Một giấc này Cố Cẩn Diệc đã ngủ rất lâu.
Mặc dù Tạ Hoài Chu là người trải qua kì mẫn cảm, nhưng rõ ràng anh mới là người tiêu hao sức lực nhiều hơn.
Khi Cố Cẩn Diệc tỉnh dậy thì trời đã về chiều.
Căn phòng rất yên tĩnh. Cửa sổ hơi hé mở. Ánh sáng rực rỡ nhưng không quá chói mắt. Gió trong lành nhẹ nhàng tràn vào từ cửa sổ, phả vào mặt mát rượi.
Cố Cẩn Diệc mơ mơ màng màng mà mở bừng mắt, thấy Tạ Hoài Chu đang đứng bên cạnh giường mình.
Tạ Hoài Chu đã thay quần áo. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, tóc chải gọn gàng sau gáy. Khuôn mặt lạnh lùng, lông mi lại rất dài. Thời điểm nhìn Cố Cẩn Diệc sẽ lộ ra thâm tình không giống ngày thường.
Hai người đối mặt với nhau một hồi lâu, Cố Cẩn Diệc mới dần dần tỉnh táo lại sau giấc ngủ dài. Anh nhớ ra mình đang ở đâu, trải qua ba ngày với Tạ Hoài Chu như thế nào.
Cố Cẩn Diệc vẫn có thể cảm nhận sau gáy vẫn còn đau đớn.
Tạ Hoài Chu cắn quá sâu. Cố Cẩn Diệc không cần nhìn vết răng trêи tuyến thể của mình cũng biết vết thương đang kinh khủng tới mức nào. Alpha trong kì mẫn cảm, dù bị kiềm chế tới đâu, về cơ bản vẫn là một kẻ mất trí.
Nhưng anh không có lí do để đổ lỗi cho Tạ Hoài Chu, vì Tạ Hoài Chu như vậy cũng do Cố Cẩn Diệc dung túng thành quen.
Có thể là do Cố Cẩn Diệc tỏ ra hơi đau, Tạ Hoài Chu lập tức căng thẳng nắm lấy tay anh.
"Làm sao vậy? Em có chỗ nào không thoải mái sao?" Tạ Hoài Chu nhìn anh từ trêи xuống dưới: "Tôi gọi bác sĩ nhé?"
Thật ra lúc Cố Cẩn Diệc đang ngủ, bác sĩ cũng đã tới đây kiểm tra, nói Cố Cẩn Diệc không có gì đáng ngại, chỉ là quá mệt mỏi, nhưng Tạ Hoài Chu vẫn không yên tâm.
Cố Cẩn Diệc lắc đầu, đẩy tay Tạ Hoài Chu ra, tự chống cánh tay ngồi dậy.
Anh cầm lấy ly nước ấm Tạ Hoài Chu đưa cho, uống hết nửa ly, mới cảm thấy yết hầu khô khốc của mình có chút dịu bớt.
Lúc Cố Cẩn Diệc uống nước, bầu không khí trong phòng có chút vi diệu.
Cố Cẩn Diệc có thể nhận ra Tạ Hoài Chu đang bồn chồn lo lắng.
Mặc dù lúc ở phòng cách ly, anh đã đáp ứng sẽ cho Tạ Hoài Chu một cơ hội, cũng nhận lời cầu xin của hắn, nhưng anh biết Tạ Hoài Chu không dám tim hết thảy.
Dù sao, đó cũng là kì mẫn cảm.
Có thể anh chỉ nhất thời mềm lòng, có thể đó chỉ là một kế sách tạm thời, lúc tỉnh dậy sẽ lập tức đổi ý.
Trong lòng Tạ Hoài Chu có lẽ đã suy nghĩ hỗn loạn lắm rồi, nhưng thấy Cố Cẩn Diệc tỉnh lại cũng không dám lập tức hỏi.
Cố Cẩn Diệc để ly nước sang một bên, nửa người dựa vào gối mềm, ngẩng đầu nhìn Tạ Hoài Chu: "Anh thấy em tỉnh rồi, không có gì muốn nói với em sao?"
Trong giây lát, cơ thể Tạ Hoài Chu lập tức căng thẳng không dễ nhận thấy.
Hắn không biết là Cố Cẩn Diệc rốt cuộc muốn hắn nói cái gì.
