Thời điểm Tạ Hoài Chu nhìn thấy chiếc nhẫn, theo bản năng sờ lên chiếc nhẫn trêи tay mình.
Chiếc nhẫn này là một trong những của hồi môn của mẹ hắn. Ban đầu nó được ông ngoại tặng để làm quà cưới cho Thương Li. Nhưng suốt cả cuộc đời này, bà ấy chưa bao giờ trao nhẫn cho Tạ Duẫn Thành mà đã tặng lại cho Tạ Hoài Chu năm hắn mười tám tuổi.
Thương Li tựa vào bên cửa sổ uống cà phê, rõ ràng là phải đến công ty xử lí công việc, nhưng vẻ mặt lại thoải mái, nhẹ nhàng nói với Tạ Hoài Chu: "Mẹ không cầu con gặp gỡ một người bạn đời hoàn mỹ, chọn một người tri âm tri kỷ là được rồi, người làm con cam tâm tình nguyện trao đi chiếc nhẫn này."
Tạ Hoài Chu vẫn nhớ khi hắn đeo chiếc nhẫn này cho Cố Cẩn Diệc, rõ ràng là trong lòng như đánh trống thế nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh. Hắn nói một lời nói dối mà ngay cả bản thân cũng thấy buồn cười, dỗ Cố Cẩn Diệc không được tháo xuống.
Nhưng lời nói dối luôn có ngày sẽ bị vạch trần.
Vì vậy chiếc nhẫn này cũng bị chủ nhân của nó bỏ rơi.
Tạ Hoài Chu nhướng mắt nhìn Cố Cẩn Diệc. Sắc mặt của anh hôm nay có chút tái nhợt, nhưng vì đang ngồi dưới ánh nắng mặt trời nên lại giống như một khối ngọc bích ôn nhuận ấm áp.
Cố Cẩn Diệc luôn có một khí chất bao dung lại ôn nhu dịu dàng khiến mọi người nghĩ rằng dù mình có làm gì đi chăng nữa thì vẫn sẽ được Cố Cẩn Diệc tha thứ.
Nhưng giây tiếp theo, Tạ Hoài Chu đã nghe Cố Cẩn Diệc nói.
"Món quà năm đó anh tặng cho em, em chưa từng đụng đến, giờ cuối cùng cũng có thể trả lại cho anh. Ống chiết xuất tin tức tố này chắc có thể dùng được vài lần. Nhưng nếu về sau anh còn cần, em sẽ dùng kênh đặc biệt để gửi cho anh."
"Hợp đồng hôn nhân kia, thôi thì quên đi, em không muốn nữa." Cố Cẩn Diệc dừng lại vài giây, đôi mắt rũ xuống, "Anh đã giúp em bảo vệ Sở Tiêu Niên, còn em tình nguyện cung cấp tin tức tố, coi như thanh toán xong vậy."
"Em không muốn nữa."
Bốn chữ này khiến có thứ gì đó trong người Tạ Hoài Chu trong nháy mắt đột nhiên vỡ nát.
Tạ Hoài Chu biết, Cố Cẩn Diệc không muốn nữa cũng không phải hợp đồng hôn nhân kia, mà là Tạ Hoài Chu hắn.
Mấy ngày nay hắn với Cố Cẩn Diệc ở riêng, còn lại dưới một mái nhà, chỉ cách một gian phòng khách lại giống như ngăn cách bởi một đại dương không thể nào vượt qua.
Tạ Hoài Chu không đêm nào ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh Cố Cẩn Diệc rời bỏ hắn sẽ lại hiện ra trong đầu.
Mà giờ đây, cơn ác mộng đó đã thành sự thật.
Tạ Hoài Chu thấp giọng hỏi: "Em phải đi sao?"
"Ừ."
"Vậy em có trở lại không?"
Ngón tay của Cố Cẩn Diệc xoa xoa ngón áp út trống rỗng. Anh đã quen với việc đeo nhẫn cưới, bây giờ đột nhiên bị mất, trong lòng vẫn có chút không quen.
"Em không biết. Có lẽ sẽ sớm quay lại, hoặc có lẽ sẽ không bao giờ."
"Lần này đến lượt em ra đi, anh ở lại."
