Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 2

Edit: Nước xanh

​Tiếng hống vừa vang lên, vạn vật hết thảy như ngừng chuyển động, yên lặng như chết. Mọi người đều nín thở ngưng thần, quên cả hô hấp, tất cả đều cho rằng thái tử điện hạ hôm nay sẽ không qua khỏi kiếp nạn phơi thây tại nơi này!

Trong nháy mắt, xung quanh cỗ kiệu xuất hiện áp lực đè nén vô hình, giống như ma khí đang dần khuyếch đại. Phút chốc khiến cho người ta cảm nhận được toàn thân nóng rát, lại phảng phất như nhìn thấy ngọn lửa từ địa ngục.

Mi tâm yêu vật nhăn lại, nhìn bầu không khí kì dị, thầm nghĩ tình huống có chút không ổn! Quả nhiên vừa mới nghĩ đến đột nhiên xuất hiện một luồng hắc khí như gió xoáy từ trong kiệu bắn ra điên cuồng lao thẳng về phía nàng. Còn chưa kịp định hình xem nó là cái gì, theo phản xạ có điều kiệu nhanh như chớp nhảy lên né tránh, nhanh đến mức không ai có thể nhìn thấy chuyện gì vừa xảy ra, giống như vừa chớp mắt một cái đã xong rồi!

Mặc dù nàng nhanh nhẹn né kịp, thành công tránh khỏi một đòn này của hắn nhưng vẫn bị luồng hắc khí đẩy mạnh người ra phía sau suýt nữa thì ngã xuống đất!

Tiếp sau đó là một tiếng nổ rung chuyển mặt đất, nàng quay đầu lại nhìn, cách chân mười thước xuất hiện một hố lớn, hiển nhiên là vừa bị luồng hắc khí kia oanh tạc. Nếu vừa rồi nàng không tránh kịp thì....

Nghĩ như vậy, sống lưng thoáng đổ mồ hôi lạnh, khẽ cau mày, lật đật chạy tới chỗ cái hố kia quan sát ----

Ái chà, rất sâu, áng chừng phải sâu đến mười thước. Đừng nói là cái thân này nổ tan xương nát thịt, chứ có nổ mười cái thân đem chôn ở cái hố đấy vẫn còn chưa đủ. Vẫn còn may chán, không thì sang năm cái chỗ này đã thành nấm mồ xanh cỏ. Nhìn ngó xung quanh không thấy có một thứ vũ khí nào, vậy chẳng phải đây chính là nội lực cường đại trong truyền thuyết đây sao?

Nàng khẽ nuốt nước miếng, vốn cảm thấy bản thân đã quá xuất sắc rồi nhưng nhìn cái hố lớn như vậy, trong khi cỗ kiệu vẫn vững trãi như núi Thái Sơn, người ngồi trong kia vẫn chưa thấy mặt mũi. Rồi lại thấy nét mặt không chút cảm xúc của thị vệ xung quanh, lòng đã hiểu ra nhiều điều, bên trong kiệu nhất định là cao thủ, bản thân chắc chắn không phải đối thủ của người kia.

Ngay lúc này, gã thái giám đã bò đến nơi, run rẩy nói thầm vào tai nàng, nhiếp chính vương là người duy nhất không thể đắc tội. Xác định được tình huống, thều thào vài câu liền hoa hoa lệ lệ ngã xuống bất tỉnh..

Yêu vật vốn không để ý đến gã, chỉ là chứng kiến sắc mặt trắng bệch, run rẩy, thêm sự trung thành với chủ nhân, nàng quyết định vẫy tay gọi mấy thái giám dìu mình lên phía trước.

Sau đó, nhìn về phía cỗ kiệu đầu gối run run, vịn tay gã thái giám ưỡn thẳng lưng, tỏ vẻ oai phong lẫm liệt quát đám cung nhân: " Ngươi! Nói với con thỏ con chết bầm bên trong kiệu kia, dám tập kích bất ngờ thái tử điện hạ, cũng chính là ta, sẽ lãnh tội gì?! Thật muốn đem tru di cửu tộc cả nhà hắn, đem hắn băm thây vạn lần mới có thể an ủi thể xác lẫn tinh thần đang bị tổn thương của bản điện hạ!"

Làm thái tử thật tốt, vừa có quyền lại vừa có tiền, trong lòng nàng thập phần vui vẻ, thế này mới chính là sống chứ!

" A...Bên trong kiệu...tiểu...tiểu...thỏ... " Cung nhân bị dọa đến nước mắt lưng tròng, thái tử điện hạ chẳng lẽ không biết nhiếp chính vương điện hạ, hay là giả ngu, ngu hay thật không biết đây? Lại thấy thái tử điện hạ giơ ngón giữa hướng về kiệu của nhiếp chính vương, là ý đồ gì?

Cung nhân chưa kịp nói hết một câu hoàn chỉnh, phía trước cỗ kiệu, Diêm Liệt đối với thái độ phách lối của nàng hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được nữa.

Y khẽ giơ tay lên, thị vệ đặt tay lên thắt lưng " Xoẹt " một cái, đồng loạt giơ nhuyễn kiếm hướng về phía yêu vật. Xem tình thế naỳ, chỉ chờ Diêm Liệt hạ tay xuống là họ sẽ xông lên băm nàng thành thịt nát?

Khóe miệng giật giật, hóa ra thái tử cổ đại chẳng có chút địa vị nào sao?

Lúc này,gã thái giám đang đỡ nàng bắt đầu khóc thành tiếng. Không phải thái tử không có địa vị, mà là địa vị của nhiếp chính vương quá lớn. Thái tử điện hạ người có thể hay không đừng nắm chặt nô tài như thế, nô tài đang đứng ở đằng trước ngài đó, nếu bị chém chết đầu tiên thì làm sao bây giở?

