Lần đầu tiên Tạ Kha gặp Sở Tiêu Niên trêи bàn ăn, đứa bé mềm mại này được Cố Cẩn Diệc ôm trong trêи tay. Đôi má trắng nõn, môi đỏ mọng, Sở Tiêu Niên cầm khối rubik trêи tay cũng tò mò nhìn lại Tạ Kha.
Đầu óc Tạ Kha có chút tạm ngưng hoạt động. Nói thật, việc nhìn thấy một đứa trẻ trong nhà Tạ Hoài Chu thật sự vượt quá sức tưởng tượng của cậu. Trước đây Tạ Kha cũng đã ở đây một thời gian, nhà lớn Tạ gia từ đầu đến cuối đều vắng vẻ không có hơi người, ngay cả góc nhà hay chậu hoa cũng lộ ra một cỗ nghiêm nghị.
Nhưng lần này đến đây, nhìn quanh nhà nơi nào cũng có vô số đồ chơi đầy màu sắc cho trẻ em vương vãi, tranh của Cố Cẩn Diệc treo ở hành lang, có một studio trêи lầu và có thêm khu vui chơi cho trẻ em ở sân sau, Tạ gia dường như đột ngột tăng thêm hơi thở cuộc sống.
Sở Tiêu Niên chớp chớp mắt nhìn Tạ Kha. Nhóc con nghe Cố Cẩn Diệc giới thiệu đây là em của chú Tạ Hoài Chu liền nghiêm túc nói: "Chào buổi sáng chú Tạ Kha."
Nhóc con trông không giống Cố Cẩn Diệc chút nào, nhưng nụ cười lại rất dịu dàng.
Tạ Kha, một người đàn ông thẳng như sắt thép, sắp bị sự dễ thương của Sở Tiêu Niên làm xỉu ngang. Tạ Kha tính tình bộc trực, thoải mái, được lòng trẻ con hơn Tạ Hoài Chu, nhanh chóng thu phục Sở Tiêu Niên sau một bữa ăn.
Lúc Tạ Kha rời đi, Sở Tiêu Niên vẫn còn lưu luyến không muốn tạm biệt, ôm cổ Tạ Kha, hôn lên má cậu hai cái.
Nhưng sau nụ hôn, nhóc con hơi ngại ngùng, chôn mặt vào lòng cô bảo mẫu.
Trong giây lát, Tạ Kha đột nhiên cảm thấy dường như kết hôn sớm rồi sinh con cũng không có gì sai.
Tuy nhiên, cậu ta nhanh chóng bác bỏ ý tưởng này. Lợi dụng lúc Cố Cẩn Diệc tiễn cậu ra về, Tạ Kha lôi kéo Cố Cẩn Diệc ra chỗ vắng, đưa cho anh mấy tấm vé.
"Vé triển lãm tranh của Molde lão sư, và hai vé VIP của Giải đấu Cơ giáp Bạch Đế Tinh." Tạ Kha suy nghĩ cả đêm, vẫn quyết định giúp anh trai mình một tay, "Chị dâu, nhớ rủ anh trai em đi cùng nhé."
Cố Cẩn Diệc cũng mỉm cười,
"Được, anh sẽ đi cùng Tạ Hoài Chu."
Mặc dù không biết Tạ Hoài Chu có rảnh hay không.
Tạ Kha hài lòng, vẫy tay với Cố Cẩn Diệc rồi nhanh chóng vào garage của Tạ Hoài Chu chọn một chiếc xe rồi lái đi. – vừa hay là một chiếc phiên bản giới hạn mới nhất cho Tạ Hoài Chu sáng chế.
- /-
Nhân lúc Tạ Hoài Chu ra ngoài, Cố Cẩn Diệc đưa ra mấy tấm vé.
"Tạ Kha nói cho chúng ta cùng đi." Cố Cẩn Diệc cũng thuận tiện giúp Tạ Hoài Chu chỉnh sửa lại cổ tay áo, "Nếu anh không có thời gian cũng không sao, tôi có thể đi cùng đồng nghiệp."
"Tôi rảnh." Tạ Hoài Chu liếc nhìn thời gian, là tối thứ Tư và tối thứ Sáu, "Lúc đó tan làm sẽ đón em."
Cố Cẩn Diệc cũng không từ chối mà cười: "Được."
Tạ Hoài Chu đi làm, Cố Cẩn Diệc cũng thu dọn đồ đạc đến studio.
Lúc Cố Cẩn Diệc đến, mọi người vẫn chưa đến đủ. Người trong văn phòng đang uống trà, trò chuyện bàn bàn rủ nhau đi chơi trong mấy ngày tới.
