Hân Vũ đặt mông ngồi vào trong nước thuốc, hơi nước nóng lượn lờ bay lên, luẩn quẩn bên trong phòng. Mộ Nguyệt cầm một bình sứ tới gần nàng, đem bột phấn trong bình đổ vào từ cạnh thùng.
"Việc này... Ta có thể gọi người là bà ngoại không? Ta cảm thấy như vậy thân thiết hơn!" Mộ Nguyệt nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười đáp ứng nàng.
Hân Vũ thấy bà đồng ý, vui vẻ nâng bột phấn rắc trong thùng lên hít hà, có một mùi hoa nhàn nhạt, Mộ Nguyệt nhìn dáng vẻ lanh lợi kia của nàng, mở miệng nói cho nàng biết trước, đỡ phải lát nữa nàng hỏi: "Đây là phấn hoa, trên núi tương đối nhiều muỗi, không thể so sánh với Vương cung, cho nên tỷ muội trong giáo những lúc tắm thường sẽ cho một lọ phấn hoa vào trong nước."
"Ra là như vậy, phấn hoa này thật thơm, còn có thể làm hương liệu nữa!" Hân Vũ vui vẻ đem bột phấn màu trắng vỗ lên người mình, Mộ Nguyệt buồn cười nhìn bộ dạng đáng yêu này của nàng, nhưng khi bà đi đến phía sau của Hân Vũ thì bị một vết bớt ở vai phải dẫn dắt ánh nhìn.
"Hân Vũ, đừng nhúc nhích —–!" Một Nguyệt lại gần lưng của nàng, nhìn rõ vào vết bớt phía sau nàng, đó là một vết bớt hình trăng khuyết, ký hiệu thuộc về Thánh Nguyệt giáo.
"Bà ngoại, làm sao vậy, sau người ta có thứ gì bẩn sao?" Hân Vũ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết bà ngoại đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, phía sau lưng nàng không có gì a, vì sao phải bảo nàng đứng yên.
"Hân Vũ, kiếp trước của con nhất định có liên quan đến Thánh Nguyệt giáo ta, bằng không sau vai phải con không thể nào trùng hợp có cái bớt hình trăng khuyết này!" Ở trong Thánh Nguyệt gióa, chỉ có trên vai phải Thánh nữ mới có dấu trăng khuyết, mà nàng lại có vết bớt giống y như vậy, lại có năng lực mở ra Nhân thư, vậy cũng đủ để nói thân phận của nàng không hề bình thường.
"Hả? Vết bớt hình trăng khuyết? Trên người của con khi nào có một vết bớt hình trăng khuyết chứ?" Hân Vũ mơ hồ, sống mười tám năm, lần đâu nghe người ta nói phía sau nàng có một vết bớt, nhưng lời bà ngoại nói rất thật, sẽ không phải thật chứ.
Không nghĩ nhiều, đứng dậy từ trong nước thốc liền chạy ra, đứng ở trước gương đồng như ẩn như hiện, ôi trời! Cái này đúng là có một vết bớt nha, sao lại thế này? Trên người nàng như thế nào xuất hiện hình vẽ nỳ, thật đáng sợ, cố thể nào nàng lại phải trải qua chuyện xấu gì không đây.
"Hân Vũ, con đừng khẩn trương, mau thay bộ quần áo sạch sẽ vào rồi đi theo ta!" Mộ Nguyên dẫn nàng đi vào cấm địa của Thánh Nguyệt gióa, sau khi cúi lạy linh tiền của mấy vị giáo chủ trước, lại dẫn nàng đi vào trong, chờ Mộ Nguyệt mở cơ quan ra, bốn phía đột nhiên thay đổi, đợi khi nàng mở hai mắt ra thì giống như đã đi tới một nơi khác.
"Nhân thư —-!" Hân Vũ ngẩng đầu nhìn về phía trước, vật nằm ngủ cũng hiện lên trong giấc mơ của nàng, hiện tại đang ở ngay trước mắt nàng, hưng phấn chạy lên trước, nhìn thấy thánh vật quen thuộc này, cuối cùng nàng cũng có thể trở về nhà.
" Nha đầu, cầm Nhân thư đi, con có thể về nhà hay không, hết thảy đều phải xem phần số của con!" Mộ Nguyệt không ngăn cản hành động của nàng, ngựơc lại còn mời nàng lấy Nhân thư xuống, quay đầu nhìn nàng một cái, Hân Vũ nắm chặt tay, trong lòng bàn tay khẩn trương tràn mồ hôi, nghĩ đến việc lập tức có thể về nhà, trong lòng nàng liền vô cùng kích động.
Cầm trong tay Nhân thư được một đôi bạch ngọc chế thành, Hân Vũ lau mồ hôi trong lòng bàn tay, mới dám lấy thượng cổ thần vật này xuống, nghĩ lại cảnh tưởng mình xuyên qua, run rẩy mở thư ra, ánh sáng chói mắt khiến hai mắt nàng không tài nào mở được, chung quanh đột nhiên nổi lên gió to, hai tay Hân Vũ nắm chặt Nhân thư, thời khắc nàng chờ đợi, rốt cuộc cũng tới!