Nhưng Tạ Hoài Chu còn chưa kịp nói, đã nghe Cố Cẩn Diệc thì thầm: "Em chưa cần anh dỗ đã lập tức trở lại. Có phải anh cảm thấy em không có tiền đồ lắm đúng không?"
Lúc Cố Cẩn Diệc nói những lời này cũng nở một nụ cười bất lực. Anh mặc một chiếc choàng dài màu trắng mềm mại, gương mặt trắng trẻo vô cùng dịu dàng.
Anh cũng không có ý trách Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu sững sờ, những gì hắn chuẩn bị nói với Cố Cẩn Diệc đều vô dụng.
Hắn chỉ là không nghĩ tới Cố Cẩn Diệc cứ như vậy mà buông tha.
Cho dù ở phòng cách ly, Cố Cẩn Diệc đã tha thứ cho hắn, hơn nữa còn dung túng cho hắn đánh dấu hoàn toàn, Tạ Hoài Chu cũng không cảm thấy bản thân lại lập tức được khoan dung như vậy.
Hắn đã nghĩ rằng Cố Cẩn Diệc ít nhiều gì cũng muốn lạnh nhạt với hắn một khoảng thời gian nữa.
Nhưng bây giờ, Tạ Hoài Chu nghe hiểu ý tứ câu nói nhẹ nhàng bâng quơ kia của Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc thực sự đã tha thứ cho hắn, không còn quan tâm lỗi lầm của hắn và sẽ không còn bỏ rơi hắn nữa.
Hiếm thấy Tạ Hoài Chu có điểm vô thố như thế.
Cuộc đời này của Tạ Hoài Chu gặp rất nhiều khó khăn khổ sở, thời khắc sinh mệnh bị đe dọa cũng không ít, nhưng tất cả những điều đó cộng lại cũng không thể nào bằng giờ khắc hắn đối diện với Cố Cẩn Diệc hiện tại.
Mà Cố Cẩn Diệc vẫn lặng lẽ chờ câu trả lời.
"Tôi không nghĩ vậy." Tạ Hoài Chu thì thầm, "Tôi chỉ nghĩ rằng mình thật may mắn. Em không có thực sự từ bỏ tôi."
Tạ Hoài Chu ngẩng đầu. Một đôi mắt đen kịt với hàng lông mi dài được nhuộm một lớp vàng nhạt dưới ánh mặt trời, có một vẻ đẹp khác thường hòa với thâm tình, nhìn thẳng vào Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, nhất thời không nói gì. Qua một hồi lâu, anh khẽ thở dài nói: "Làm sao em có thể từ bỏ được? Cho dù em có đi đến chân trời góc bể, sớm muộn gì cũng phải trở lại, còn làm những điều dư thừa đó làm gì."
Nhưng Cố Cẩn Diệc nói xong, thu lại ý cười, nghiêm túc mà nhìn Tạ Hoài Chu.
"Nhưng những gì em nói với anh trước đây cũng rất nghiêm túc. Đây thực sự là cơ hội cuối cùng. Dùng hết thì không còn nữa đâu."
Anh nói không lớn tiếng, thậm chí bởi vì tỉnh dậy chưa được bao lâu mà còn có chút khàn khàn.
Nhưng ai cũng có thể nghe ra câu nói này có bao nhiêu sức nặng.
Tạ Hoài Chu lại càng rõ ràng hơn.
"Sẽ không, không bao giờ lừa em nữa." Tạ Hoài Chu trịnh trọng nói, mặt mày có chút ngoan ngoãn chưa từng nhìn thấy, "Sẽ nghe lời em."
Cố Cẩn Diệc tò mò nhìn Tạ Hoài Chu.
Anh không ngờ rằng vẻ mặt như vậy lại xuất hiện trêи mặt của hắn.
Cố Cẩn Diệc không khỏi chạm vào dấu răng sau gáy đã ngừng chảy máu.
Người ta nói rằng, vài ngày sau khi đánh dấu hoàn toàn cũng là lúc alpha trung thành nhất, giống như một chú chó lớn ngoan ngoãn, chỉ biết canh giữ bên người omega.
Bây giờ xem ra đúng là như vậy thật.
