Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 16

Kỳ thật đây là gan ngỗng Italy chính thống, trước đó hắn đã nhắc Nhâm Khanh Khanh ngâm vào sữa bò mấy tiếng đồng hồ, bởi vậy miếng gan vô cùng mềm mịn, lại để cho người muốn ngừng mà không được.

Mà sườn bò cuộn nấm hầm rượu đỏ là dùng sườn bò thượng hạng, thịt rất tươi ngon, mỡ phân bố đều, ngoài rượu đỏ 82 năm còn có nước sốt tự chế cùng một chút hạt nêm, điều chỉnh độ lửa phù hợp khiến cho thịt vẫn tươi và dai, vị trơn mềm.

Salad sò điệp thì bao gồm rất nhiều loại nguyên liệu, có sò điệp Australia còn có quả anh đào, nấm, khoai tây, măng tây, cà chua còn có vài rau quả khác, khoai tây cắt con chì, cây nấm cắt miếng, lô măng cắt đoạn, anh đào cà chua xắt nửa, lúc xào còn cho thêm tỏi và phô mai, các loại mùi vị hoà quyện vào nhau có một loại tư vị mỹ diệu nói không nên lời.

Mỗi một món Tịch Tây đều ăn rất ngon, cho tới bây giờ chưa từng ăn qua món sò điệp nào chế biến theo cách như vậy nhưng lại không thể không nói món này hương vị thanh mát vừa vặn thích hợp với mùa hè nóng bức, ăn đến vui vẻ, cuối cùng cả ba món đều toàn bộ tiến vào trong bụng.

Có điểm no, Tịch Tây sau đó bắt đầu cảm khái, này hoàn toàn không giống với ăn ở nhà hàng Tây, tại nhà hàng Italy ăn một phần gan ngỗng bình thường chỉ có năm phần no bụng, nhà hàng sau đó muốn khách nhân lại ghé thăm sẽ tặng một phần điểm tâm ngọt.

Tịch gia quyền thế không tầm thường, muốn ăn gì đều có thể, nhưng Tịch lão ba rất bài ngoại (bài trừ những gì của nước ngoài), lão ba nhất gia chi chủ luôn muốn truyền thụ tinh thần yêu nước cho bốn cái tiểu hài tử, thói quen này đã bị lão đồng hóa nên Tịch gia sẽ rất ít ăn ở nhà hàng Tây.

Tịch Tây là người thực dụng nên rất quan tâm đến vấn đề ấm no, trừ mỗi lần đi nhà hàng Tây chỉ ăn no năm sáu phần sau đó một bụng vẫn còn thòm thèm, Tịch Tây trong nội tâm cảm thấy cơm Tây rất ngon, tuy nhiên cậu càng thích đồ ăn truyền thống Trung Quốc hơn, thích uống bát canh thanh mát giải nhiệt.

Cũng có lẽ là bởi vì những nguyên nhân này Tịch Tây cũng không biết nhiều về cách ăn cơm Tây, cũng không biết kỳ thật một bữa cơm Tây ăn no bảy tám phần là tốt nhất, hơn nữa dưới tình huống bình thường không có ai sẽ ăn hết cả gan ngỗng cùng sườn bò, vậy cũng bằng hai bữa của người khác ah!

Cũng không biết cố ý hay vô tình, Lăng Mộc Phong theo thói quen quân nhân hắn cũng căn bản không biết nữ tử cùng nam tử sức ăn khác nhau, lần này làm không có chút nào cân nhắc đến sức ăn của Khanh Khanh, hơn nữa chỉ có vài món thôn nhưng phân lượng tuyệt không ít, Tịch Tây là giáo viên thể dục vận động nhiều nhưng cũng cảm thấy no đến tận cổ, mà Nhâm Khanh Khanh một nữ tử nhỏ nhắn thuỳ mị đương nhiên là thừa lại không ít.

Kỳ thật nàng ăn cũng nhiều, mặc dù gan ngỗng còn chưa hết một nửa, sườn bò cuộn nấm hầm rượu đỏ thì được hơn nửa, nhưng salad sò điệp cơ hồ là đã ăn hết.