Anh ngẩng đầu nhìn Tạ Hoài Chu, nở nụ cười đầu tiên trong ngày. Nụ cười nhàn nhạt, nhưng lông mày vẫn khẽ cau lại, trong mắt cũng không có ý cười.
Anh không muốn trừng phạt Tạ Hoài Chu, cũng không phải muốn nhìn Tạ Hoài Chu thống khổ.
Anh chỉ muốn đi đến một nơi không có Tạ Hoài Chu, thả mình sống một cuộc sống bình lặng, thay vì mỗi ngày đau khổ vì một người.
Cố Cẩn Diệc nói với Tạ Hoài Chu: "Anh đã bỏ rơi em một lần, lần này đến lượt em. Chúng ta coi như công bằng."
Anh nói một cách bình tĩnh, nhưng Tạ Hoài Chu biết điều này làm sao có thể công bằng được. Sự ra đi của hắn trực tiếp đẩy Cố Cẩn Diệc một bước đến gần bờ vực của cái chết. Còn Cố Cẩn Diệc lại để lại cho hắn thuốc của chứng thiếu hụt tin tức tố.
Người trước mặt hắn vĩnh viễn chừa đường lui cho người khác, vĩnh viễn ôn nhu từ bi, cũng vĩnh viễn không học được cách nhẫn tâm.
Tạ Hoài Chu biết rõ mình bị thu hút bởi sự dịu dàng hết thuốc chữa đó của Cố Cẩn Diệc, muốn trở thành người đặc biệt nhất, chiếm trọn lòng thương hại cùng chăm sóc của anh.
Nhưng hắn cũng biết rằng, mình đã mất đi tư cách để níu kéo cũng như cầu xin.
Dù hắn có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi cái kết của bản thân.
Cố Cẩn Diệc ngồi một lúc, sau đó đứng dậy nói: "Em phải đi, stm còn đang đợi em."
Tạ Hoài Chu ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Tôi tiễn em được không?"
"Không cần."
Tạ Hoài Chu chỉ có thể đưa Cố Cẩn Diệc ra cửa, chờ một lát quản gia sẽ Cố Cẩn Diệc đến bến cảng và rời đi bằng phi hành khí.
Cả hai người đều im lặng. Sở Tiêu Niên bên kia cái gì cũng không biết, nước mắt lưng tròng, lưu luyến không rời mà tạm biệt Tạ Hoài Chu.
Bé con hỏi Tạ Hoài Chu: "Chú Tạ, chú nhớ đến thăm con với ba nhé?"
Tạ Hoài Chu liếc nhìn Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc tránh tầm mắt của hắn.
Tạ Hoài Chu sờ đầu Sở Tiêu Niên. Lúc đầu hắn không có tình cảm gì đặc biệt với đứa nhóc này. Hắn không thích Sở Mịch Vân, nhưng cũng không muốn liên lụy đến một đứa trẻ.
Bản tính của hắn không phải là người thích trẻ con. Tạ Hoài Chu biết Cố Cẩn Diệc rất yêu đứa trẻ này, hết lòng hết dạ chăm sóc Sở Tiêu Niên nên hắn cũng từ từ học cách trở thành một trưởng bối.
Tạ Hoài Chu không biết mình có phải là một trưởng bối đủ tiêu chuẩn hay không. Nhưng Sở Tiêu Niên trời sinh tâm địa hiền lành như Cố Cẩn Diệc, hắn cũng chưa có cho đi nhiều lắm, Sở Tiêu Niên cũng đã không tha.
Tạ Hoài Chu nhẹ nhàng lắc lắc tay của Sở Tiêu Niên: "Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ lại gặp nhau."
Hắn không muốn lừa gạt Sở Tiêu Niên, đứa nhỏ này thực sự nhớ rất dai.
Sở Tiêu Niên có chút thất vọng, nước mắt lưng tròng nhìn Tạ Hoài Chu một hồi, nhưng bé con chưa bao giờ là đứa nhỏ làm người khác thấy khó xử, cuối cùng chậm rãi nói: "Được ạ."
Cố Cẩn Diệc cảm thấy tim mình nhói đau.
Nhưng anh vẫn dằn lòng mà giao Sở Tiêu Niên cho quản gia bên cạnh, để ông ta mang Sở Tiêu Niên đi trước.