Lý Tú quay đầu hỏi Cố Cẩn Diệc: "Thầy Cố, thầy có đi cùng tụi em không? Chúng em định đi Khải Minh Tinh, đi hai ngày là về."
Cố Cẩn Diệc cũng lắc đầu: "Tiếc quá, tôi có hẹn rồi."
Vài người nhao nhao ồn ào.
"Là hẹn hò với ông xã sao?" Lý Tú trêu ghẹo: "Thầy Cố tốt thật đấy, tan làm một cái là chỉ về nhà."
Mặt Cố Cẩn Diệc hơi nóng, muốn phản bác đó không phải là hẹn hò.
Nhưng anh và Tạ Hoài Chu quả thật là vợ chồng, nói vậy thì không hay lắm nên Cố Cẩn Diệc chỉ có thể im lặng nuốt nước bọt coi như không nghe thấy.
Để tránh bị trêu chọc, Cố Cẩn Diệc lại bên cửa sổ tưới nước cho mấy chậu hoa. Trước khi anh đến, mấy chậu hoa này đã sắp héo. Gầy đây, dưới bàn tay chăm sóc của Cố Cẩn Diệc, chúng đã tươi tốt trở lại.
Con mèo tai dài cũng nhảy lên bệ cửa sổ, với đuôi vòng qua cổ tay Cố Cẩn Diệc, dụi dụi làm nũng với anh.
Nhan Lý An đứng bên cửa số hút thuốc, thấy Cố Cẩn Diệc liền gật đầu coi như chào hỏi.
Anh ta cũng nghe được tiếng mọi người nói chuyện phiếm nhưng không muốn tham dự nên dựa cửa sổ lắng nghe.
Hai ngày trước Nhan Lý An đã nhìn thấy Cố Cẩn Diệc trong một chiếc xe ô tô. Mặc dù không nhìn thấy là ai trong xe nhưng anh ta biết rằng đó chắc chắn là bạn đời alpha của Cố Cẩn Diệc.
Bởi vì Cố Cẩn Diệc luôn vương một mùi alpha trêи người lúc đi làm.
Mọi người ở phòng làm việc đều biết Cố Cẩn Diệc da mặt mỏng nên không hay đùa cợt trước mặt anh. Thế nhưng sau lưng họ đều nói rằng alpha của thầy Cố chắc chắc rất yêu anh ấy.
Nhan Lý An dập thuốc, rửa tay bắt đầu dụng cụ vẽ tranh. Anh nhìn hoa anh đào vừa hé nở trong vườn, bỗng nhiên cảm thấy tiếng chim hót ngoài cửa số có chút ồn ào.
- /-
Hai tấm vé mà Tạ Kha đưa, Cố Cẩn Diệc rất muốn đi xem.
Vốn chiều thứ Tư là ngày nghỉ của Cố Cẩn Diệc, nên sau khi tan làm buổi trưa, Cố Cẩn Diệc dự định sẽ ngủ một giấc chờ Tạ Hoài Chu về rồi cùng đi.
Thế nhưng lúc quay về, Tạ Hoài Chu thấy tình trạng của Cố Cẩn Diệc có chút không ổn.
Tạ Hoài Chu lúc năm giờ đã có mặt ở Tạ gia. Hắn dự định đưa Cố Cẩn Diệc đi ăn rồi mới đến triển lãm. Nhưng nghe quản gia nói Cố Cẩn Diệc còn chưa có thức dậy thì cảm thấy có gì đó không thích hợp. Bởi vì Cố Cẩn Diệc chưa bao giờ mất kỉ luật như vậy.
Tạ Hoài Chu bước vào phòng. Trong phòng ngủ không bật đèn, trong không khí có mùi tin tức tố trà đen nồng hơn bình thường một chút.
Tạ Hoài Chu thiếu chút nữa cho rằng Cố Cẩn Diệc đến kì phát tình.
Nhưng hắn rất nhanh ý thức được không đúng. Bởi vì Cố Cẩn Diệc quá mức yên tĩnh, thu mình trong chiếc chăn bông như quả bóng nhỏ.
Tạ Hoài Chu ấn mở đèn đầu giường, mở góc chăn bông, thấy được mặt Cố Cẩn Diệc ửng hồng bất thường. Hắn đưa tay sờ trán Cố Cẩn Diệc, nóng bừng.
Cố Cẩn Diệc bị sốt, lại còn sốt cao 39 độ.
Sau khi Tạ Hoài Chu đo nhiệt độ, hắn nhờ quản gia gọi bác sĩ gia đình đến.