Tịch Tây đã từng đến vùng núi nghèo khó dạy học, cậu được chứng kiến nghèo đói là như thế nào, Nhâm Khanh Khanh ăn thừa quá nhiều trong mắt cậu không thể nghi ngờ là người tìm không thấy kẻ lần chẳng ra, giàu có không biết mùi vị khó khăn. Tịch gia gia giáo khiến cậu phải đè xuống không vui trong nội tâm, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi một câu: “Nhâm lão sư, cô không thích ăn gan ngỗng?”

Ăn cơm Tây thường có một chai rượu đỏ, Nhâm Khanh Khanh gia cảnh tốt thưởng thức tốt không thể thiếu rượu ngon, lúc này đây nàng thật cao hứng, hùng hồn mở một chai, mùi rượu toả hương bốn phía khiến Tịch Tây không thích rượu cũng nhịn không được rót một chút vào ly của mình.

Nhấm chút rượu đỏ, Nhâm Khanh Khanh nghe vậy cặp môi đỏ mọng câu lên, đôi má hơi hồng có một cỗ hương vị say lòng người, “Không, tôi rất thích gan ngỗng.”

Nàng thích gan ngỗng, chẳng những có ích với thân thể phụ nữ lại ngon, tới nhà hàng Tây thì gan ngỗng là một trong những món chính nàng thích nhất, chỉ là hôm nay món gan ngỗng mặc dù rất tuyệt nhưng đối với nàng một nữ hài tử mà nói thì nhiều như vậy ăn cũng hơi ngán.

Nàng có loại ảo giác, cách làm món gan ngỗng như vậy thích hợp cho nam tử ăn hơn…

Nếu thích, vì cái gì không ăn hết đi còn lãng phí như vậy? Tịch Tây khó hiểu, nghe vậy sắc mặt không khỏi có chút cứng ngắc, trên mặt không thể giấu được thất vọng, cậu vẫn cảm thấy Nhâm Khanh Khanh là nữ tử hiểu chuyện…

Về phần Lăng Mộc Phong một phần đồ ăn hắn cũng ăn rất thành thục, không ai có thể bắt bẻ, tư thái nhàn nhã nhấp một ngụm rượu đỏ, rượu đỏ trân quý chậm rãi trượt vào yết hầu, híp mắt, tự tiếu phi tiếu nhìn hai người trước mắt, tâm tình lập tức cảm thấy rất tốt.

Tâm tư nữ tử là thập phần tinh tế, Tịch Tây biểu lộ thất vọng để cho Nhâm Khanh Khanh một hồi sợ sệt, tâm hồn thiếu nữ có chút ảm đạm. Mím đôi môi đỏ mọng, nàng nhẹ liếc đồ ăn trước mặt mình lại lơ đãng quét mắt một vòng sang đồ ăn của hai người kia, sắc mặt khẽ thoải mái hơn, không khỏi giơ lên ánh nhìn thăm dò sang qua anh họ.

Lăng Mộc Phong quang minh chính đại nghênh tiếp ánh mắt nàng, còn tặng kèm một nụ cười khuynh đảo chúng sinh, tuấn mỹ không gì sánh kịp.

Biểu hiện của hắn rất bình thường, Nhâm Khanh Khanh trực giác nữ nhân lại ngửi được mùi vị khác thường, nàng đáy lòng cười cười, cảm giác mình nhất định là đa nghi rồi, nhưng nàng nghĩ nghĩ nửa khắc vẫn là mở miệng, lộ ra vẻ dịu dàng: “Anh họ, đây là lần đầu tiên em ăn đồ anh tự nấu, có lần Nhiễm Nhiễm nói với em tài nghệ nấu ăn của anh rất phi phàm em còn không tin, nhưng bây giờ cảm thấy Nhiễm Nhiễm nói tuyệt không khoa trương.” Chẳng những không có khoa trương, hơn nữa ngôn ngữ miêu tả đối với đồ ăn mà nói đều không đủ trình độ lột tả hết.

