Từ sau khi thuận lợi tiến dần từng bước, Lăng Mộc Phong lập tức cảm thấy cuộc sống trôi qua vô cùng khoái hoạt, trong một ngày có thể cùng Tịch Tây ở chung ba bốn giờ, cho dù Tịch Tây đối với chuyện hắn xâm nhập đời tư sắc mặt không tốt, đặc biệt là lúc thấy hắn chiếm cả chiếc ghế sô pha đắt tiền ngoài phòng khách, gương mặt màu tiểu mạch có đôi khi lại co rút.
Nhưng cái này hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm tình của Lăng Mộc Phong, hơn nữa hắn ngược lại cảm thấy như vậy so với Tịch Tây thật thà chất phác thú vị hơn nhiều. Bọn họ một ngày thường gặp mặt vào thời gian dùng cơm trưa và tối, buổi sáng bởi vì thức dậy khác giờ nên rất ít gặp.
Nhưng thời gian buổi trưa cùng buổi tối ở nhà Tịch Tây thực sự rất lâu, bởi vì Lăng Mộc Phong đến cũng không phải đúng 11:30, về sau có đôi khi sẽ tới trước nửa giờ hoặc một giờ.
Chứng kiến Lăng Mộc Phong như vậy Tịch Tây trong nội tâm tựu không vui, ngươi nói một thủ trưởng vì nhân dân phục vụ phải xử lý khẳng định không ít việc, hiện tại hắn nhàn rỗi như vậy sẽ không phải là bỏ quên nhiệm vụ a?
Kỳ thật cũng không thể trách Tịch Tây, dù sao một người lính như Lăng Mộc Phong có một điểm nào giống dáng vẻ quân nhân? Đương nhiên, nói lời này không phải nhằm vào dung mạo quá phận kia, mà là cậu cảm thấy Lăng Mộc Phong làm thủ trưởng mà một điểm quy củ cũng không có, thời gian của hắn tự do đến quá đáng không nói, hắn còn thích nấu ăn, đây chính là cùng đàn ông bình thường khác xa ah.
Cuộc sống như vậy đã trôi qua chừng mười ngày, từ ngày đầu tiên xấu hổ không được tự nhiên hiện tại Tịch Tây đã có thể cùng Lăng Mộc Phong nói chuyện bình thường rồi, đối với điểm này Tịch Tây chính mình cũng không có phát giác.
Hôm nay, Tịch Tây mười một giờ đã về, cái này so thường ngày sớm một chút nhưng đổ mồ hôi nhiều hơn mọi ngày, trở lại ký túc xá đã thấy cửa mở, ngồi trên ghế sa lon chính là Lăng Mộc Phong nhàn nhã lật báo, bên cạnh hắn trên bàn trà là tách cà phê bốc hơi nóng. Nghe được tiếng bước chân con ngươi hắn rời khỏi trang báo quay đầu nhìn cậu một cái, nói một câu ‘Về rồi ah’ rồi tiếp tục xem báo.
Tịch Tây nhẹ nhàng lên tiếng, đi qua rót một chén nước ngồi xuống ghế sô pha đối diện Lăng Mộc Phong, mà Lăng Mộc Phong lại buông xuống tập báo, bộ dáng cậu đổ mồ hôi đầm đìa lại để cho hắn nhăn lại lông mày, “Như thế nào đổ mồ hôi nhiều như vậy?”
Cùng Lăng Mộc Phong ở chung được mười ngày đối với tính cách của hắn cùng thói quen sinh hoạt Tịch Tây đều đã có một điểm biết rõ hắn thích sạch sẽ, nghe vậy cho rằng hắn ghét bỏ cậu bẩn, trên mặt tràn đầy khó xử, “…”
Buông tập báo, Lăng Mộc Phong cà phê cũng không uống, đứng lên cầm lấy điều khiển đem nhiệt độ điều hòa chỉnh cao hơn một chút, sau đó tức giận nói: “Chảy mồ hôi nhiều như vậy ngồi điều hòa cũng không sợ cảm mạo!” Nói xong cũng đứng lên đi vào phòng bếp.
Tịch Tây nhìn bóng lưng của hắn lại nhìn điều hòa gió đã thổi nhẹ hơn, thất thần.
Vì cái gì cậu đổ nhiều mồ hôi như vậy, lại phải nói đến chuyện vừa mới phát sinh.
