Lisa không để lại quá nhiều trăn trối. Đây là chuyện tất nhiên, chẳng lẽ các bạn còn hi vọng một người bị cắt đứt cổ có thể kể chuyện dài cả tiếng chắc? Thông qua đọc khẩu hình, Gatrix chỉ biết được tên cô ta là Lisa, và ở phía cuối phòng có một căn phòng bí mật.
Còn về phần làm thế nào để mở cửa thì Gatrix không quá quan tâm. Hắn có Taara, vậy là đủ rồi! Cứ để cô nàng dùng búa đập nát tường, nếu đó là cạm bẫy thì cũng chẳng sao hết! Dù sao cũng chỉ là đau nàng không đau ta đúng không?
Mà khoan, cái tên Lisa nghe quen quen, hắn đã từng thấy một lần ở đâu rồi ấy nhỉ? Gatrix vắt óc suy nghĩ, lục lọi lại trong đống ký ức, cho tới khi hắn mò tới cuốn sổ nhật ký của người lau dọn David Copperfield.
Gatrix nhìn lại một lần nữa vũng máu. Chỉ hi vọng mọi chuyện đều là trùng hợp!
- Anh phát hiện ra điều gì sao?
Hai cô gái rưỡi chạy tới chỗ Gatrix - thú thực đó là một cảnh tượng cực kì kinh khủng! Taara mới ghép được hai chân vào thân, còn nửa thân trên từ phần ngực trở đi của cô nàng vẫn đang bay tới, nên nhìn Taara chẳng khác nào mấy con quái vật trong phim kinh dị!
- Ừm! Ban nãy lúc tôi tiêu diệt huyết nhân này, cô ta có chỉ về phía kia và nói đó là một căn phòng bí mật. Chúng ta không biết chắc đó có phải là một cãi bẫy hay không, thế nên nhờ cả vào cô đó Taara.
- Không vấn đề!
Toàn bộ cơ thể của Taara đã ghép trở lại hoàn chỉnh. Cô nàng nhấc cây búa lên, đưa tay vỗ ngực bồm bộp, tạo nên từng đợt sóng gợn khiến hai cô gái còn lại không thể không liếc nhìn vài lần. Nếu bàn về "sức chiến đấu đó", thì Taara quả thực là đè bẹp cả Vera lẫn Jane!
- Jane, cô có thể tinh lọc hết những bộ xương khô này không? Tôi muốn xem còn gì ẩn dấu bên dưới hai bể tắm này không?
- Để tôi!
Jane đứng dậy, giơ hai tay ra phía trước, mắt nhắm hờ. Từ hai bàn tay của cô nàng, ánh sáng thánh khiết chiếu ra, phủ lên những bộ xương khô. Bằng mắt thường cũng có thể thấy những bộ xương tan biến dần đi, cùng với đó là rất nhiều hình ảnh lờ mờ hiện lên.
Có già trẻ, lớn bé, nam nữ, nhưng tất cả bọn họ đều có chung một biểu cảm an tường, giống như người chịu đủ đau khổ, giờ mới được giải thoát vậy. Cho tới khi Jane niệm xong bài kinh cầu siêu, thì đã chẳng còn gì sót lại ở bên dưới bồn tắm rồi.
- Chẳng còn gì sót lại dưới đó cả!
Jane đứng trên thành bể, nhìn xuống. Trừ phi có thứ gì đó thật sự kẹt ở dưới ống thoát nước, còn không thì Jane khẳng định là cô không thể nhìn nhầm được. Mà cũng thật khó để nhìn nhầm, vì cả hai cái bể này đều trống trơn mà.
Gatrix không cam tâm, ném một quả cầu lửa nhỏ xuống miệng cống. Nguồn sáng ấy cứ đi mãi, cho tới khi hao hết ma lực và tan thành nhiều đốm vụn lân tinh nhỏ trong không khí. Quả thực là chẳng còn gì sót lại bên trong hai bồn tắm này rồi.
- Nhìn này!
Tiếng nói của Vera kéo Gatrix ra khỏi dòng suy tư. Hắn quay lại nhìn, và thấy hai thanh Pacem, Bellum nằm trên mặt đất đang hoen rỉ với tốc độ chóng mặt. Khi không còn năng lượng từ bể máu bảo vệ, hai thanh kiếm này bắt đầu bị thời gian xâm lược, trở lại với trạng thái chúng nên có.
- Đến cả chiến lợi phẩm cũng không để lại sao? Hi vọng cái cục sắt kia có giá trị, chứ từ lúc chúng ta vào cái thế giới này, toàn thấy đốt tiền chứ chả kiếm được đồng nào!