“Thật sao.” Lăng Mộc Phong híp mắt ra một độ cong say lòng người, lắc ly rượu đỏ, từ chối cho ý kiến cười nhẹ.

Nhiễm Nhiễm? Tịch Tây học Luật bốn năm trí nhớ phi phàm nghe đến xưng hô thế này nhíu mày một chút, nhìn nhìn hai người mới bừng tỉnh đại ngộ, Lăng Mộc Nhiễm, em gái Lăng Mộc Phong, một đối tượng xem mắt cùng cậu không có duyên gặp mặt, hôm đó xem mắt Lăng Mộc Phong hình như cũng gọi nàng như vậy.

“Nhiễm Nhiễm còn phàn nàn với em anh cho dù ở nhà hay là bên ngoài một năm cũng sẽ không xuống bếp được mấy lần, làm hại nàng ngóng trông anh đến mỏi mắt.” Nhâm Khanh Khanh nhớ lại cười nhẹ thở dài nói.

Lăng Mộc Phong khiêu mi, đối với một câu thăm dò của nàng ánh mắt lộ ra kinh ngạc, nhưng chỉ là trong tích tắc, nhanh đến làm cho người bắt không kịp, cuối cùng đổi sang thân mật tươi cười.

Tịch Tây không biết giữa hai người sóng gió lưu chuyển, càng không biết Lăng Mộc Phong là như thế nào biết được Nhâm Khanh Khanh đang thăm dò hắn, bởi vì chuyện Lăng Mộc Phong biết nấu ăn Lăng Mộc Nhiễm căn bản cũng không biết, chính xác mà nói Lăng Mộc Nhiễm biết rõ nhưng là hắn căn bản chưa từng làm cho nàng ăn.

Tịch Tây cũng không biết bữa cơm này là Nhâm Khanh Khanh thật tình muốn mời hắn và Lăng Mộc Phong, nàng chuẩn bị kỹ càng ý định tự mình xuống bếp, nhưng không ngờ…

Tịch Tây không biết rất nhiều thứ lại thật sâu bị bữa tiệc này thuyết phục, cậu nên có lời cảm ơn đến người đã giúp cậu nhấm nháp được mỹ vị thơm ngon này, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: “Lăng thủ trưởng, không thể tưởng được anh trù nghệ tốt như vậy, bữa trưa này khiến tôi rất vui vẻ, cám ơn.”

Lăng Mộc Phong tay đang lắc ly rượu dừng lại một chút, cười tươi lộ ra hàm răng trắng, “Đừng khách khí.”

Tịch Tây cảm giác mình thật vô dụng, cậu đã không biết đây là lần thứ bao nhiêu bị tươi cười của Lăng Mộc Phong hớp hồn rồi, không thể kiềm chế nhìn chằm chằm vào gương mặt tú sắc khả xan của người ta mà nuốt nước bọt, đỏ mặt.

Nhâm Khanh Khanh sắc mặt quái dị, nhẹ ho nhẹ một tiếng Tịch Tây lúc này mới giật mình, cúi đầu.

Phát giác được Tịch Tây xấu hổ Nhâm Khanh Khanh tự tiếu phi tiếu nói: “Tịch lão sư không biết a, anh họ từ nhỏ đã thuộc cấp bậc vương tử, nữ sinh thích anh ấy có thể xếp hàng từ đây đến quân khu miền Tây đi, hồng nhan tri kỷ của anh ấy thì lại càng…”

“Ah?” Tịch Tây còn không kịp hiếu kỳ thì nhân vật chính Lăng Mộc Phong đã khiêu mi, con ngươi sau thấu kính tràn đầy kinh ngạc: “Anh như thế nào không biết?”

“Khục khục…” Nhâm Khanh Khanh bị sặc, chính xác mà nói là bị hành động của anh họ hù doạ, che miệng ho lại liếc anh họ nhà mình, hình như bản chất cùng tính cách của hắn có chút mâu thuẫn a.
Bình Luận (0)
Comment