Anh và Tạ Hoài Chu đang đứng ở hành lang. Bên ngoài rợp bóng cây xanh, lan can cũng phủ đầy dây leo xanh mướt. Những bông hoa Cố Cẩn Diệc vẫn chưa biết tên hết đã nở rộ. Những đóa hoa màu xanh nhỏ bé mà mềm mại, nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
Hai người nhìn nhau.
Cố Cẩn Diệc ngày hôm nay rất bình tĩnh. Có vẻ như cuối cùng anh đã thoát khỏi nỗi sợ hãi bị bỏ lại ở tuổi hai mươi, học cách trở thành một người lớn bình tĩnh, độc lập.
Nhưng vào lúc này, Cố Cẩn Diệc nhìn Tạ Hoài Chu, anh tuyệt vọng nhận ra mình vẫn còn yêu người alpha trước mặt.
Từ khi đến Bạch Đế tinh, Tạ Hoài Chu đang giăng sẵn một chiếc lưới chờ anh nhảy vào.
Trước Thác Vàng, anh chủ động hỏi Tạ Hoài Chu có thích anh không, chỉ là muốn cắt đứt liên hệ giữa mình và Tạ Hoài Chu, nhưng hắn không cho anh cơ hội làm điều đó.
Vì vậy, Cố Cẩn Diệc vẫn ở lại trong chiếc cạm bẫy này, càng ngày càng lún sâu.
Sâu đến mức anh không muốn tỉnh lại, thà rằng tự lừa mình dối người chứ không muốn tin Tạ Hoài Chu là kẻ đã bỏ rơi mình.
Vì vậy, Cố Cẩn Diệc nói nhỏ với Tạ Hoài Chu: "Đừng tới tìm em, nếu không em sẽ hận anh."
Anh sợ nhìn thấy Tạ Hoài Chu rồi mình sẽ mềm lòng.
Đây là lần đầu tiên Cố Cẩn Diệc nói chữ "hận" với Tạ Hoài Chu.
Lời này như đóng đinh Tạ Hoài Chu tại chỗ.
Cố Cẩn Diệc chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt mất mát như vậy của Tạ Hoài Chu. Mặc kệ là sáu năm trước lúc rời khỏi anh hay đêm thẳng thắn với anh trong khách sạn, Tạ Hoài Chu đều mang một vẻ bình tĩnh đến tàn nhẫn, như thể sự hờ hững này đã trở thành bản năng của hắn.
Nhưng bây giờ, một lời nói không nặng không nhẹ của anh, khiến cho Tạ Hoài Chu mất đi lớp lí trí bảo vệ bản thân.
Cố Cẩn Diệc nhìn thấy hốc mắt Tạ Hoài Chu đỏ hoe, ngơ ngẩn nhìn anh. Nhìn hồi lâu, mới nghẹn họng mà nói: "Được."
Cố Cẩn Diệc biết bản thân phải rời đi thôi.
Nhưng anh dường như bị mắc kẹt trong hành lang dài đầy dây leo tươi xanh này.
Cố Cẩn Diệc nhớ tới lần đầu tiên hôn Tạ Hoài Chu, lúc đó Tạ Hoài Chu không mang gương mặt tuấn tú này, mà giống ở đôi mắt lạnh lùng nhưng xinh đẹp.
Anh bất chợt mỉm cười, như thể đã trở lại tuổi hai mươi tùy tâm sở ɖu͙ƈ.
Cố Cẩn Diệc nhón chân, trao cho Tạ Hoài Chu một nụ hôn.
Đôi môi mềm mại áp lên đôi môi lạnh lẽo kia, lông mi khẽ run che đi mọi suy nghĩ.
Nước mắt Cố Cẩn Diệc rơi từ hốc mắt làm ướt cả gương mặt của hai người.
Đây là nụ hôn cay đắng nhất mà anh từng có trong đời.
Như một thế kỉ đã trôi qua, nhưng lại ngắn ngủi như phù du.
Khi cơn gió nhẹ thổi bay những bông hoa trêи dàn dây leo, Cố Cẩn Diệc từ từ đẩy Tạ Hoài Chu ra, Tạ Hoài Chu không chịu buông, anh liền tăng thêm chút lực.
