Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 7

Bộ dáng ngu ngơ của cậu khiến con ngươi sau thấu kính của Lăng Mộc Phong híp lại, khóe môi không để lại dấu vết nhẹ nhàng nhếch lên, “Như thế nào, không nhận ra tôi rồi sao?”

Tịch Tây sững sờ nhìn hắn, trên mặt hắn mỗi một cái động tác đều là hoàn mỹ như vậy, mà ngay cả sợi tóc sáng sớm vểnh lên đều có cỗ hương vị say lòng người. Không biết như thế nào, Tịch Tây nghĩ tới hai lần trước chính mình tự mình đa tình, thần sắc lại khó coi, đối hắn gật nhẹ đầu, không biết mở miệng như thế nào mới thích hợp.

Lăng Mộc Phong cúi đầu nhìn bốn phần bữa sáng trong tay cậu, khóe môi tiếu ý càng sâu, “Tịch tiên sinh sức ăn hình như… rất khả quan ni!”

“Đây không phải phần của một mình tôi.” Tịch Tây trong nội tâm gấp gáp, không muốn nói quá nhiều, một chút liền ngừng lại.

Không biết sao cậu lại nghĩ đến một màn hôm qua tại hành lang ký túc xá nữ, cánh môi bĩu một cái, con ngươi sau thấu kính đen lại, trầm ngâm không nói nửa lời.

Hắn yên lặng lại để cho không khí càng trở nên xấu hổ, Lăng Mộc Phong thân hình cao to, một bộ quân trang uy nghiêm bá khí, nhếch môi một cái liền có cỗ khí thế ác liệt bẩm sinh, con ngươi thoáng nhìn Tịch Tây thở cũng không dám thở mạnh.

Có lẽ là vụ chạy trốn lần trước của mình có hơi quá phận, Tịch Tây thẹn trong lòng cũng không biết làm như thế nào, sinh lòng vô lực, thầm nghĩ cùng ở chung với một người cường đại như thế không biết đã giết chết bao nhiêu tế bào của mình, lần sau mắt vẫn là nên mở lớn một chút tốt hơn.

“Tịch tiên sinh, không có ý định giải thích một chút chuyện lần trước tại nhà hàng Pháp sao?” Phảng phất hiểu được thuật đọc tâm, hắn khóe môi mang theo ý cười, trực kích nhược điểm của Tịch Tây.

Bị người nhắm trúng, Tịch Tây gương mặt màu tiểu mạch đỏ rực đến tận mang tai, trên tay mấy phần bữa sáng nặng nề vô cùng, đầu cúi càng thấp, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn chân, nhỏ giọng nói một câu: “Thực xin lỗi.”

Lăng Mộc Phong khiêu mi, tự tiếu phi tiếu (cười mà như không cười) nói: “Vì sao phải xin lỗi? Làm gương sáng cho người khác, dùng thẻ tín dụng thể hiện lễ nghĩa, tôi tin tưởng nếu không có chuyện bất đắc dĩ cậu tất nhiên sẽ không không chào một tiếng đã đi đâu.”

Đầu óc thông minh một chút đều có thể nghe ra những lời này của Lăng Mộc Phong ẩn chứa thâm ý, Tịch Tây đường đường tốt nghiệp S đại đầu óc tự nhiên không kém chỗ nào, nhưng cậu đúng thật là không có nghe ra thâm ý bên trong, chỉ là đầu rủ xuống càng thấp hơn, miệng nói vẫn là một câu kia.

Hắn nói mặc dù hàm ý châm chọc, nhưng cũng là cách một tòa bậc thang, người ta lanh lợi một chút sẽ tùy ý vung một lời nói dối qua loa cho hắn lui, Lăng Mộc Phong lại không thể tưởng được cậu sẽ phản ứng như vậy, không khỏi khẽ giật mình.

Hít sâu mấy hơi, Tịch Tây ngẩng đầu, cười tỏ ý xin lỗi, hơi khom lưng, chân thành mà nói: “Lăng tiên sinh, lần trước là lỗi của tôi, xin lỗi.”

Lăng Mộc Phong mặt không biểu tình, “Tịch tiên sinh quá khách khí.”

“…” Liếc nhìn sắc mặt của hắn, nhìn không ra cảm xúc, Tịch Tây đối với phản ứng của hắn không thể hiểu được.

Nhưng mà, Lăng Mộc Phong lại đột nhiên nở nụ cười, trên mặt vài phần chế nhạo: “Tịch Tây, tôi và cậu gặp lại nhau ở đây cũng là một loại duyên phận, vì cái gì không ngồi xuống trò chuyện chút?”

Lần này hắn trực tiếp gọi cậu là Tịch Tây, đường đường thủ trưởng hạ mình mời một cái tiểu dân chúng Tịch Tây như thế cũng đã là rất nể tình rồi. Cậu lung lay đầu muốn đáp ứng nhưng nhìn lại bữa sáng trên tay, cậu khó được cau mày.

Bắc Bắc luyện tập đã rất khổ cực, nếu ăn sáng muộn, nàng chẳng phải là phải nhịn đói dưới ánh nắng mặt trời huấn luyện quân sự mấy giờ đồng hồ?

Không được, tuyệt đối không được! Nghĩ như vậy, cậu quay đầu đối diện với khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh của Lăng Mộc Phong, nhúc nhích miệng, gãi gãi đầu, cuối cùng là một câu cũng nói không nên lời.

Lăng Mộc Phong đem động tác của cậu thu hết vào mắt, con ngươi thuỷ sắc ba quang lưu chuyển vô hạn liêu nhân, “Cậu đang bận?”

Cậu không khỏi xấu hổ, lăng lăng gật đầu.