Kỳ thật nhiều ngày đã qua Tịch Tây sớm đã không cần thời khắc phải chú ý tới sinh viên, nếu có chuyện gì sinh viên gọi điện cậu tới một chuyến là được, nhưng cậu vẫn đến sân huấn luyện xem qua, thấy sinh viên hết thảy đều mạnh khỏe mới đi, lại bị lớp trưởng gọi lại.
Lớp trưởng mặt lộ vẻ lo lắng cùng khó xử, nghe hắn nói Tịch Tây mới biết được nguyên lai là sinh viên có vấn đề về chuyện nạp tiền vào phiếu ăn.
Kỳ thật đây là vấn đề tân sinh hàng năm phiền não, bởi vì ở S đại muốn chuyển khoản phải chờ tới khi trường học hoàn toàn khai giảng mới khai thông, mà hiện nay thời gian nạp tiền là buổi sáng chín giờ tới mười một giờ, chiều ba giờ đến năm giờ, vừa vặn trùng với thời gian luyện tập, mà họ đã sớm dùng hết số tiền100 khối nhà trường nạp cho bọn họ lúc mới nhập học, chính là đang rầu rĩ đây.
Về việc này sinh viên đã ưu sầu hai ba ngày rồi, mọi người phản ánh tới lớp trưởng muốn hỏi Tịch Tây tìm cách, Tịch Tây nghe xong cảm thấy tiếp tục như vậy không phải biện pháp liền đề nghị bọn họ đưa cậu tiền mặt cùng phiếu ăn, cậu giúp bọn họ đi nạp.
Một đám sinh viên tự nhiên là cảm kích, nhưng bởi vì đây là vấn đề của toàn bộ tân sinh, nên có rất nhiều giáo viên cố vấn đều muốn nạp tiền cho sinh viên, một giáo viên cố vấn cầm hơn mười phiếu, xếp hàng không biết phải mất bao nhiêu lâu, Tịch Tây đứng tại nơi khuất gió mồ hôi đầm đìa.
Mà lại để cho Tịch Tây mồ hôi đầm đìa không ngớt còn có lời nói của Nhâm Khanh Khanh.
Nhâm Khanh Khanh cũng xếp hàng nạp phiếu cho sinh viên, nàng tới trước Tịch Tây, quay đầu thấy Tịch Tây đứng cách một người trên mặt lập tức có chút cứng ngắc, hướng cậu nhẹ nhàng kéo khóe miệng liền cúi đầu.
Tịch Tây lúc này cũng phát hiện Nhâm Khanh Khanh, thấy nàng nhìn qua tự nhiên là muốn chào hỏi đấy, nhưng cậu vừa mới bày ra khuôn mặt tươi cười muốn cùng nàng nói vài câu Nhâm Khanh Khanh đã cúi xuống, cậu lập tức một hồi xấu hổ, thầm nghĩ đây là chuyện gì xảy ra, đoạn thời gian này Nhâm Khanh Khanh giống như hữu ý vô ý bất hoà với mình.
Đây không phải cậu đa tưởng, mà là Nhâm Khanh Khanh đối với cậu thật sự lãnh đạm hơn rất nhiều, có đôi khi cậu tại sân huấn luyện đụng phải nàng nghĩ đến muốn cùng trở về ký túc xá, nhưng Nhâm Khanh Khanh đều dùng lý do bận việc thoái thác, mà mỗi khi cậu mua được đồ ăn ngon muốn cùng nàng chia sẻ đi gõ cửa nhà nàng, kết quả cửa mở nhưng Nhâm Khanh Khanh đều là đối với cậu cười một cái, nói một câu từ chối rồi đóng cửa không cho Tịch Tây có cơ hội nói lời nào.
Về việc này Tịch Tây rất buồn bực, vì thế cậu còn từng nói chuyện này với Lăng Mộc Phong, Lăng Mộc Phong lúc ấy nhưng lại tươi cười nói, “Nữ nhân luôn có vài ngày bất tiện như vậy.”
Này có chút qua loa, nhưng Tịch Tây lại nghĩ không ra đáp án khác để giải thích. Đồng sự đã lâu, ký túc xá lại ngay bên cạnh, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, tiếp tục như vậy Tịch Tây trong nội tâm thực không dễ chịu, nhưng nếu như muốn cậu thật sự mở miệng hỏi cậu cũng làm không được, dù sao hỏi một câu ‘Cô gần đây làm sao vậy’ có nhiều mập mờ ah.