Cuối cùng, tay Tạ Hoài Chu cũng buông lỏng khỏi eo Cố Cẩn Diệc.
"Em đi đây." Cố Cẩn Diệc nói với Tạ Hoài Chu.
Sau đó Cố Cẩn Diệc không quay đầu lại mà bước ra khỏi hành lang, bước xuống bậc thềm.
Cố Cẩn Diệc vẫn rất gầy. Chiếc áo sơ mi bằng vải lanh màu ngọc bích nhẹ nhàng mềm mại tôn lên bờ vai gầy cùng vòng eo mảnh mai.
Cố Cẩn Diệc bước đi trong ánh nắng, đầu không ngoảnh lại nhìn Tạ Hoài Chu thêm một lần nào nữa.
Tạ Hoài Chu đứng ở trêи bậc thang trơ mắt nhìn Cố Cẩn Diệc lên xe. Tốc độ xe vô cùng nhanh, sau khi đi vào làn đường trêи không trong nháy mắt liền biến mất.
Chỉ có đàn chim xao động từ trêи cành tung cánh bay lên, cất tiếng hót líu lo.
Tạ Hoài Chu đứng giữa ánh nắng mặt trời ấm áp nhưng lại cảm giác lạnh giá như bị mắc kẹt ở một ngôi sao vô cực.
Kỳ thật, hắn đã quen với việc chờ đợi. Kể từ ngày Cố Cẩn Diệc kết hôn với Sở Mịch Vân, Tạ Hoài Chu đã bị giam trong chiếc lồng mang tên Tạ gia này. Những bữa tiệc xa hoa trụy lạc, những ồn ào ngoài chiếc lồng giam này chẳng liên quan gì đến hắn. Tạ Hoài Chu giống như bị trấn áp ở một ngôi chùa cổ, gìn giữ những kí ức xưa cũ của người trong lòng để mà có thể chống đỡ qua ngày đoạn tháng.
Nhưng cố tình, Cố Cẩn Diệc lại mở chiếc lồng giam này ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Làm trái tim băng giá của Tạ Hoài Chu lại đập một lần nữa, tham luyến nhiệt độ ấm áp của nhân gian.
Cố Cẩn Diệc rất mau đã đến bến cảng.
Điểm đến của anh và Sở Tiêu Niên là Roselle, nơi anh có một căn biệt thự nhỏ trong một khu dân cư đông đúc.
Cố Cẩn Diệc không muốn trở lại G61. Vốn dĩ anh muốn đưa Sở Tiêu Niên đến một hành tinh xa hơn, nhưng lại sợ Sở Tiêu Niên không quen thuộc. Cuối cùng, Cố Cẩn Diệc chọn quay lại nơi mà mình tương đối quen thuộc.
Lúc Cố Cẩn Diệc chuẩn bị xuống xe, quản gia ngập ngừng nhìn anh chắc là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Quản gia đưa một chiếc hộp nhỏ bằng bạc cho Cố Cẩn Diệc.
"Cố tiên sinh, cái này là do bác sĩ tư nhân kiểm tra thân thể của ngài chuẩn bị. Hai ngày trước không phải ngài kiểm tra tin tức tố sao? Kết quả không ổn định cho nên mới không khống chế được kỳ phát tình."
"Bác si đã kê đơn cho ngài một loại thuốc điều dưỡng tin tức tố, cũng giống như chất dinh dưỡng trước giờ ngài đã dùng. Xin hãy nhận lấy."
Cố Cẩn Diệc không động đậy.
Quản gia nhìn qua cũng biết Cố Cẩn Diệc đang nghĩ gì, thở dài, bất đắc dĩ mà cười một cái.
"Cố tiên sinh, nhận lấy đi. Cái này cũng không phải đồ quý giá gì. Ngài đã chiết xuất tin tức tố giúp Tạ tiên sinh, không thể coi đây là nợ nhân tình được."
Ông ta làm bộ khẩn cầu: "Ngài Cố coi như cho tôi chút mặt mũi, nếu không tôi cũng không biết báo cáo kết quả thế nào."
Cố Cẩn Diệc do dự một lúc, cầm lấy chiếc hộp.
Quản gia thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đã giúp ngài đăng kí loại thuốc này, có thể trực tiếp mang lên phi thuyền."