Sốt thực ra không phải là vấn đề gì to tát. Thuốc hiện nay hiệu quả đến mức chỉ cần uống một viên thuốc là sẽ khỏe lại ngay lập tức. Thế nhưng Tạ Hoài Chu nghĩ đến báo cáo sức khỏe của Cố Cẩn Diệc nên không dám cho anh uống thuốc lung tung. Hắn nhớ bác sĩ đã nói thân thể hiện giờ của Cố Cẩn Diệc yếu hơn người thường rất nhiều, giống như một bình sứ trắng xanh tuy bề mặt nhẵn nhụi, nhưng bên trong lại đầy những vết nứt.
May mắn thay, bác sĩ gia đình đã nhanh chóng có mặt.
Tạ Hoài Chu dán miếng hạ sốt cho Cố Cẩn Diệc, ôm anh trêи tay, đút Cố Cẩn Diệc uống một chút nước.
"Cơn sốt của Cố tiên sinh sẽ chậm lui hơn người bình thường một chút. Người khác sẽ ổn ngay khi uống một viên thuốc, nhưng Cố tiên sinh không thể." Bác sĩ thở dài, lo lắng cho tình trạng thể chất của Cố Cẩn Diệc. "Hơn nữa, cơn sốt của ngài ấy không chỉ vì lí do về thể chất mà còn có thể vì tinh thần ngài ấy bị căng thẳng trong thời gian dài, áp lực đè nén, hiện tại được nghỉ ngơi thư giãn đầy đủ nên cơ thể mới bộc phát."
Bác sĩ liếc nhìn Tạ Hoài Chu, thấy hắn vẫn đang ôm Cố Cẩn Diệc trong ngực, trong lòng đối với địa vị của vị Cố tiên sinh này mà chắc chắn hơn một phần.
"Nhưng không có gì to tát đâu, chỉ là sốt thôi." Bác sĩ trấn an. "Sau khi bình phục sẽ ổn thôi. Mặc dù cơ thể Cố tiên sinh suy nhược nhưng nếu chú ý bồi bổ thì vẫn trở lại như cũ được."
Tạ Hoài Chu "Ừ" một tiếng, nhưng lông mày vẫn cau lại.
Hắn không dốt đặc cán mai đến nỗi đi hỏi Cố Cẩn Diệc gặp áp lực gì.
Kể từ sau cái chết của Sở Mịch Vân, Cố Cẩn Diệc luôn sống trong cảnh căng thẳng, thương tiếc vì mất đi người bạn đời, bị hai nhà Sở Cố dày vò, cuối cùng là theo hắn đến Bạch Đế Tinh.
Cố Cẩn Diệc chưa bao giờ than vãn sau chừng ấy đau khổ.
"Có điều gì cần chú ý không?" Tạ Hoài Chu hỏi bác sĩ. "Nên cho em ấy ăn không?"
Bác sĩ lắc đầu: "Bổ sung nước là tốt rồi, chỉ được ăn đồ thanh đạm. Nếu không muốn ăn thì bổ sung dịch dinh dưỡng cũng được."
Bác sĩ cảm thấy Tạ Hoài Chu đang lo lắng hơi quá. Ở thời đại y học tiên tiến này, phát sốt cũng chỉ như hắt xì một cái thôi. Và vị chủ nhân họ Tạ này là một đại biểu tiêu biểu cho việc tự chữa bệnh.
"Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi trước." Bác sĩ cầm hòm thuốc thức thời rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tạ Hoài Chu và Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc có tỉnh lại một chút sau khi bác sĩ đến, nhưng ngay sau đó lại chìm vào giấc ngủ chập chờn.
Cố Cẩn Diệc đau ốm cũng không gây ra tiếng động nào, cuộn mình trêи ngực Tạ Hoài Chu như một con mèo con, hơi thở nóng rực, nhưng lại không có động tĩnh gì.
Tạ Hoài Chu đưa thuốc cho Cố Cẩn Diệc, anh ngoan ngoãn nuốt xuống, không có kháng cự như Tạ Hoài Chu tưởng tượng.
Chỉ những đứa trẻ biết làm nũng là vô ích mới chịu đựng nỗi đau, bởi vì dù xin giúp đỡ cũng sẽ không có ai đáp lại.
Tạ Hoài Chu nghĩ đến điều này, sắc mặt có chút khó coi.
Bản thân hắn lớn lên trong môi trường không cho phép thể hiện sự yếu đuối. Tạ Hoài Chu là người thừa kế muôn người kỳ vọng của Tạ gia, là alpha đứng đầu Đế quốc.
Cho nên Tạ Hoài Chu vĩnh viễn phải xuất sắc hơn kẻ khác, cho nên Tạ Hoài Chu vĩnh viễn không thể thốt lên một chữ đau.
Bản thân Tạ Hoài Chu đã quá quen với quy tắc sinh tồn này, nhưng hắn lại không muốn Cố Cẩn Diệc trở nên thế này.