Lúc bàn tay to của Hình Ngạo Thiên ôm lấy eo của nàng thì Hân Vũ hoảng sợ co rúm lại một chút, hắn nhìn vào nàng đêm qua bị tra tấn không ngừng, khiến nàng hiện giờ tiều tụy cực kỳ, nhưng từ khuôn mặt khuynh thành, vẫn có một cỗ quật cường hơn người
Hân Vũ biết là hắn đến, sợ tới mức nàng động cũng không dám động, lúc này cả người nàng đều ngồi ở trên người Hình Ngạo Thiên, còn hắn ôm nàng thật chặt, tư thế như vậy, làm cho người ta cảm thấy hắn như một đứa bé trai có dục vọng chiếm hữu rất lớn, ôm lấy con búp bê yêu thích của mình.
Ngón tay sạch sẽ của Hình Ngạo Thiên thỉnh thoảng vuốt ve mái tóc dài của nàng, động tác ôn nhu khiến da đầu nàng run lên. Con ngươi đen sâu thẳm, dừng lâu trên mặt nàng, gần như không hề động, chạm vào thân thể nàng, mới ý thức được nàng bị bệnh, đưa thuốc hạ sốt hắn mang theo cho nàng ăn, hắn đã đoán trước nàng sẽ lên cơn sốt, không ngờ hắn đã đoán đúng.
Thân thể Hân Vũ run rẩy không ngừng, sợ hãi đối với Hình Ngạo Thiên đã đâm sâu vào trong lòng, không thể nhổ, cho dù động tác của hắn còn ôn nhu hơn so với mưa phùn gió xuân Giang Nam, vẫn làm cho nàng e ngại vài phần.
Hình Ngạo Thiên trước mắt có gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc, thân hình cao lớn gần như khiến cả thân hình của nàng đều nằm gọn trong bóng hắn, một hơi thở nam khí nhàn nhạt đập vào hơi thở của nàng, khiến nàng ổn định một chút.
Đêm dài tựa như đã qua mấy thế kỷ, Hân Vũ cứng ngắc tựa vào trong ngực của hắn, nàng không biết hắn nghĩ gì, cả đêm hung ác, đã khiến nàng sợ hãi sâu sắc, hằn trừng phạt nàng gần như muốn ép khô lấy từng chút máu trên người nàng.
Sau mỗi lần chinh phục giống như dã thú xong, nàng lại bị nghiền nát như búp bê vải, bị ném vào trong góc, lặp lại nhiều lần, trên người nàng đều lưu lại mùi của hắn, khiến nàng không có lúc nào không hận hắn, hận hắn bạo ngược, cũng hận mình bất lực yếu đuối.
Tối nay, mọi âm thanh đều yên lặng, chỉ có tiếng của hai trái tim nhảy lên, dán chung một chỗ, nhưng lại xa không thể chạm. Hình Ngạo Thiên không nói lời nào, nàng cũng khép chặt mắt không dám mở.
Khi hắn im lặng, có một loại lạnh lẽo nhàn nhạt quay chung quanh người, trên đời không ai đoán được hắn đang nghĩ gì, đôi mắt đỏ rực phát sáng trong đêm tối lại gia tăng vài phần quỷ dị.
Sự xuất hiện của hắn, vạch xuống một dấu hiệu vô cùng lớn trong sinh mệnh của nàng, đoạt lấy cùng giữ lấy chưa từng dừng lại, ấn tượng hắn để lại cho nàng chỉ có bạo ngược cùng cuồng bạo.
Nhưng, đêm nay... Xuyên qua song cửa sổ, ánh trăng ảm đạm chiếu bên chân, hắn lại không có động tác gì, cứ như vậy lẳng lặng ôm nàng ngồi một đêm.
Hân Vũ dừng như rất lâu rồi không cảm nhận được sự che chở cẩn thận như vậy, thân thể lạnh như băng có một thân hình nóng như lửa ôm chặt, đã kéo nàng dần dần rời xa cái rét lạnh, có lẽ quá mệt mỏi, thân thể ấm áp khiến nàng cảm thấy mật mỏi vô cùng.
Hình Ngạo Thiên đem tấm thảm mỏng mạnh đắp cho nàng, trong lơ đáng nhìn thấy dấu tích trên vai nàng, hôm qua hắn giống như nổi điên giày vò nàng, nguyên nhiên cũng là bởi vì dấu răng chướng mắt này.
Yên lặng nhìn dấu vết xấu xí, đột nhiên trong đầu hiện lên một hình ảnh quen thuộc, ngày ấy khi bọn họ gặp nhau, nàng dám cả gan đánh hắn một bạt tai, tức giận đến mức hắn thề cho nàng một bài học khó quên, hai thân thể chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ, nam nhân ôm lấy nữ nhân trước người, đột nhiên ở trên vai nàng cắn mạnh xuống!