Cố Cẩn Diệc nghĩ tới đó, đưa tay ra với Tạ Hoài Chu, Tạ Hoài Chu ngoan ngoãn úp mặt vào lòng bàn tay anh.
Anh không nhịn được mà cười cười.
Đánh dấu hoàn toàn ảnh hưởng đến không chỉ alpha, mà anh cũng khôn trốn thoát được.
Tạ Hoài Chu chỉ cần ngoan ngoãn với anh một chút, lòng Cố Cẩn Diệc đã mềm nhũn thành một vũng nước.
Cố Cẩn Diệc nhẹ nhàng sờ lên sườn mặt Tạ Hoài Chu, ở đó còn có một vảy máu chưa hoàn toàn hồi phục: "Bốn năm này, trải qua nhiều kì mẫn cảm như vậy, anh có đau không?"
"Cũng được, chịu đựng mấy ngày là xong." Tạ Hoài Chu trong nháy mắt mà tóm lược, nhẹ giọng nói, xem nỗi thống khố của bốn năm qua không có gì đáng nói.
Nếu Cố Cẩn Diệc không tận mắt chứng kiến hắn cuồng loạn như thế nào trong kì mẫn cảm, có lẽ anh đã tin một chút.
Nhưng Cố Cẩn Diệc đã tận mắt nhìn thấy.
Anh không thể nói trong lòng là cảm giác gì, chỉ biết giống như một phần trái tim bị cắt xuống.
Cố Cẩn Diệc hỏi Tạ Hoài Chu: "Bốn năm qua anh không nghĩ tới chuyện đoạt em về từ Sở mịch Vân à?"
Không phải anh đang thẩm vấn Tạ Hoài Chu, chỉ là dựa theo tính cách của Tạ Hoài Chu, cho dù hắn nghĩ rằng anh và Sở mịch Vân đang yêu nhau thì cũng sẽ không từ thủ đoạn mà cướp người về bên mình.
Điều này mới giống như những gì Tạ Hoài Chu sẽ làm.
Nhưng Tạ Hoài Chu đã không. Hắn chịu đựng đám cưới của anh và Sở mịch Vân, lại chịu đựng đau đớn bốn năm sau đó.
Tạ Hoài Chu trầm mặc trong giây lát.
Hắn đã đáp ứng là sẽ không nói dối Cố Cẩn Diệc nữa, cho nên phải trả lời câu hỏi này.
"Sao lại không nghĩ tới chứ? Hầu như mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, nghĩ rằng em sẽ không tha thứ cho tôi. Nhưng tôi lại sợ em hận tôi, sợ cướp em về rồi em cũng sẽ không chịu thỏa hiệp."
"Thân thể của em vốn đã không tốt rồi. Nếu như tôi bức bách em, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra."
Tạ Hoài Chu sợ rằng cuối cùng mình sẽ ép cho Cố Cẩn Diệc phải vào bệnh viện, cho nên không dám làm bất cứ điều gì. Cho đến khi xác định được cơ thể của Cố Cẩn Diệc về cơ bản đã hồi phục thì hắn mới bắt đầu tính đến hành động tiếp theo của mình.
Nhưng không ngờ, Sở mịch Vân lại xảy ra chuyện trước khi kế hoạch bắt đầu.
Thật sự là thế sự khó lường.
Nhưng Tạ Hoài Chu lại có chút khó chịu khi nói ra điều này.
Nếu lúc đó biết rằng Cố Cẩn Diệc vẫn còn yêu mình, hắn căn bản không cần nhẫn nại bốn năm qua.
Cố Cẩn Diệc không nhịn được mà bật cười.
Anh không ngờ rằng điều Tạ Hoài Chu sợ nhất lại là sức khỏe của anh không tốt.
Cố Cẩn Diệc nhìn chằm chằm Tạ Hoài Chu một lúc.
Các đường nét trêи khuôn mặt Tạ Hoài Chu cực kì tuấn tú. Nhưng ngày thường khí chất lại quá lạnh lùng làm cho vẻ đẹp này bị che khuất.
Lúc này, vẻ mặt của Tạ Hoài Chu thu liễm không ít, mặt mày rủ xuống, ngũ quan ưu việt lại lập tức hiện ra, cho dù là ngồi yên cũng giống như một bức họa sắc màu rực rỡ.
