về bất động sản, Thương Mại, Thời trang… Bên cạnh đó ông ta còn nghe được Nam Cung thiếu là một người trăng hoa, thay phụ nữ như thay áo người được câu ta chú ý lâu nhiều nhất chỉ có vài tuần thậm chí là vài ngày.

Nhưng cái gì cũng phải có ngoại lệ đã có người phụ nữ ở bên cạnh câu ta tính đến nay đã 2 năm cô ta tên là Dulcie gì gì đó… hình như là Siêu mẫu.

Cho nên lần này ông ta mới dẫn con gái mình theo, ông ta tin rằng anh sẽ phải say đắm trước vẻ đẹp của con gái mình.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng bỗng ‘cạnh’ một tiếng cánh cửa mở ra tiếp đến là 1 nam nhân mặc Vets đen, giày da đen tiến vào, theo sau anh ta còn có hai người đàn ông.
Nhận ra người mới bước vào, Trịnh Nghiêm vội vã đứng bật dậy từ trên ghế, ông ta đi về hướng anh cung kính gọi một tiếng " Nam Cung Tổng".


Đối với thái độ cung kính của lão anh chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi đi về phía bàn tao nhã ngồi xuống.

Trịnh Nghiêm đương nhiên vô cùng tức giận với thái độ ngạo của anh nhưng cũng chẳng thể làm gì bởi khác biệt thân phận.

Ông ta chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọc mà thôi, rất nhanh vẻ mặt không vui biến mất được thay bằng sự cung kính lấy lòng, theo sau anh hướng lại phía bàn còn về phần Trịnh An Bảo cô ta đã ngây ra như phỗng khi anh vừa bước chân vào cửa.

Dáng người cao ráo, thân hình vạm vỡ được bao phủ bởi bộ tây trang màu đen, làn da trắng mũi cao mày rậm cùng đôi mắt sáng có thần.

Sau khi ngồi xuống ghê đôi mắt sáng của anh đảo quanh một vòng khi thấy cô ta như vậy bờ môi mỏng dần câu lên một nụ cười trào phúng.
Nhưng ai kia đang đắm chìm trong ‘tiếng sét ái tình’ thì nào phát hiện ra ả còn tưởng anh đã bị ả mê hồn nên mới cười với ả như vậy.
Trịnh Nghiêm thấy một màn trước mắt thì rất đắc ý, ông ta nghĩ thầm :
“Đàn ông nào cũng như nhau”..


Bình Luận (0)
Comment