Cơ hồ không có suy nghĩ, Lăng thủ trưởng hùng hồn hào khí phất phất tay, “Thôi vậy, để lần sau đi.”

Động tác kia giống như thượng cấp ra lệnh cho cấp dưới, Tịch Tây cũng đã hiểu, cũng không để ý còn âm thầm cảm kích hắn rộng lượng, rời bước đi thật nhanh. Cậu chậm 10 phút rồi, Bắc Bắc quỷ tinh ranh không thích chờ đợi, hi vọng đừng giận cậu.

Chưa đến hai giây, Tịch Tây đã biến mất trong sảnh, Lăng Mộc Phong hơi quay đầu lại, trầm tư.

Hắn tinh tường nhớ rõ lần thứ hai vô tình gặp được Tịch Tây, trên người cậu treo mấy túi xách màu hồng nhạt, một thân đổ lớp mồ hôi mỏng, đứng giữa biển người ngây ngốc cười, hàm răng đều đặn dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống trắng loá, gương mặt màu tiểu mạch thoáng cái bừng sáng.

Hắn muốn bật cười, lại bị cái gì chặn lại. Sau đó, bước chân rời đi.

“Thủ trưởng tốt!” Suy nghĩ hai giây, một vài quân nhân cấp dưới nghiêm mình đi đến trước mặt, thanh âm rõ ràng hành lễ.

Hắn dùng chính lễ đáp lại, sau đó uy nghiêm mà bình tĩnh gật đầu, “Mọi người khổ cực!”

Mấy quân nhân mặc quân phục dã ngoại nghiêm chỉnh hô, “Thủ trưởng khổ cực!”

Lăng Mộc Phong cười, “Được rồi, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, trò này đến nhiệm vụ lại chơi a.”

“…” Mấy anh em sờ sờ đầu, bọn họ đều là tính tình chất phác, ngày thường tại quân khu miền Tây quân phong ngay thẳng, chế độ nghiêm cẩn, chỉ có tại ký túc xá mới buông lỏng chút ít, nhưng cái này không tổn hại tình cảm của một đám lý tưởng hào hùng bọn họ, thời điểm cãi nhau ầm ĩ cũng là không có hình dáng đấy.

Mặc dù có những lời này của Lăng Mộc Phong, nhưng bọn họ cũng không thả lỏng, ngay cả mỉm cười cũng thu liễm lại, xếp thành một hàng đi qua, quân tư tuyệt không dám lơ là.

Lúc này Lăng Mộc Phong cũng không có nói gì nữa, cấp dưới đều là biết nặng nhẹ, lại để cho hắn bớt lo không ít.

Đã muốn đi mua đồ ăn sáng, hắn không có ăn ngay trong cangtin vì tính phiết khích (thích sạch sẽ), cangtin trường học mặc dù sạch đẹp, hắn lại không quen, đóng gói mang về ký túc xá ăn.

Dùng xong bữa sáng, hắn triệu tập mười tiểu đội trưởng họp mặt năm phút, nhấn mạnh lần nữa về việc đảm bảo an toàn, sau đó không ai ý kiến gì giải tán.

Thời gian còn chưa tới bảy giờ, hắn trở lại trong phòng đun nước sôi pha một bình bích loa xuân (một loại trà xanh), nâng tách thủy tinh trong suốt vén lên màn cửa sổ, cách lớp cửa sổ im im lặng lặng nhìn về một hướng, ngẫu nhiên uống một ngụm trà, cánh môi thẳng tắp, không có một đường cong.

Bỗng dưng, cửa ra vào ký túc xá phía đối diện một nam tử sắc mặt ngượng ngùng đi ra, ngay sau đó có ba nữ tử tiễn cậu ra, đứng ở cửa thò đầu ra nhìn, thấy không rõ trên khuôn mặt lờ mờ cười đùa, cũng không biết nói chuyện gì, nam tử vậy mà chân tay luống cuống cả lên.

Mỹ nữ ngữ tươi cười xinh đẹp, nhuyễn hương vấn vít, cậu hiện tại có lẽ cười đến đường làm quan rộng mở a? Lăng Mộc Phong khóe môi hơi vểnh, thầm nghĩ.

Bất quá, thật thú vị, đến cùng là người nào có thể để cho cậu một thầy giáo không để ý ánh mắt người khác, bỏ ngoài tai mấy lời đồn đãi vẫn tự nhiên tiến vào nơi cấm nam giới?

Bỗng dưng, cảm giác mình quan tâm quá nhiều rồi, nhíu mày, gương mặt khuynh đảo chúng sinh có một tia lo lắng, uống nốt chén trà, bất động thanh sắc kéo bức màn.

Lúc này, trên mặt bàn truyền đến rung động, hắn nhíu lông mày, nhìn màn hình điện thoại hiển thị ba chữ ‘Lăng Mộc Nhiễm’, đầu ngón tay tại trên màn hình nhẹ vuốt, “Chuyện gì?”

“Có chuyện gấp?” Đối phương thanh âm trong trẻo rõ ràng.

“Ân.” Hắn cảm xúc không cao, “Hiện tại anh không tiện dùng điện thoại ban ngày, về sau có việc cũng đừng gọi ban ngày.”

Quân đội từ trước đến nay chú trọng quân phong, ngoại trừ tại ký túc xá, không thể mang điện thoại.

“Có cái gì đại sự muốn dùng đến Lăng thủ trưởng?” Đối phương rất tò mò.

“Cơ mật.” Hắn nhấc môi, “Không có việc gì anh cúp đây.” Nói xong không để ý tới đầu kia kêu gào, chấm dứt trò chuyện.
Bình Luận (0)
Comment