"Tạ Hoài Chu, thật ra anh rất ngốc." Cố Cẩn Diệc đột ngột nói.
Tạ Hoài Chu khó hiểu mà nhìn sang.
Cố Cẩn Diệc nắm tay hắn. Độ lớn bàn tay hai người không giống nhau, nhưng khi mười ngón tay đan vào nhau lại không chút kẽ hở.
Anh tựa nhẹ trán vào vai Tạ Hoài Chu, có chút bất đắc dĩ mà mỉm cười.
"Nếu anh thật sự muốn chuộc lỗi, không nên dùng thủ đoạn với em."
"Anh chỉ cần vừa tỏ ra yếu đuối với em lại vừa khóc, em không phải là cái gì cũng đều đáp ứng anh hay sao?"
Ở trong phòng cách ly, lúc Tạ Hoài Chu hứa với anh đã khóc, nước mắt đọng trêи hốc mắt, mặt mày doanh doanh.
*doanh doanh: dịu dàng, trong trẻo, uyển chuyển.
Những người lạnh lùng khi rơi nước mắt luôn phá lệ mà động lòng người.
Anh chỉ là liếc mắt một cái, hàng phòng ngự trái tim đã lập tức sụp đổ.
Tạ Hoài Chu không biết lời này là thật hay giỡn, khó hiểu mà cau mày.
Cố Cẩn Diệc cũng không giải thích.
Hai người cứ như vậy mà yên lặng tựa vào bên nhau, mãi cho đến khi có người gõ cửa mới chịu tách ra.
Cơ thể Tạ Hoài Chu không còn nghiêm trọng. Sau một ngày theo dõi, bệnh viện cho phép xuất viện.
Tạ Kha khoa trương thở phào nhẹ nhõm, chân thành cảm ơn Cố Cẩn Diệc: "Chị dâu, thật may là có anh ở đây, nếu không em không biết phải làm sao."
Cậu ta lại dám gọi Cố Cẩn Diệc là "chị dâu", cười cợt nhả. Mây mù hai ngày trước đã bị xóa sạch không còn dấu vết.
Cố Cẩn Diệc cũng không so đo cái xưng hô này với Tạ Kha, cười cười coi như đáp ứng.
Nếu Tạ Hoài Chu không có việc gì, cũng không cần thiết ở lại bệnh viện.
Nhưng Tạ Hoài Chu hơi không chắc liệu Cố Cẩn Diệc có sẵn sàng quay lại Tạ gia với hắn hay không.
Hắn đã biết lần này Cố Cẩn Diệc quay lại Bạch Đế tinh là nguyện ý cùng hắn bắt đầu lại.
Nhưng Tạ Hoài Chu không thấy stn bên người Cố Cẩn Diệc.
Hắn biết rõ nếu Cố Cẩn Diệc quyết định ở Bạch Đế tinh lâu dài sẽ không để stn ở lại nơi khác.
Sở mịch Vân để lại đứa bé này, tuy rằng không cùng máu mủ với Cố Cẩn Diệc, nhưng lại là ràng buộc quan trọng nhất của anh.
Cố Cẩn Diệc liếc Tạ Hoài Chu một cái đã biết hắn đang nghĩ gì.
Anh không muốn để Tạ Hoài Chu khó xử, nói thẳng: "stn đang ở với Khúc Khê. Hai ngày nữa em sẽ đi đón nó. Anh có muốn đi cùng không?"
Câu nói này rất nhanh giải phóng cho Tạ Hoài Chu khỏi lo lắng.
"Đi chứ." Hắn nhanh chóng trả lời.
Cố Cẩn Diệc theo Tạ Hoài Chu trở lại Tạ gia.
Đi đến một bước này, kí hiệu đánh dấu hoàn toàn còn nằm sau gáy, không cần thiết phải rối rắm mấy vấn đề nhỏ nhặt như thế này.
Tạ gia không có gì thay đổi sau khi anh rời đi.
Khu vườn vẫn tươi tốt. Trang viên lớn đến mức trống trải. Bởi vì mấy chủ nhân đều không có nhà nên chỉ có quản gia và người giúp việc chịu trách nhiệm trông coi tòa nhà.
Thấy Cố Cẩn Diệc và Tạ Hoài Chu cùng nhau trở về, quản gia và vài người hầu gái có quan hệ tốt với anh đều có chút kϊƈɦ động.