Ông ta nhìn thật sâu vào Cố Cẩn Diệc. Ông đã làm việc ở Tạ gia cũng quá nửa đời người. Nhìn góc độ nào, quản gia đối với Tạ Hoài Chu cũng như đối xử với con cháu mình.
Nhưng cuối cùng ông ta chỉ nói: "Cố tiên sinh, bảo trọng."
Cố Cẩn Diệc cũng cười với ông: "Cảm ơn ông đã chiếu cố suốt thời gian qua."
Người trêи phi thuyền hôm nay không nhiều lắm. Cố Cẩn Diệc lại là đăng kí vé thương gia nên rất nhanh đã đến phòng riêng trêи tàu.
Anh luôn không thích ồn ào, đóng cửa lại, cho Sở Tiêu Niên uống nước, cởi quần áo của nhóc con, đắp chăn, mở phim hoạt hình một cách thuần thục.
"Xem xong một giờ là phải nghỉ ngơi nhé." Cố Cẩn Diệc nói với Sở Tiêu Niên.
Sở Tiêu Niên vẫn có chút không vui, nhưng rất nhanh lại bị phim hoạt hình thu hút, ngoan ngoãn nói: "Dạ được."
Cố Cẩn Diệc thấy Sở Tiêu Niên đã hoàn toàn đắm chìm vào màn hình máy tính liền thả lỏng người, dựa vào ghế ngồi, từ từ nhắm mắt lại.
Anh hoảng hốt nghĩ tới thời điểm được Tạ Hoài Chu đi đón ở G61. Thời gian trôi qua thật mau, mới đó mà nửa năm đã qua đi.
Thật ra Cố Cẩn Diệc đã từng nghĩ, nếu Tạ Hoài Chu không xuất hiện ở tuổi hai mươi đầy tuyệt vọng của mình, liệu mình có còn yêu Tạ Hoài Chu nhiều như vậy không?
Khi ở trong viện điều dưỡng lúc lúc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời Cố Cẩn Diệc. Anh mất đi người thân duy nhất, cơ thể tàn phế vì căn bệnh di truyền, mất đi cơ hội thực hiện ước mơ trở thành chỉ huy.
Thời gian Tạ Hoài Chu xuất hiện trong cuộc đời anh giống như một món quà từ trêи trời rớt xuống, cứu vớt anh khỏi bể khổ vô biên.
Nhưng Cố Cẩn Diệc sẽ không bao giờ biết câu trả lời.
Bởi vì Tạ Hoài Chu xuất hiện đúng lúc này, không sớm không muộn, lấp đầy khoảng trống trong cuộc đời của anh.
Cố Cẩn Diệc nhớ lại trong khách sạn, Tạ Hoài Chu đã hỏi anh tại sao không tiếp tục yêu hắn nữa?
Câu hỏi này quá nực cười.
Bởi vì sáu năm qua, có khi nào mà anh ngừng yêu Tạ Hoài Chu?
Trong đám cưới của anh và Sở Mịch Vân, anh thường xuyên quay đầu nhìn xuống khách mời phía dưới. Sở Mịch Vân hỏi anh là đang nhìn gì, nhưng anh chỉ lắc đầu.
Anh nhìn thấy chính là Tạ Hoài Chu.
Anh không biết danh tính của Tạ Hoài Chu lúc đó. Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ khiến anh giật mình và sợ hãi, tưởng rằng đó là Phó Trầm đang ngồi dưới lễ đường.
Điều đó đã khiến Cố Cẩn Diệc cảm thấy bất an trong đám cưới của chính mình. Anh đã phải dùng hết sức lực để có thể khống chế chính mình thực hiện hết tất cả các bước của hôn lễ.
Trong suốt bốn năm chung sống, thậm chí Sở Mịch Vân còn giới thiệu vài alpha cho anh. Mỗi người trong số đó đều vô cùng xuất sắc, nhưng Cố Cẩn Diệc chỉ không thể lay chuyển trái tim mình.
Anh cho rằng kiếp này mình chỉ có thể là một cái cây chết, lại cố tình đi đến Bạch Đế tinh, đi đến bên người Tạ Hoài Chu.
Cây khô gặp mùa xuân, tro tàn lại cháy.
Nở ra rồi, vẫn là cùng một đóa hoa.