Đáy lòng thở dài một hơi, buông khóe mắt nhìn thấy lão sư phía trước di chuyển liền đi theo, không nghĩ tới lúc ngẩng lên đã thấy đứng phía trước cậu chính là Nhâm Khanh Khanh.
Sững sờ, Tịch Tây cười, “Nhâm lão sư.”
Nhâm Khanh Khanh gần đây sắc mặt không tốt, cả người đều lộ ra có chút tiều tụy, nghe vậy thâm thuý liếc Tịch Tây, ân nhẹ một tiếng xem như trả lời.
Thái độ ôn hoà này làm cho Tịch Tây lại lần nữa xấu hổ, đang muốn nói cái gì Nhâm Khanh Khanh lại mở miệng trước, “Anh họ gần đây đều tới ký túc xá của Tịch lão sư a?” Nàng nói không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định, Tịch Tây chú ý tới, nhíu mày, vẫn gật đầu. Thầm nghĩ việc này nàng không phải biết rồi sao, tại sao lại phải dò xét như vậy.
Nhâm Khanh Khanh đã từng thật tâm muốn cùng Tịch Tây phát triển, nhưng hiện tại cậu trở thành người trong lòng của anh họ, nghĩ đến ngày sau cậu sẽ là ‘chị dâu’ của nàng tâm liền có chút buồn bực, nhìn Tịch Tây ánh mắt ngơ ngẩn, nàng nhịn không được mở miệng nói: “Tịch lão sư, anh ấy là anh họ tôi mà thầy cùng anh ấy không thân chẳng quen, anh ấy lại mỗi ngày đến ký túc xá của thầy quấy rầy mà không để ý tới đứa em họ tôi đây… Thầy không biết là chuyện này rất kỳ quái, rất khó hiểu sao?”
“À?” Tịch Tây không thể nghĩ tới Nhâm Khanh Khanh mới mở miệng đã nói những lời này, hơn nữa là về cậu cùng Lăng Mộc Phong, không khỏi mở to hai mắt.
Nhìn cậu như vậy Nhâm Khanh Khanh thở dài một hơi, bên môi là cười tự giễu, sau đó một bộ không muốn nói chuyện nữa quay đầu một bên nghịch điện thoại một bên xếp hàng.
Từ khi Nhâm Khanh Khanh nói một câu kia Tịch Tây cảm thấy chỗ đó càng ngày càng nóng, mồ hôi cũng càng đổ càng mãnh liệt, một giờ chờ đợi lại để cho cậu phía sau lưng ướt một mảnh, miệng cũng khô khốc.
Nhớ tới những lời của Nhâm Khanh Khanh Tịch Tây ánh mắt buồn bã, một chén nước vào trong bụng mặc dù vẫn khát nhưng vẫn buông xuống ly đi vào phòng bếp. Cậu đoán không ra ý tứ trong lời nói của Nhâm Khanh Khanh, nàng có phải là cảm thấy cậu là cố ý muốn Lăng Mộc Phong tới chiếu cố cậu, mỗi ngày nấu đồ cho cậu ăn…
Nhưng nghe trong lời nói của nàng rõ ràng không phải ý tứ này ah, trong lời nói không có ý tứ chỉ trích mà càng giống như… càng giống như là nhắc nhở?!
Đúng vậy a, kỳ thật Nhâm Khanh Khanh nói nói rất đúng, một người là có huyết thống một người là gặp mặt bất quá được mấy lần còn chưa đến mức bằng hữu, nếu như muốn hỏi cậu chọn đến ký túc xá người nào, đáp án của cậu không thể nghi ngờ là người đầu tiên.
Nhưng vì cái gì Lăng Mộc Phong muốn lựa chọn đến ký túc xá của cậu, Nhâm Khanh Khanh là em họ cùng hắn lớn lên từ nhỏ, có quan hệ huyết thống, nói gì đi nữa thì Nhâm Khanh Khanh cũng sẽ hết sức chiếu cố anh họ mình, hơn nữa bằng trù nghệ của nàng Lăng Mộc Phong không phải động thủ đã cơm no áo ấm…
Trái lại tại nơi này, cậu cái gì cũng không biết, ngay cả mua thứ gì cũng đều không biết, cơ hồ mọi chuyện phải để hắn làm, vì cái gì có tốt không hưởng thụ ngược lại đến đây chịu tội?