Cố Cẩn Diệc chào họ, đứng lại trò chuyện vài câu.
Tạ Hoài Chu yên lặng đứng bên cạnh anh, không phải là muốn nói đôi ba câu, mà chỉ là nắm tay Cố Cẩn Diệc mãi không buông.
Sau bữa tối, Cố Cẩn Diệc lên lầu nghỉ ngơi với Tạ Hoài Chu.
Kì mẫn cảm đã trôi qua, trừ bỏ chứng thiếu hụt của tin tức tố còn chưa có hoàn toàn hồi phục, cơ thể hắn vẫn rất khỏe mạnh.
Ngược lại chính là Cố Cẩn Diệc. Bởi vì lần này tinh thần kiệt quệ, lại cùng Tạ Hoài Chu vượt qua kì mẫn cảm, cơ thể có chút suy nhược. Bác sĩ nhiều lần dặn dò phải nghỉ ngơi nhiều hơn, kê đơn mấy loại thực phẩm bổ sung.
Sau khi ăn xong, Cố Cẩn Diệc miễn cưỡng uống thuốc bổ, cúi đầu trò chuyện với Khúc Khê, nói với cô rằng hiện tại mọi thứ đều ổn.
Cố Cẩn Diệc đột nhiên biến mất khiến cho Khúc Khê bị dọa sắp điên luôn. May là có Tạ Kha liên lạc kịp thời, thông báo Cố Cẩn Diệc không có xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ thấy Cố Cẩn Diệc đang ở Tạ gia, Khúc Khê cũng chẳng còn muốn nói gì nữa, trợn mắt với anh.
Cố Cẩn Diệc đang trò chuyện, Tạ Hoài Chu cũng không làm phiền anh. Thay vào đó, hắn giải quyết công việc tồn đọng trong mấy ngày qua, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Cố Cẩn Diệc.
Không khí trong phòng làm việc vô cùng ấm áp.
Giống như Cố Cẩn Diệc chỉ là đi xa một thời gian, bây giờ chuyến đi đã kết thúc, anh đã trở về nhà.
Nhưng Tạ Hoài Chu biết rằng không phải như vậy.
Hắn có thể có được sự bình yên vào giây phút này, cùng với vô số ngày đêm hạnh phúc về sau, chỉ bởi vì hắn may mắn.
Tình yêu và sự bao dung của Cố Cẩn Diệc dành cho hắn dường như là vô tận.
Tạ Hoài Chu dừng công việc của mình lại, thấy cuộc trò chuyện đã kết thúc, hắn bước đến trước mặt Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc không rõ nguyên nhân, ngẩng đầu lên nhìn.
Tạ Hoài Chu đối diện với đôi mắt sáng như sao của Cố Cẩn Diệc, yết hầu của hắn không tự giác mà hơi lăn lăn.
Đây thực sự không phải là dịp thích hợp để cầu hôn.
Hắn và Cố Cẩn Diệc đều mặc bộ đồ ngủ đơn giản. Mái tóc dài của Cố Cẩn Diệc rũ rượi tung bay, miệng anh còn đang cắn thuốc bổ dinh dưỡng, địa điểm cũng chỉ là một phòng làm việc bình thường.
Nhưng Tạ Hoài Chu vẫn quỳ một chân xuống.
Hắn lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn là Cố Cẩn Diệc đã trả lại ngày trước.
Đó là một món quà từ mẹ hắn.
Tạ Hoài Chu giơ ngón tay Cố Cẩn Diệc lên, đặt chiếc nhẫn trước đầu ngón tay anh.
"Tuy rằng có chút vội vàng, nhưng tôi không chờ được nữa."
Hắn cười với Cố Cẩn Diệc. Gương mặt dưới ánh đèn càng tôn lên vẻ đẹp trai của Tạ Hoài Chu.
"Diệc Diệc, em có thể gả cho tôi một lần nữa không?"
"Tôi vẫn còn nợ em một hôn lễ."
Tạ Hoài Chu luôn nhớ Cố Cẩn Diệc của năm hai mươi tuổi luôn tâm niệm muốn cùng hắn kết hôn.