Ở ngoài này đám cung nhân,thái giám khóc lóc bi thương, trong kiệu vang lên giọng nói trầm thấp giống như hũ rượu được phong ấn cất lâu năm, như âm tiết va chạm vô cùng mê hoặc, giống như ma chú đoạt hồn, lại không chút nào ngăn được ngữ điệu uy nghiêm cùng khinh miệt, hỏi lại: " Tránh được sao?"

Điều này biểu thị rõ ràng kẻ vừa ra tay chính là hắn. Diêm Liệt nghe vậy, cúi đầu hướng về phía cỗ kiệu, cất cao giọng nói: " Vương, quả thực là đã tránh được!"

Lời này vừa ra, người trong kiệu bỗng nhiên mở mắt, con ngươi sâu thăm thắm lóe lên một tia kim quang lạnh lẽo, sát khí khiến cho kẻ khác lạnh đến thấu xương, mày kiếm như mực khẽ nhướn lên, không giận không cười:

" Cô ra tay mà cũng dám tránh?"

Giọng điệu âm u như ma quỷ đòi mạng.

Thiên Diệu hoàng triều, hắn không cho phép ai dám đối nghịch với hắn, ở đây, hắn chính là luật pháp!

Yêu vật cười lạnh, đây là cái đạo lý chó má gì chứ? Hắn ra tay thì không thể tránh, không lẽ nên đứng một chỗ chờ chết sao? Chính là nếu có chết, cũng để cho nàng cho nàng phi lễ cái mông kia trước đã, có phải không?! Vẫn còn chưa biết cái cảm giác đó như thế nào, co hay không co giãn!

Giờ phút này đây, vẫn còn tâm tâm niệm niệm sờ mông mỹ nam tử, trong thiên hạ chắc chỉ có mình nàng mà thôi!

Ý, sao lại, chờ một chút... nàng nhướn đôi mi thanh tú, mới vừa rồi tiểu tử kia tự xưng " Vương "? Không phải vị mỹ nam tướng quân kia sao?

Vẫn còn chưa kịp đặt câu hỏi, cách đó không xa cung nhân vội vã chạy tới phát hiện thái tử điện hạ còn chưa có chết, trong lòng tràn ngập kinh ngạc lẫn vui mừng, vội vàng quỳ gối tâu: " Nhiếp chính vương điện hạ, hoàng thượng nói...nói có chuyện quan trọng, lệnh thái tử điện hạ mau qua. Nô tài...nô tài tới để truyền khẩu dụ!"

Nghe xong, yêu vật mới hoàn toàn xác định mình đã nhận nhầm người. Nhớ lại lúc trên đường mơ hồ nghe cung nhân nhắc tới, nhiếp chính vương là người duy nhất không thể đắc tội, bỗng nhiên cảm thấy thở cũng có chút khó khăn, hoàng đế kia kêu người tới chuyển lời xem như đã cứu nàng một mạng đi!

Nhưng ai biết, trong đầu người kia cũng không có ý định nể mặt hoàng đế, tiếng cười cuồng ngạo mê hoặc từ trong kiệu truyền tới, lạnh lẽo khiến lòng người run sợ: " Có thể sống hay không để gặp hoàng thượng thì phải xem bản lĩnh của thái tử!"

Dứt lời, trong kiệu xuất ra một luồng hắc khí cường đại lao thẳng về phía của nàng " Khốn khiếp!" Nàng ôm cái mông đau nhảy lên tránh đòn, hướng về phía hoàng cung chạy như điên. Mẹ nó, ăn gì mà lắm sức tung chưởng liên tục vậy, may ra đánh giáp lá cà còn có cơ hội thắng hắn, chứ dùng nội lực tấn công từ xa này thì mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, danh dự tuy cũng rất quan trọng nhưng lúc này cứ chạy trước đã, quân tử trả thù mười năm chưa muộn!

Khổ nỗi người chưa bị người khác nghịch ý bao giờ, nhiếp chính vương điện hạ lại cũng không có ý định buông tha!

Tay xuất ra từng luồng nội lực,một cỗ, một cỗ, đánh ập về phía nàng. Yêu vật ôm mông chạy trối chết, vừa chạy vừa nhảy, kèm theo là tiếng nổ " Ầm, ầm, ầm... " Mặt đất rung lên, tạo thành những hố lớn.!"

Ơn trời cũng may không trúng đòn nào, chỉ là cẩm bào rách lỗ chỗ, mảng to nhất chính là ở mông!

Gió thổi tung đất cát các mảnh y phục, tuy không bị hở chỗ nào, nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết nàng hiện tại vô cùng thảm hại! Lửa giận đã đạt tới điểm giới hạn, khuôn mặt trở lên vặn vẹo,quay đầu về phía cỗ kiệu phẫn nộ hét lớn: " Tiểu tử cứ chờ đấy, thù hận giữa ta và ngươi chính là bắt đầu kết từ đây!"

Vừa dứt lời, một luồng hắc khí tiếp tục đánh ập về hướng nàng!

Nàng vội vàng nhấc một bên chân, né sang bên cạnh! Nghiến răng nghiến lợi rống lên: " Gia nói cho ngươi biết, gia hôm nay cũng không phải là chạy trối chết. Bởi vì gia là thái tử, thái tử đấy, gia công vụ bề bộn, gia đi xử lý quốc gia đại sự! Về phần cái mông của ngươi, ngày khác gia sẽ sờ sau!"

Nói xong vội quay đầu sang chỗ khác, ôm cái mông chạy như bay....

Để lại sau lưng, đám người nhìn nàng chạy trối chết, khóe mắt co quắp, thái tử điện hạ biến thành kẻ ngốc từ khi nào vậy?
Bình Luận (0)
Comment