Gatrix thở dài. Tất cả những gì hắn kiếm được toàn đồ không rõ mục đích, dùng một lần, hoặc không dám lấy ra! Gatrix khẳng định nếu hắn mà rút cuốn giao ước với quỷ dữ ra, thì Jane sẽ trở mặt ngay lập tức! Tà khí mà nó tỏa ra đến hắn còn có thể cảm nhận được, chứ đừng nói là nhân viên thần chức chuyên nghiệp như cô nàng.
- Anh nghĩ đây là tiểu thuyết, nơi nguy hiểm và phần thưởng luôn tồn tại tỷ lệ thuận với nhau sao?
Vera chống nạnh nói lại. Gatrix nhún vai.
- Chắc vậy, dẫu sao không phải mỏ nào cũng có quặng, đá nào cũng có ngọc!
- Hai người nói gì vậy, tụi tôi chả hiểu gì cả!
Cả Jane lẫn Taara đều thộn hết cả ra. Một người thì từ nhỏ đã sống một cuộc đời thuần túy rèn luyện, làm gì có thời gian đọc các loại sách vở giải trí khác. Người còn lại... có thường thức chắc là ngang trẻ con quá!
- Bọn tôi nói nhảm linh tinh mà thôi, đừng quá bận tâm! Giờ thì chúng ta tiến vào "căn phòng bí mật" nào!
Taara xoay búa, nện vỡ mảng tường, trong khi ba người còn lại núp từ đằng xa, phòng xem có cơ quan nào được kích hoạt không. Quả nhiên ngay khi Taara phá tường bằng vũ lực, một cột sáng năng lượng lập tức bắn ra, nuốt chửng toàn thân cô nàng luôn.
- Tôi ổn!
Tất nhiên là cô ổn rồi! Ba người còn lại thầm nghĩ trong lòng. Chỉ thấy Taara lúc này toàn thân bốc khói mù mịt, cháy khét lẹt như vừa bị nướng qua lửa vậy. Cường độ cơ thể của cô ta tương đương với đấu sĩ cấp trung vận đấu khí, tức là nếu nó chiếu trúng Vera hay Gatrix thì thôi xong!
- Để đảm bảo an toàn, cứ để tôi đi mở đường trước! Khi nào thấy an toàn, tôi sẽ gọi mọi người xuống.
- Vậy cũng được!
Gatrix gật đầu. Taara mang theo một ngọn đuốc, bắt đầu dò dẫm bước xuống bên dưới bậc thang. Một lúc sau, tiếng của cô nàng vọng lên.
- An toàn, mọi người xuống đây đi! Cẩn thận bậc thang hơi trơn đó!
Ba người nhìn nhau, rồi bước xuống cầu thang. Gatrix đi ở giữa, vừa đi vừa ngắm nghía kiến trúc trong thông đạo này. Không có công tắc nào được giấu ở phía sau tường cả, chứng tỏ cơ quan mở cửa sẽ phải nằm ở nơi khác, hoặc thậm chí là không tồn tại!
Con Goblin cúi xuống, nhặt một cục đá lên. Thoạt nhìn thì nó giống hệt đá thông thường, nhưng Gatrix rất nhạy cảm phát hiện ra thứ đá này có vấn đề! Trọng lượng của nó nhẹ hơn hẳn so với một khối đá khác có kích thước tương đương.
Đừng quên rằng Gatrix đã chiến đấu khá nhiều bên trong tòa thành, và hắn cũng đã nhặt không ít đất đá xung quanh lên để ném vào người kẻ địch. Nếu coi những viên đá đó là vật liệu xây dựng thông thường, thì chắc chắn thứ đá để làm nên cánh cửa này không phải đất đá phổ thông.
Hắn nhắm mắt, thử dùng ma lực thăm dò bên trong viên đá. Kết cấu của nó phức tạp đến kinh người mà lại mang theo một màu sắc trật tự phi tự nhiên, chắc chắn là một sản phẩm nhân tạo chứ không thể nào là do thiên nhiên hình thành.
Những mô hình pháp thuật này hắn biết, đó là một dạng vật chất giả kim có khả năng hóa thành trạng thái phi vật chất khi kích thích đúng mã khóa. Dựa vào kết cấu của các vòng phép thuật, cộng với rất nhiều các phép tính toán loằng ngoằng rắc rối, Gatrix niệm chú.
Đó chỉ là một câu thần chú đơn giản, thắp lên một nguồn sáng soi rọi vừa đủ. Thế nhưng kì lạ làm sao, khi viên đá bỗng nhiên rơi xuyên qua bàn tay Gatrix, cho tới khi rơi ra xa khỏi phạm vi vùng sáng thì lại vật chất hóa trở lại, tạo nên một tiếng bộp dưới mặt đất.
- Cái gì thế?