Hôn lễ tổ chức theo phong cách đồng thoại, không cần quá hoàng tráng hay mời quá nhiều khách khứa. Chỉ cần một giàn hoa hồng mà Cố Cẩn Diệc thích, thời tiết cũng trong xanh là mọi thứ đều ổn.
Cố Cẩn Diệc ngây người nhìn chiếc nhẫn.
Trêи thế giới này đại khái không có mấy người cầu hôn giống như Tạ Hoài Chu.
Chiếc nhẫn này đã đeo trêи tay Cố Cẩn Diệc gần nửa năm, bây giờ lại một lần nữa trở về trêи tay anh.
Cố Cẩn Diệc ném bịch thuốc dinh dưỡng qua một bên.
Anh nhìn chằm chằm Tạ Hoài Chu một hồi lâu.
Tạ Hoài Chu chắc chắn là một alpha tuyệt vời thích hợp để kết hôn.
Nhưng khi Cố Cẩn Diệc muốn kết hôn với Tạ Hoài Chu nhất, cũng chính là lúc Tạ Hoài Chu cô đơn nhất.
Không địa vị, không quyền lực, thậm chí tên cũng là giả.
Nhưng lúc đó Tạ Hoài Chu lại không muốn lấy anh.
Nếu Cố Cẩn Diệc nhớ lâu, đáng ra không nên dễ dàng đồng ý lời cầu hôn muộn màng này của hắn.
Nhưng anh nhìn Tạ Hoài Chu một lúc rồi thì thầm: "Anh nợ em nhiều hơn cả một đám cưới. Anh nợ em rất nhiều."
Âm thanh nhẹ nhàng, không có một chút trách móc nào.
Tạ Hoài Chu nghiêm túc nói: "Thực xin lỗi, sau nay tôi sẽ bù đắp tất cả cho em."
"Vậy được rồi."
Cố Cẩn Diệc dễ dàng thỏa hiệp.
Ngón tay anh duỗi về phía trước, Tạ Hoài Chu đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho Cố Cẩn Diệc.
Hoàn hảo không chút khe hở.
Tạ Hoài Chu cúi đầu, hôn lên ngón tay anh.
Mùa hè sắp kết thúc. Lúc Cố Cẩn Diệc rời đi, hoa súng trong vườn vừa mới hé nở.
Bây giờ hoa súng đã tàn.
Người yêu của Tạ Hoài Chu đã trở về bên hắn.
Người đàn ông đáng lẽ phải cưới về nhà sáu năm trước, rốt cuộc không còn bị lời nói dối hay một bản hợp đồng lừa vào nhà nữa.
Từ nay về sau, Tạ Hoài Chu có thể quang minh chính đại mà lấy thân phận bạn đời, đứng bên người Cố Cẩn Diệc.
--- Hoàn ---
(13/04/2021 – 14/07/2021)
Editor: Cuối cùng thì bộ truyện đầu tay của mình cũng đã được hoàn rồi. *tung bông*.
Vẫn còn 4 phiên ngoại nữa, 2 chương về Đào Đào, 2 chương về đám cưới mà Diệc Diệc mong chờ đã lâu. Mình sẽ cố gắng xong hết trong tuần này rồi bắt đầu bổ sung phần đầu mỗi chương như đã nói ở trước, cùng đó là soát lỗi chính ta, xưng hô,...
Lúc mới bắt đầu mình còn không nghĩ là có thể hoàn được đâu, cứ nghĩ là tập tành edit cho vui thôi, tới đâu được thì tới. Nhưng khi sắp đứt gánh giữa đường thì có bạn penginnnnnn đã liên tục comment tạo động lực cho mình. Huhu.. Dù đôi khi cũng lười lắm nhưng nghĩ đến có người chờ mình edit thì lại mở máy lên mà gõ chữ. Cảm ơn bạn nhiều lắm.
Đây là bộ đầu tiên mà mình edit, thiếu sót chắc chắc sẽ có, cho nên vẫn mong bạn đọc chỉ ra lỗi sai, hay chỗ chưa hài lòng để mình có thể xem lại và sữa chữa để những bộ truyện sau (nếu có) sẽ được hoàn hảo hơn.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành với mình trong ba tháng qua nhé.
Hi vọng sẽ sớm được gặp mọi người ở bộ truyện tiếp theo. Hứa sẽ chọn bộ ngọt sủng chứ edit ngược tâm khổ quá huhu...