Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 13

Lúc này đây, Tịch Tây vốn là muốn nói gì đó, cậu tổng cảm giác mình cùng Lăng Mộc Phong hai người rõ ràng có thể làm bằng hữu được, nhưng vì cái gì mỗi lần cậu ngay cả mặt hắn còn chưa thấy mà đã run rẩy nín thở rồi?

Ngược lại là hắn, hắn đối với cậu luôn là một bộ không đếm xỉa tới, cái con người nhìn có vẻ ôn hòa thực chất luôn cao cao tại thượng nhìn xuống cậu, cảm giác kia nghĩ sao lại giống như là trẫm cùng ái khanh.

Bất quá, không phải trẫm cùng ái khanh chẳng lẽ là trẫm cùng ái phi a?

Nhưng, dù sao đi nữa đây đều là xã hội hiện đại giữa người và người làm sao lại có phân chia địa vị cao thấp nha?

Nghĩ đến đây cậu lập tức nhíu lông mày, hiện tại hai người ở cùng một tháng chắc chắn sẽ có lúc chạm mặt, cứ mãi ngượng ngùng như vậy thật không phải là biện pháp hay, không biết thì thôi, hết lần này tới lần khác hắn liền người nhà cậu cũng đều biết rồi, bạn thân nhất của cậu đều chưa đến mức đó đâu!

Càng nghĩ, Tịch Tây cảm thấy càng phải cùng Lăng Mộc Phong nói chuyện, trong lòng hai người có cái gì đều nói hết ra, đối phương không đồng tình thì cùng lắm ngày sau gặp lại coi như người lạ.

Hạ quyết tâm, Tịch Tây bước nhanh hơn muốn đuổi kịp Lăng Mộc Phong phía trước, Lăng Mộc Phong lại giống như có mắt sau lưng, phút chốc quay đầu lại, bên môi cười nhẹ, “Tịch Tây, bụng của cậu chịu không được giày vò, vẫn là đi chậm một chút tốt hơn.”

Tịch Tây mới vừa dấy lên dũng khí bởi vì trước mắt một dáng tươi cười mà tan biến trong vô hình, ngây ngốc gật đầu.

Lúc này, bọn họ đã đến tới cửa trường học, Lăng Mộc Phong phảng phất đối với phản ứng của cậu rất hài lòng, quay sang ngạo nghễ lưu cho cậu một bên mặt tuấn mỹ như thần, câu môi, nói một câu lại để cho Tịch Tây muốn độn thổ, “Tịch Tây, cậu rất ghét kết hôn?”

Tịch Tây đỏ bừng cả khuôn mặt, không khí trong ngực rút a rút, không thể thoát ra ngoài, miệng cắn từng chữ, “Chuyện này cùng Lăng thủ trưởng không quan hệ a?”

“Cậu đang tức giận?” Lăng Mộc Phong khóe môi cười rất ôn hòa, khí chất nho nhã, hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

“Lăng thủ trưởng, những lời này hẳn là tôi hỏi ngài mới đúng… Chuyện kia là tôi không đúng, nhưng Lăng thủ trưởng ngài có tất yếu vì vậy mà cứ để trong lòng sao?” Tịch Tây thanh âm cao hơn một chút, mang theo lãnh ý trước nay chưa từng có, “Huống hồ chuyện đó sai cũng không phải một mình tôi!”

“Ah?” Lăng Mộc Phong cười nhẹ, khiêu mi.

Thanh âm của hắn vẫn dễ nghe như vậy, một âm tiết đơn giản từ miệng hắn tràn ra đều đã có một cỗ mị hoặc say lòng người.

Tịch Tây bình tĩnh trở lại, hít sâu một hơi, cảm giác mình đơn phương kích động giống như một cái động vật nguyên thủy. Ngẩng đầu, cậu trịnh trọng nói: “Thực xin lỗi… Đây là lần cuối cùng tôi nói xin lỗi.” Dứt lời, cậu không nói một lời cất bước lướt qua Lăng Mộc Phong cũng không quay đầu lại.

Lăng Mộc Phong cũng không gọi cậu, khóe môi như trước là mỉm cười.

Tịch Tây từ nhỏ đến lớn, vẫn là được che chở lớn lên, cậu diện mạo không xuất sắc, bằng hữu cũng không nhiều, nhưng nhân duyên vô cùng tốt, cho tới bây giờ chưa từng có ai có ý xấu nhằm vào cậu, mọi người thấy cậu đều là khuôn mặt tươi cười đón chào, không khỏi đối với Tịch lão ba nói: “Tịch lão tiên sinh, ông thật là có phúc khí, Tịch Tây rất trung thực hiểu chuyện ah, thật sự là con ngoan hiếm thấy…” Không thì chính là tán thưởng nói: “Tịch Tây thực có lễ phép, ranh con nhà ta có được ba phần của nó ta đây cũng chẳng phải phiền muộn nữa rồi…”

Cậu năm nay cũng sắp 24, cái gì đúng sai, cái gì nên nghe cái gì không nên nghe trong lòng cậu đều biết cân nhắc, những lời nói dễ nghe kia không phải tất cả đều là thật tâm, bọn họ hoặc là muốn đe doạ địa vị Tịch gia tại S thị hoặc là có có chuyện muốn nhờ vả Tịch gia mới nói vậy, cậu chỉ nghe những lời nên nghe là được rồi.

Cậu hiểu được địa vị bản thân, cái này, có cái gì không tốt?

Cậu vẫn cảm thấy rất khó cùng Lăng Mộc Phong mặt đối mặt, không những vì khí tức cường đại mà nguyên nhân trọng yếu nhất là hắn tâm cơ quá âm trầm, ánh mắt ôn hòa lại có thể đem người nhìn thấu, quá cường đại.

