Hai mắt Lam Cẩm Nhi đỏ ngầu rời khỏi Vân Yên các, nếu còn ở đây một lúc nữa, nàng rất sợ mình sẽ không khống chế nổi tâm tình của mình, ma ma bên người cùng cung nữ thấy chủ tử đi rồi, cũng xám xịt đi theo phía sau, xem ra chủ tử các nàng đã bị thất sủng rồi.
Hân Vũ ghé vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài, người đàn bà kia hình như đã đi rồi, nhìn dáng vẻ của nàng, tuổi cũng xấp xỉ như mình, nhưng nàng đã có thể đố kỵ như vậy, xem ra nữ tử cổ đại, không phải trưởng thành sớm bình thường a!
"—-!" Trong lúc nàng còn đang suy tư eo đột nhiên bị một cánh tay rắn chắc ôm chặt, tiềm thức mời nàng nhớ đến, trong phòng này ngoài nàng, còn có một nam nhân ở, hơn nữa còn là một nam nhân nguy hiểm.
"Vật cưng nhỏ, đêm nay ta biểu hiện không tệ chứ? Ban ngày nàng chịu ủy khuất, bây giờ hẳn là đã hết giận rồi? Vậy có phải nàng cũng nên đến thăm hỏi ta mới phải hay không?" Vẻ mặt Hình Ngạo Thiên nhích tới gần nàng, nói đã rõ ràng như vậy, nếu nàng còn giả ngu, thì đúng là nàng quá ngu ngốc.
"Cái kia... Ta... Ta còn chưa ăn no đâu.Chúng ta tiếp tục đi ra ngoài ăn cơm đi?" Hân Vũ động não, nhưng nàng hình như không tìm ra lý do khác chống đõ hắn, đành phải cứng đầu nói lời này.
"Điều đó ta không quản nổi, vừa rồi đút nàng ăn, là tự nàng nói ăn no rồi, bất kể thế nào, ta đêm nay diễn vở kịch này với nàng, vậy nàng nhất định phải trả tiền công, mà tiền công mà ta cần, chính là nàng!" Hình Ngạo Thiên không thêm nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đem nàng quải lên, Hân Vũ đâu có to lớn như hắn, chỉ có thể bị hắn ném đi, mới vừa xoay người, đã bị hắn ép tới kín không kẽ hở.
"Ta rất đói —-!"Một tia hi vọng duy nhất, Hân Vũ vẫn không chịu buông tha kêu to nói.
"Đói cũng phải nhịn, chờ cho ta ăn no, ta sẽ đút nàng ăn nó!" Khi nói chuyện, Hình Ngạo Thiên đã lột nàng trắng trợn, thỏa mãn nhếch khóe môi, khi thân hình cao lớn của hắn áp tới thì hai người đã đối mặt nhau, hơi thở mờ ám nháy mắt che phủ trên giường,cũng khiến hai then thể kề nhau giống như lửa khô nóng khó chịu.
"Ừm —- a—-" Trong màn che tiếng ngâm nga mờ ám kéo dài, cả phòng oi bức như phòng ấm, khiến hô hấp của cả hai dồn dập khó chịu, mồ hôi ẩm ướt làm ướt sợi tóc cùng đệm giường, nhưng không làm bớt đi chút tình cảm mãnh liệt nào!
Vân Yên Các là một mảnh lửa nóng, mà phóng nhãn nhìn về phía Nghi Lan cung, tối nay đã định trước là một đêm không ngủ, Lam Cẩm Nhi ở Vân Yên các bị tức một bụng không có chỗ phát, bây giờ trở về trong cung của nàng ta, nàng ta đương nhiên hung hăng một phen.
Một đám thái giám cung nữ đừng thành một hàng, Lam Cẩm Nhi không biết lấy roi từ đâu ra, ra sức đánh một loạt thái giám cung nữ, giờ phút nàng, nàng đã sớm không phải Cẩm quý phi dễ thương lúc trước,mà đã bị lòng đố kị bao trùm lấy đầu óc, hóa thành Lam Cẩm Nhi ma quỷ.
"Nương nương tha mạng —— nương nương tha mạng!!" Bọn họ càng cầu xin nàng lớn tiếng, trong lòng Lam Cẩm Nhi lại càng vui sướng, ở trong mắt nàng nhìn không phải một đám thái giám cung nữ, mà là dáng dấp của kẻ kia, nhìn thấy nàng ta quỳ gối trước mình cầu xin tha thứ, tâm tình nàng rất tốt, lại càng đắc ý cười lên ha hả.
Trong lòng nàng cũng đã được giải tỏa, nhưng một đám thái giám cung nữ gặp thảm, trên người mỗi người đều bị nàng đánh cho da tróc thịt bong, thảm nhất là, bị thương nhưng ngày mai còn phải tiếp tục làm việc, càng không thể cho bên ngoài biết, nếu có nửa điểm phong thanh để lộ ra ngoài, cẩn thận cái đầu của bọn họ sẽ dọn nhà