- Tôi nghĩ tôi biết cách để mở cánh cửa này đúng phương pháp rồi. Chúng ta phải sử dụng một phép thuật chiếu sáng với cường độ tương đương bốn merapane... thôi bỏ đi, nói chung là phải có một cường độ ánh sáng phù hợp, thì cánh cửa này sẽ trở nên phi vật chất và để người ta đi xuyên qua!
- Ồ!
Hai cô gái lắng nghe xong, chỉ biết thốt lên một tiếng miễn cưỡng. Thấy vậy, Gatrix bèn bổ sung thêm.
- Đây là một phát hiện rất quan trọng đấy! Cánh cửa này không chỉ yêu cầu ma lực để mở, mà cần phải có độ khống chế ma lực ở mức rất cao nữa.
- Ý anh là... đây là căn phòng do Shazam tạo ra sao?
- Không biết được, vì nó cũng có thể là do đám tà giáo đồ tạo ra nữa chứ?
Jane lập tức phản bác luận điểm của Vera. Gatrix đồng ý.
- Cứ thử đi xuống là biết thôi!
Con Goblin vội vàng lên tiếng, để tránh Vera mất thời gian sa đà vào một trận tranh cãi nhảm nhí với Jane. Khi cả ba người bọn họ đi xuống, Taara đang đứng đợi sẵn ở cuối cầu thang. Cô nàng chỉ tay về phía sau lưng.
- Chỗ kia toàn là dụng cụ tra tấn thôi, nhưng hình dạng của chúng kỳ lạ lắm!
Gatrix hơi ngẩn người, rồi rảo bước nhanh tới phía trước. Đập vào mắt hắn là một căn phòng không quá lớn. Chỉ có điều khắp trên ba mặt tường của căn phòng treo la liệt hằng hà sa các loại dụng cụ khác nhau. Tuy hình dạng của chúng khác nhau, song mục đích thì đều là để gieo rắc nỗi đau lên người kẻ khác.
Ở trên mặt đất có ba chiếc bục. Dựa vào hình dạng, Gatrix đoán rằng chúng dùng để giữ cho nạn nhân đứng trong một tư thế cố định, mông chổng về phía trước, tay và đầu bị khóa chặt. Chân của nạn nhân sẽ bị buộc lại ở tư thế quỳ, rất phù hợp trong các trò chơi tình dục nặng đô, hoặc chỉ đơn giản là ấn dấu sắt nung đỏ lên mông.
Như đã nói, cường độ thể chất người Avalon khá là mạnh mẽ, thế nên việc đóng dấu một nô lệ bằng dấu sắt nung rất ngớ ngẩn, khi họ muốn thì chỉ việc lột miếng thịt ấy đi và chờ cho cơ thể hồi phục lại. Có thể sẽ có sẹo, có thể không, nhưng chắc chắn là không bám dai dẳng.
Với những người mạnh mẽ hơn, thì họ còn có thể tự lành phần da bị nung sắt đỏ, chứ đừng nói tới việc phải cắt thịt để xóa hình xăm ấy đi. Thế nên Gatrix khá là chắc nếu có dùng dụng cụ nung nóng, thì nó cũng chỉ để tra tấn là chính.
***
Gã sải những bước dài nhưng khoan thai trên hành lang tràn ngập chất nhầy màu đen. Giống như Gatrix, mỗi bước chân của gã cũng khiến sinh thể màu đen lui tránh, giống như dân đen nhường bước cho lãnh chúa vậy.
Gã có một hình thể khổng lồ, đô con chắc nịch, bọc trong một bộ đồ ôm khít toàn thân. Không rõ là gã kiếm đâu ra bộ đồ này, nhưng quả thực nó rất vừa vặn với gã. Phục sức này tuy màu mè, song nó lại tạo nên cho gã một khí thế sang trọng và quyền uy khó tả.
Người đẹp vì lụa, cấm có bao giờ sai!
Gã bước lên những bậc thang tầng hai, thong dong như một con sư tử đi giữa bầy cừu. Chẳng còn thứ gì có thể gây nguy hại cho gã được nữa - tất nhiên đấy là gã nghĩ thế thôi! Tự tin bành trước là một con dao hai lưỡi, nó có thể khiến người ta có thêm sự dũng cảm, nhưng cũng có thể đẩy chúng ta tới sự hủy diệt nếu như đánh giá quá cao sức mạnh của bản thân.
Qua tấm kính trên cửa sổ, gã nhìn thấy hình ảnh phản chiếu lờ mờ của mình. Mái tóc dài màu xanh biển phất phơ theo từng bước gã đi, tạo nên một vẻ mềm mại hài hòa hơn cho cơ thể rắn chắc của gã. Ít nhất giờ gã trông giống một quý tộc hơn là kẻ lưu manh đầu đường xó chợ như lúc cạo trọc đầu.
- Cùng đi gặp lại những người quen cũ nào!