Còn có một nguyên nhân khác, hắn thật sự là TMD quá keo kiệt rồi!!!

Cậu chẳng qua là phủi mông đi trước một bước nha, về phần hắn tại sao, tại sao lại bám cậu không buông vậy, lần thứ nhất làm hại cậu liền WC cũng không dám đi, lần thứ hai cười giống như đồ ngốc, lần thứ ba làm mất thời gian của cậu, lần thứ tư càng kỳ quái hơn, hắn hại cậu no gần chết!

Vì vậy, Tịch Tây đưa được ra một cái kết luận —— đừng bao giờ gặp lại hắn nữa!

Nhưng, cái gì gọi là trời không chiều lòng người? Tịch Tây ngày sau sẽ rõ.

Sau khi nổi giận đùng đùng trở lại ký túc xá cậu cảm thấy bụng giống như càng trương phình lên, trong bụng như treo một tảng đá cực kỳ khó chịu, nằm không được ngồi cũng không xong, đối với trần nhà trừng suốt một giờ!

Về sau không biết như thế nào, cũng ngủ mất, nhưng là khi tỉnh lại đã là hơn bốn giờ chiều, cậu lúc nhìn hai cái kim trên đồng hồ báo thức phản ứng đầu tiên là nó đã ngừng, sau đó vò đầu lấy điện thoại di động, mở ra, thấy một tin nhắn, trong lúc nhất thời cậu mặt đều đen rồi, ảo não vỗ đầu một cái, “Làm sao lại không xem điện thoại? Lần này vậy mà bỏ lỡ Hội nghị giáo viên cố vấn do lãnh đạo tổ chức!”

Sự tình là như thế này, lần này rất nhiều thầy cô đều là lần đầu tiên làm giáo viên cố vấn, không có kinh nghiệm gì, hơn nữa lần này huấn luyện viên tố chất rất cao, nhân viên nhà trường cũng không thể thất lễ, các mặt đều muốn làm đến mức tốt nhất, vệ sinh, cangtin, lễ nghi vô cùng chu đáo, cũng không thể qua loa, chỉ là Hội nghị giáo viên cố vấn đã tổ chức ba lần, đây là lần thứ tư rồi, muốn tất cả giáo viên cố vấn có một vài báo cáo công tác.

Sau khi cậu trở lại ký túc xá liền lấy điện thoại để chế độ yên lặng, rồi nằm xuống ngủ mấy tiếng đồng hồ bây giờ mới tỉnh lại, cũng không biết có thể bị phê bình hay không.

Bởi vì cái này, Tịch Tây cảm xúc lại sa sút không ít.

Nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, bên ngoài vẫn là ánh ánh mặt trời rực rỡ, không khỏi oán trách chính mình lúc ấy làm sao lại kích động như vậy, còn mắng chửi người, còn nói là xin lỗi lần cuối, thực là rách nát!

Nếu như, nếu như cậu không phát giận lên người khác cũng sẽ không quên cài đồng hồ báo thức, còn đem điện thoại di động cài yên lặng, chính mình sẽ không bỏ qua cái hội nghị kia rồi!

Ài, nghĩ đến lại hối hận, nhưng là…

Tịch Tây vặn lông mày, chính mình không có sai a? Hình như không sai thật a, đúng vậy, khẳng định không có sai!

Nhưng là, vì cái quái gì hiện tại gặp nạn chính là mình?!

Tịch Tây chưa bao giờ thích tự than thở một mình, bới bới đầu đinh tóc ngắn, gương mặt màu tiểu mạch vẫn còn mệt mỏi vì ngủ nhiều, rửa mặt sau đó xỏ giầy cầm tập tư liệu nghĩ đến phòng lãnh đạo.

Nhưng là cậu vừa mới mở cửa, đã thấy Nhâm Khanh Khanh tay đang làm động tác chuẩn bị gõ cửa.

Cậu cười, “Nhâm lão sư, cô tìm tôi có chuyện?”

Nhâm Khanh Khanh đi đôi dép lê rất xinh xắn, mang cái mũ màu trắng, mặc T-shirt cùng quần thường, một bộ đồ mặc ở nhà, lộ ra nghi gia nghi thất.

Nàng gặp Tịch Tây đi ra, môi cong lên một độ cung đẹp mắt, “Tịch lão sư, thầy đi ra thực vừa vặn…” Nói xong lại nhìn đến tập tư liệu trong tay cậu, “Sao vậy? Có chuyện quan trọng phải làm?”

Tịch Tây vẻ mặt bất đắc dĩ, trên mặt hơi xấu hổ, “Đúng vậy a, tôi ngủ quên, lỡ mất Hội nghị giáo viên cố vấn.”

“Không sao đâu, lúc điểm danh tôi nói thầy hôm nay có chút không khỏe, lãnh đạo không nói gì.” Nhâm Khanh Khanh cười đáp.

“Thật sao, vậy thì rất cảm ơn cô.” Tịch Tây cảm kích nói.

“Đừng khách khí.” Nhâm Khanh Khanh gật đầu, nói ra mục đích đến đây: “Đúng rồi, trưa mai thầy có hẹn không, trong nhà tôi có hải sản và thịt tươi mới từ nước ngoài chuyển về, trưa mai tôi định nấu một bữa, thầy có thể đến dự không?”

Tịch Tây mắt sáng rực lên, liên tục gật đầu, “Được, được…”

Nhưng, không đến 24 tiếng đồng hồ, cậu hận không thể khâu lại cái miệng ham ăn của mình.
Bình Luận (0)
Comment