Vì cái gì?
Vì cái gì?
Trong nội tâm nghi vấn rất nhiều, nhưng là đều không có manh mối.
Bụng đầy nghi hoặc, đi vào phòng bếp đối với bóng lưng Lăng Mộc Phong ngây ngẩn nhìn vài phút nghĩ không ra, nghĩ đến đầu phát đau, cuối cùng dùng tay vỗ vỗ đầu quyết định không thèm nghĩ nữa.
Đi vào phòng bếp muốn nhìn xem có cái gì cần giúp đỡ, lại phát hiện tất cả nguyên liệu nấu ăn đều đã xử lý tốt, chỉnh tề chỉ cần chút nữa cho vào nồi. Nhìn nguyên liệu vẫn còn đọng nước, Tịch Tây biết rõ những thức ăn này khẳng định không phải vừa mới làm, có lẽ đã nửa giờ rồi.
Không có gì cậu có thể hỗ trợ, Tịch Tây nhìn Lăng Mộc Phong mặc tạp dề, cầm chai dầu đổ vào chảo, nhịn xuống cảm giác áy náy trong lòng, cậu vẫn là mở miệng, “Anh tới lâu chưa?”
Như lúc trước Tịch Tây sẽ nghiêm túc nói Lăng thủ trưởng ngài tới đây đã bao lâu, nhưng sau hơn mười ngày Lăng Mộc Phong nghe xong Tịch Tây gọi kiểu này bên môi cười đều rất quỷ dị, con ngươi sau thấu kính thẳng tắp ôm lấy cậu, giống như là muốn hút hồn cậu. Tịch Tây sởn hết cả da gà, sau đó thức thời đổi giọng.
Nhưng gọi gì tốt đây, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt hắn muốn cậu gọi hắn Mộc Phong, tóc gáy dựng lên, trực giác cự tuyệt.
Kỳ thật là bằng hữu gọi thẳng danh tự rất bình thường, nhưng là không biết vì cái gì cậu không muốn gọi Lăng Mộc Phong như vậy, cảm thấy cách xưng hô này… dị thường thân mật! Cho nên, cậu dứt khoát dùng ‘anh’ thay thế.
“Mới một giờ a.” Lăng Mộc Phong không quay đầu lại, một bên cầm lọ bột canh thêm vào thức ăn đang xào trong chảo một bên trả lời.
Nói cách khác hắn tầm mười giờ đã tới rồi, thời gian của hắn có phải quá tự do rồi không, cũng quá coi thường kỷ cương rồi? Nghĩ như vậy Tịch Tây hỏi một câu vẫn luôn muốn biết, pha trò mà nói: “Thời gian của anh thật sự rất tự do ah, Ân… Cái kia… Anh như vậy không sợ đối với con đường làm quan có ảnh hưởng sao?”
“Không có việc gì.” Lăng Mộc Phong giọng nói âm vang kiên định.
Tịch Tây vậy thì càng nghi ngờ, “Vì cái gì?”
Tịch Tây có thể hỏi ra lời này Lăng Mộc Phong có chút kinh ngạc, nhưng lập tức cười đáp, hắn cho rằng Tịch Tây không có ý định hỏi, hiện tại cậu có hứng thú cố tình muốn biết thì nói cho cậu biết cũng không sao?
Tịch Tây nhớ lại một đoạn lời nói của Tổng tư lệnh, hỏi một câu: “Theo tôi được biết thủ trưởng cũng không phải xưng hô chức vị mà chỉ là chỉ danh thủ lĩnh của một nhóm người… Anh, anh rốt cuộc là chức vị gì?”
Lúc ấy Lăng Mộc Phong vừa mới bày thức ăn ra đĩa, nghe vậy không khỏi quay đầu, con ngươi thuỷ sắc sau thấu kính định tại trên gương mặt cậu, bên môi tự tiếu phi tiếu, rất hứng thú nói: “Hôm nay, cậu thật giống như đối với chuyện của tôi đây đặc biệt cảm thấy hứng thú ah…”